Đọc truyện Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài – Chương 62: Buổi Bán Đấu Giá Đồ Cổ (1)
Buổi bán đấu giá đồ cổ được tổ chức ở một khách sạn có sao duy nhất ở thành phố A, đơn vị tổ chức là một doanh nghiệp chuyên về đồ cổ. Những người tham gia buổi bán đấu giá này, ngoài các học giả và các doanh nhân yêu thích, am hiểu đồ cổ trong và ngoài nước ra, còn có không ít nhân vật tiếng tăm cấp thành phố, thậm chí cấp tỉnh đến tham dự nữa. Thế nên, chính quyền thành phố cũng vô cùng xem trọng buổi đấu giá này và đã dồn rất nhiều công sức, tiền bạc để bố trí đội ngũ bảo vệ dày đặc ở đây.
Những người vào hội trường đều mặc trang phục hết sức trang trọng. Nam thì đồ vest, nữ thì đầm váy đủ kiểu, cứ như là tham gia một buổi đại tiệc gì vô cùng long trọng vậy.
Quả nhiên, đây cũng chính là một buổi đại tiệc. Một buổi đại tiệc mà bất kỳ ai tham gia cũng có thể lợi dụng nó để tạo dựng quan hệ, thu vén lợi ích về cho mình.
Tống Huyền là người có nhân cách tốt cũng như là người có trình độ giám định giỏi nên anh là nhân vật rất tiếng tăm trong giới chơi đồ cổ của thành phố A, thậm chí là nổi tiếng khắp tỉnh. Thế nên, khi Tống Huyền vừa đến cửa hội trường đã có không ít người đến bắt tay, hỏi han.
Tống Huyền lần lượt gật đầu chào đáp lễ, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện và ấm áp.
Dương Tử Mi đi cạnh Tống Huyền đương nhiên cũng thu hút rất nhiều ánh mắt của những người khác.
Trong buổi đại tiệc hào hoa, sang trọng và có rất nhiều mỹ nữ này, so ra Dương Tử Mi cũng không phải xinh đẹp xuất sắc gì. Hơn nữa, tuổi cô còn nhỏ, cô lại không có được sự quyến rũ, hấp dẫn như các cô gái chín chắn kia. Tuy nhiên, với khí chất thanh tao, trong sáng, thoát tục của mình, thêm vào đó là phong cách ăn mặc rất hài hòa, nhã nhặn nên cô vẫn rất thu hút người đối diện. Đặc biệt là cô còn đang đi cạnh một người trước giờ chưa từng đi chung với bất kỳ cô gái nào như Tống Huyền đây.
Một người thì chín chắn, nho nhã, còn một người thì dịu dàng, thoát tục. Nếu như không phải vì khoảng cách tuổi tác khá xa kia thì khi hai người đứng gần nhau, khí chất cổ điển toát ra từ hai người họ đẹp không khác gì một bức tranh thủy mặc vậy.
– Anh Tống, vị này là…
Mộ Dung Vân Thanh, ông chủ của Ngọc Thạch Hiên, người khá thân với Tống Huyền mạnh dạn hỏi.
– Học trò của tôi, Dương Tử Mi.
Tống Huyền khẽ cười đáp. Sau đó quay sang Dương Tử Mi giới thiệu:
– Tử Mi, vị này là ông chủ của Ngọc Thạch Hiên, Mộ Dung Vân Thanh.
– Chào anh!
Dương Tử Mi ngoan ngoãn và lễ phép chào hỏi.
Mộ Dung Vân Thanh này, đối với người lang thang đầu đường xó chợ ở kiếp trước như Dương Tử Mi mà nói thì cũng không xa lạ gì. Nghe nói, Mộ Dung Vân Thanh xây dựng cơ nghiệp từ một viên đá. Viên đá đó chính là đá Vương Lục nổi tiếng trong giới đá quý. Cũng nhờ viên đá đó mà Mộ Dung Vân Thanh lập ra Ngọc Thạch Hiên với nguồn vốn vô cùng dồi dào. Ngoài ra, cô còn nghe đâu anh ta là xã hội đen. Thế nên không một ai dám động đến anh ta.
– Học trò nữ sao? Được đó.
Ngữ khí của Mộ Dung Vân Thanh nghe ra có vẻ chế giễu. Tuy nhiên, ánh mắt và thần sắc của anh ta lại cho thấy anh ta hoàn toàn không có ý mỉa mai gì, thế nên Dương Tử Mi cũng chẳng bận tâm lắm.
– Học trò nữ à? Khà khà, anh Tống, nhìn anh quân tử như thế nào ngờ khẩu vị cũng khá đấy.
Một giọng nói the thé của ai đó từ đâu vang đến. Thì ra là Dương Kiến Minh, con trai độc nhất của bí thư thành phố Dương Đức Kiệt. Dương Kiến Minh kia tóc vuốt gel bóng láng và sặc mùi nước hoa, áo sơ mi hắn đang mặc kia cố ý cởi ra hai cái nút. Hắn vừa ôm một cô gái mặc một chiếc đầm dây dạ hội màu hồng cổ trễ gợi cảm, vừa dùng ánh mắt đa tình không ngừng nhìn Dương Tử Mi khắp lượt.
Vừa thấy hắn, Dương Tử Mi lập tức cảm thấy buồn nôn, cứ như là ăn phải ruồi vậy. Ánh mắt cô cũng bắt đầu lạnh lùng hơn.
Tống Huyền nghe vậy cũng có chút không vui, nhưng cũng lịch sự nói:
– Mong Dương thiếu gia hãy tự trọng một chút, chú ý lời nói của mình.
– Ha ha!
Dương Kiến Minh bỗng nhiên cười to nói:
– Tôi cần gì phải tự trọng chứ? Người cần phải tự trọng là anh Tống đây mới đúng chứ? Cô bé này cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi thôi. Anh Tống à, đừng trách là tôi không nhắc nhở anh, dụ dỗ trẻ vị thành niên là có tội đấy.
– Anh… anh…
Ngoài đồ cổ ra thì Tống Huyền trước nay không giỏi tranh luận, đôi co với người khác, đặc biệt là đối với những tên vô lại như Dương Kiến Minh kia. Thế nên Tống Huyền chỉ biết đỏ mặt tức giận mà thôi. Hơn nữa, anh sợ Dương Tử Mi bị tổn thương nên trong lòng càng căng thẳng hơn, lưỡi anh đột nhiên líu lại, không nói được tiếng nào.
Dương Tử Mi đưa tay vỗ vỗ lưng Tống Huyền, ý là anh không cần lo lắng cho cô. Cô hoàn toàn không để tâm những lời mà Dương Kiến Minh nói.
Tống Huyền quay sang nhìn vào đôi mắt đen láy và vô cùng trầm tĩnh của cô. Anh cảm thấy như có một sức mạnh gì đó khiến cho tâm trạng đang vô cùng xúc động của anh dần lắng lại.