Đọc truyện Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài – Chương 77: Không Ra Tay Cứ Tưởng Tôi Dễ Bắt Nạt (3)
– Dương Tử Mi, em qua đây một chút!
Tần Khải Văn đưa tay định kéo Dương Tử Mi đi. Anh nhất định không để một cô gái như cô lại sa ngã vào môi trường hỗn tạp như thế.
Thấy vậy, Dương Kiến Minh giận dữ bật dậy, chạy ra cửa, trừng mắt nhìn Tần Khải Văn nói:
– Buông tay ra, cô ấy là của tao!
– Cô bé này là học trò của tôi, chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Anh làm vậy là phạm pháp đấy.
Tần Khải Văn đứng chắn trước mặt Dương Tử Mi, nói:
– Phạm pháp sao? Ha ha! Tao chính là pháp luật đây! Còn mày là ai, chui ở đâu ra vậy hả?
Dương Kiến Minh vừa nói vừa phun khói xì gà vào mặt Tần Khải Văn.
– Tôi là thầy của cô bé, tôi có quyền bảo vệ học trò của tôi!
Tần Khải Văn biết rất rõ thế lực của Dương Kiến Minh ở thành phố A, nhưng anh vẫn không chút sợ hãi mà ngược lại còn can đảm bảo vệ Dương Tử Mi.
Đứng sau lưng anh, Dương Tử Mi vô cùng cảm động.
– Giáo viên sao? Ha ha, thì ra cũng chỉ là một thằng giáo viên quèn. Mày có tin là tao sẽ khiến mày không thể đi dạy nữa hay không?
Dương Kiến Minh nói xong, liền dí điếu xì gà đang hút vào cánh tay của Tần Khải Văn, nói tiếp:
– Biết điều thì cút khỏi đây cho tao, nếu không thì sẽ biết tay tao!
Tần Khải Văn không kịp tránh nên bị điếu xì gà kia làm phỏng cánh tay và khẽ kêu lên một tiếng. Nhưng anh vẫn hiên ngang bảo vệ Dương Tử Mi.
– Thầy à, chuyện giữa em và hắn em sẽ tự xử lý.
Dương Tử Mi không muốn liên lụy người khác, đồng thời cũng muốn bảo vệ người muốn bảo vệ cô.
– Tử Mi à, thầy không thể để em nhảy vào hố lửa như vậy được.
Tần Khải Văn cố chấp nói.
– Thầy ơi, người có thể khiến em nhảy vào hố lửa kia vẫn chưa ra đời đâu ạ.
Tần Khải Văn thấy Dương Tử Mi nói câu này với dáng vẻ hết sức tự tin và trưởng thành, chứ không ngông cuồng hay hiếu thắng gì nên cũng có chút kinh ngạc
Anh không biết sự tự tin của Dương Tử Mi từ đâu ra.
Là giáo viên chủ nhiệm lớp, trước khi cô chuyển đến trường học, Tần Khải Văn đã biết gia cảnh nhà cô. Nhà cô từ dưới quê chuyển lên, cha là giáo viên tiểu học, mẹ là nội trợ.
Còn người mà cô đang đối mặt kia lại là con trai của bí thư thành phố A, một thế lực nổi tiếng gian ác, nham hiểm, một tay che trời.
“
– Tử Mi, em đừng để ý gì đến thầy giáo quèn này. Theo anh, anh sẽ thương yêu, chiều chuộng em hết mực!
Dương Kiến Minh đẩy Tần Khải Văn ra và vui vẻ giơ tay định nắm lấy tay Dương Tử Mi.
Ngón tay Dương Tử Mi khẽ động đậy, sau đó nhanh chóng dẫn dụng âm sát khí đang lờn vờn trong Minh Châu Lầu đánh vào cổ tay Dương Kiến Minh.
Dương Kiến Minh cảm thấy tay mình đột nhiên lạnh cóng, tê cứng, không tài nào nhúc nhích được.
Sư phụ cô từng nói, nếu dùng phép với những người có quan hệ huyết thống với mình thì bản thân mình cũng sẽ đau đớn như họ vậy. Thế nên trước giờ cô luôn nhịn và không ra tay với Dương Kiến Minh.
Cũng chính vì thân phận đặc biệt của Dương Kiến Minh nên Dương Tử Mi cũng không thể ra mặt dạy cho hắn một bài học thích đáng thế nên cô chỉ còn cách là dùng âm sát khí để làm tê tay của Dương Kiến Minh, khiến hắn hoảng sợ bỏ cuộc.
Cũng may là ảnh hưởng của âm sát khí kia đến cô không lớn, cô chỉ cảm thấy tay mình lạnh lạnh một chút rồi thôi.
Thấy tay mình tê cứng, Dương Kiến Minh tưởng bị chuột rút nên cũng không màng đến chuyện kéo tay Dương Tử Mi nữa mà cứ vẫy vẫy tay liên tục, nhưng cánh tay kia vẫn không cử động được. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc này, một đám người từ một căn phòng khác bước ra. Một thanh niên nhuộm tóc vàng, dáng vẻ côn đồ trong đám người đó vừa nhìn thấy Dương Tử Mi thì mặt lập tức biến sắc và vội vàng quay sang một gã đàn ông cao khoảng 2 mét, tướng người béo tròn, trên mặt có vết sẹo dài, dáng vẻ bặm trợn, hung ác đi bên cạnh, nói:
– Anh Nam, chính là nó! Nó là người đã đánh bọn em!