Đọc truyện Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài – Chương 22: Thùng Vàng Đầu Tiên (1)
Quả nhiên, một lúc sau, chiếc điện thoại màu đen của Hoắc Văn Hoa reo lên.
Ông ta lấy điện thoại ra nghe, đột nhiên mặt ông trở nên bi thương, toàn thân run rẩy, sau đó quỳ rạp xuống đất, mặt hướng về phía Hong Kong cúi đầu lạy ba lạy, nước mắt dàn dụa.
Thấy Hoắc Văn Hoa bi thương như vậy, Dương Tử Mi lại chợt nhớ đến cảnh nhà tan cửa nát của nhà mình, trong lòng cô bất giác cũng vô cùng bi thương, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.
– Bé con à, sao con lại khóc vậy?
Dương Hà thấy cô khi không lại khóc như vậy mới hiếu kỳ hỏi.
Dương Tử Mi giơ tay lau nước mắt nói:
– Con thấy ông Hoắc kia buồn vì mất cha nên con cũng khóc theo.
– Ông Hoắc? Sao con biết ông ấy họ Hoắc? Con quen ông ấy sao?
Dương Hà kinh ngạc hỏi.
Giọng của anh ta rất lớn nên Hoa Thiều Quang và Hoắc Văn Hoa đứng gần đó cũng nghe thấy.
Hoắc Văn Hoa đứng dậy, lau lau nước mắt, sau đó nhìn Dương Tử Mi vẻ nghi hoặc.
Từ khi đến đây, ông chưa từng nói ra thân phận của mình, lại càng không ai biết cha ông vừa mới mất.
Cô bé này sao lại biết được cơ chứ?
Ông ta cứ nhìn Dương Tử Mi chằm chằm, và phát hiện Dương Tử Mi có gì đó rất đặc biệt. Đôi mắt to đen láy kia của cô hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ hiện tại của cô. Đôi mắt ấy như đôi mắt của một người trưởng thành, từng trải, đôi mắt đã trải qua rất nhiều biến cố trong cuộc đời. Ngoài ra, trên trán cô còn có một vết bớt màu đỏ, vết bớt này càng khiến cho gương mặt nhỏ bé của cô dễ thương và lanh lợi hơn. Da cô thì trắng như sứ, cứ như muốn phát sáng vậy.
Mấy chục năm nay, Hoắc Văn Hoa đã gặp qua rất nhiều người, nhưng trước giờ vẫn chưa từng gặp đứa bé nào như Dương Tử Mi cả.
– Cô bé, con đến đây!
Hoắc Văn Hoa giơ tay vẫy vẫy Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi chạy lại và ngước mặt nhìn Hoắc Văn Hoa, sau đó cất giọng non nớt nói:
– Ông Hoắc, xin chào, ông gọi con có việc gì ạ?
– Cô bé, sao con biết ta họ Hoắc?
Thấy Dương Tử Mi dạn dĩ, không rụt rè như các cô bé vùng nông thôn khác, Hoắc Văn Hoa càng hiếu kỳ hơn.
– Con bói ra đấy.
Dương Tử Mi cười nói.
Dương Hà lúc này nói xen vào:
– Ông đừng thấy nó còn nhỏ mà xem thường, nó là đệ tử của lão thần tiên trên núi đấy, xem bói đúng lắm.
– Ô? Còn nhỏ vậy đã học Dịch Học rồi sao? Thật hiếm thấy.
Tiếp đến Hoắc Văn Hoa quay sang hỏi Hoa Thiều Quang:
– Hoa đại sư, có thể bói ra họ tên của một người, có phải là một chuyện rất khó đúng không?
Hoa Thiều Quang nhìn Dương Tử Mi một cái.
Ông ta cũng phát hiện Dương Tử Mi có gì đó rất khác biệt, nhưng, ông không tin là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có thể am hiểu Huyền Học đến vậy, lại càng không thể bói ra được họ tên của một người xa lạ, một chuyện mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể làm được. Nghĩ vậy, nên Hoa Thiều Quang đáp:
– Chắc là cô bé từng thấy ông trên ti vi thôi.
Vào năm 1992, tài sản của Hoắc Văn Hoa vẫn chưa nhiều lắm, chỉ có ba mươi triệu nhân dân tệ thôi, cơ hội lên ti vi cũng rất ít, nên một cô bé nhỏ như vầy không thể nào biết ông qua ti vi được.
Nhưng, vì tôn trọng Hoa Thiều Quang nên Hoắc Văn Hoa cũng không nói gì thêm, ông chỉ tiếp tục hỏi Dương Tử Mi:
– Vậy con có thể bói ra được những thông tin khác của ông không?
Dương Tử Mi khẽ gật đầu nói:
– Ông đến từ Hong Kong và đang tìm nơi có phong thủy tốt để an táng cha ông.
Nghe cô nói vậy, Hoắc Văn Hoa hoàn toàn bị sốc.
Ông cùng Hoa Thiều Quang đến đây, đúng là đang cần tìm một nơi có phong thủy tốt ở quê nhà để an táng cha mình, ông mong có thể hoàn thành tâm nguyện của cha mình là được yên nghỉ ở quê cha đất tổ.
Khi đi ngang qua Dương Gia thôn, ông phát hiện ở đây có một gốc Kim Ti Nam Mộc, vốn là một loại gỗ tốt để làm quan tài, thế nên ông mới vào thôn và muốn mua cây Nam Mộc đó.