Đọc truyện Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài – Chương 55: Tin Tưởng Là Đủ
Đồng tiền kia không thể bán nên Dương Tử Mi lại lấy cái dĩa có hình song ngư kia ra đưa cho Tống Huyền nói:
– Thầy Tống, thầy giám định giúp em cái này.
– Ồ? Em vẫn còn thứ khác nữa à?
Tống Huyền kinh ngạc đưa tay đón lấy chiếc dĩa mà Dương Tử Mi đưa một cách cẩn thận, sau đó dùng kính lúp tỉ mỉ kiểm tra từng chút một.
Tống Huyền là người rất yêu thích đồ cổ. Thế nên chỉ cần chú tâm vào công việc giám định thì anh như quên hết mọi thứ xung quanh và cũng tạm quên đi nỗi đau bị từ chối tình cảm lúc nãy kia.
Dương Tử Mi rất thích nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của anh. Cô cảm thấy dáng vẻ đó vô cùng nho nhã.
Tống Huyền để kính lúp xuống ngước lên nhìn Dương Tử Mi. Đúng lúc cô cũng đang nhìn anh khiến tim anh lại đập lỗi nhịp. Anh nhanh chóng tránh ánh mắt của cô, cúi đầu vuốt nhẹ chiếc dĩa có hình song ngư kia nói:
– Đây là chiếc dĩa sứ tráng men mạ vàng hoa văn song ngư do Định Dao thời Bắc Tống sản xuất. Định Dao là một trong năm lò gốm sứ nổi tiếng thời Bắc Tống. Chiếc dĩa này có sáu góc tượng trưng cho sáu nụ hoa, miệng dĩa to, lưng gấp khúc, chân tròn và ngắn, bên trong và ngoài dĩa được tráng một lớp men trắng, chân cũng được tráng men, viền dĩa mạ vàng, bên trong lại được khắc hình song ngư vô cùng sinh động, tinh xảo, là một món đồ dùng trong hậu cung cung đình thời đó.
– Vậy nó đáng giá bao nhiêu tiền ạ?
Đây chính là vấn đề mà Dương Tử Mi quan tâm nhất.
– Giá thị trường khoảng ba trăm tám mươi ngàn. Nhưng nếu mang đi đấu giá có thể sẽ cao hơn. Giá cao bao nhiêu còn phải xem sở thích của người sưu tập nữa. Có người chỉ thích sưu tập những loại đồ sứ do Định Dao sản xuất thôi.
– Vậy thầy có định mua nó không?
Tống Huyền ngẩng đầu lên nhìn Dương Tử Mi nói:
– Tử Mi, hình như em có cảm giác rất đặc biệt với đồ cổ, chỉ là kiến thức vẫn còn chưa nhiều thôi. Hai ngày nữa thành phố A sẽ có một cuộc bán đấu giá đồ cổ, không biết em có hứng thú đi xem không? Chiếc dĩa này của em nếu em muốn bán với giá cao hơn thì anh có thể giúp em đấu giá trong buổi đấu giá hôm dó luôn, em thấy sao?
Nghe có bán đấu giá đồ cổ, Dương Tử Mi đương nhiên là muốn đi xem rồi, thế nên cô liền trả lời:
– Dạ muốn.
– Được, vậy chín giờ sáng ngày mốt, em đến đây, anh sẽ dẫn em đi.
Thấy Dương Tử Mi đồng ý đi cùng, Tống Huyền rất vui.
– Cám ơn thầy.
Đoạn, Dương Tử Mi đưa mắt nhìn lên các kệ sách chuyên đề về đồ cổ trong phòng nói:
– Mười năm trước, thầy nói muốn chỉ cho em những kiến thức về đồ cổ, chỉ là em không giữ đúng lời hứa của mình, không biết giờ em có thể thực hiện lời hứa đó không ạ?
– Đương nhiên là được, em vẫn luôn được mong chờ.
Tống Huyền cười tươi. Anh chờ câu nói này của cô lâu lắm rồi.
– Giờ em đang đi học, vậy sau này mỗi thứ bảy và chủ nhật em sẽ theo thầy học về đồ cổ, còn ngày thường em muốn mượn vài quyển sách về đọc thêm, vậy có được không?
– Ừm.
Tống Huyền gật đầu sau đó dứng dậy lấy quyển Nhập Môn Thưởng Thức Và Giám Định Cổ Vật trên kệ sách đưa cho Dương Tử Mi nói:
– Em hãy xem quyển sách này trước, sau này từ từ học thêm các kiến thức khác sâu hơn.
– Dạ. Cám ơn thầy.
Dương Tử Mi đón lấy quyển sách dày cộp kia và không quên cám ơn Tống Huyền.
– Tử Mi, chiếc dĩa này nếu muốn tham gia đấu giá thì anh phải đăng ký vào danh sách giám định trước mới được, nếu không sẽ không được mang vào nơi đấu giá đâu.
Tống Huyền vừa nhìn chiếc dĩa vừa nói.
– Dạ, vậy thầy giúp em bảo quản ạ.
Dương Tử Mi rất tin tưởng nhân phẩm của Tống Huyền. Cảm giác mà Tống Huyền mang đến cho cô là sự tin tưởng tuyệt đối. Dù cả thế giới có lừa cô thì cô tin anh sẽ không bao giờ lừa dối cô.
– Cám ơn em vì đã tin tưởng anh.
Thấy Dương Tử Mi hoàn toàn tin tưởng mình, Tống Huyền rất đỗi vui mừng.
– Thầy đáng được em tin tưởng ạ. Thầy là người có nhân phẩm, nhân cách cao quý nhất mà em từng gặp ạ.
Được cô khen ngợi, Tống Huyền cảm thấy cả người lâng lâng nhẹ bổng, tưởng như đang bay lơ lửng trên mây.
Chỉ cần cô tin tưởng anh, vậy là đủ rồi.