Đọc truyện Dị Kiếm Khách – Chương 43: Rồng mắc cạn, hổ sa chân
Thiếu Hoa thả bước chầm chậm tiến đến trước cửa tòa đại đường chính sảnh Huyền Không tịnh thất. Trong tòa đại đường chính sảnh Huyền Không tịnh thất, Huyền Không chân tử ngồi trên bồ đoàn. Phía trước lão là bàn hương án với hai ngọn đèn bạch lạp bập bùng.
Phía sau Huyền Không chân tử là hai hàng đạo sĩ dưới trướng lão. Thiếu Hoa rít một luồng chân khí thả bước tiến vào tòa đại điện Huyền Không tịnh thất. Chàng chỉ dừng bước khi còn cách Huyền Không chân tử độ năm bộ rồi ôn nhu nói :
– Đạo trưởng biết tại hạ sẽ đến.
– Không sai… Bần đạo chờ Dị kiếm khách đã lâu rồi.
Thiếu Hoa khoanh tay trước ngực :
– Sao đạo trưởng biết tại hạ sẽ đến tịnh thất của đạo trưởng?
– Thiện Tống và Như Băng đang ở trong tay bần đạo nên thế nào công tử cũng phải đến.
Thiếu Hoa nhướn mày, từ tốn nói :
– Xét cho cùng Thiên Tống tôn giá và Như Băng chẳng có quan hệ mật thiết gì với tại hạ, nên tại hạ có thể không đến.
Huyền Không chân tử hất ngọn phất trần qua vai mình. Lão đạo sĩ cười khảy rồi nói :
– Nếu không đến thì sao Thiếu Hoa công tử lại có mặt ở đại điện Huyền Không tịnh thất.
– Đạo trưởng nói đúng, tại hạ đã có mặt ở đây thì rõ ràng tại hạ đã đến. Nhưng chưa hẳn đến để cứu Thiên Tống tôn giá và Như Băng.
Huyền Không đạo trưởng cau mày.
– Thế Dị kiếm khách đến vì cái gì nào?
– Đạo trưởng thử đoán coi?
– Bần đạo không thích đoán ý niệm trong đầu người khác.
– Đạo trưởng không đoán vậy tại hạ sẽ nói cho đạo trưởng biết nhé. Trong võ lâm giang hồ, Thiên Tống tôn giá có thể ví như một tay kiếm vô địch, không có ai là đối thủ của người. Lại còn Như Băng thông minh nữa, hai người đó kết hợp lại ai dám cho mình là đối thủ của họ. Thế nhưng khi Thiên Tống tôn giá và Như Băng đến Huyền Không tịnh thất thì bị đạo trưởng khống chế. Điều đó khiến Thiếu Hoa làm lạ mà mò đến đây đó. Đến để xem mặt Huyền Không đạo trưởng là lão đạo sĩ nào mà có bản lĩnh như vậy.
Huyền Không đạo trưởng nhíu mày, đặt phất trần lên bàn hương án. Lão trầm giọng khe khắc nói :
– Thiếu Hoa không tin bần đạo khống chế Thiên Tống tôn giá và Như Băng ư?
– Thiên hạ bây giờ nhiều người chỉ biết nói thôi. Nói thì nhiều nhưng làm chẳng được bao nhiêu. Chính vì thế tại hạ không biết có nên tin vào lời nói của đạo trưởng không nữa.
Thiếu Hoa gãi đầu.
– Có nên tin không nhỉ?
– Công tử không tin tất muốn thấy mới tin.
Thiếu Hoa gật đầu.
– Đúng à.
Huyền Không đạo trưởng nhìn Thiếu Hoa nghiêm giọng nói :
– Nếu như thấy Thiên Tống tôn giá và Như Băng công tử có ý cứu họ không?
– Điều đó còn để tại hạ suy nghĩ qua thái độ của đạo trưởng.
Huyền Không đạo trưởng cau mày :
– Qua thái độ của bần đạo là như thế nào?
– Từ từ rồi đạo trưởng cũng biết mà.
– Được… bần đạo cho công tử thấy họ đây.
Huyền Không đạo trưởng khoát tay một cái. Hai chiếc cũi sắt bó chặt lấy Thiên Tống tôn giá và Như Băng được chúng đạo sĩ Huyền Không tịnh thất khiêng ra. Thiên Tống và Như Băng nhìn Thiếu Hoa nhưng không nói lời nào. Ánh mắt Như Băng lộ rõ nét phẫn uất.
Thiếu Hoa nhìn hai người nói :
– Nhị vị có phải là Thiên Tống tôn giá và Như Băng thư thư không?
Hai người im lặng chứng tỏ họ đã bị điểm vào Á huyệt. Huyền Không đạo trưởng nói :
– Công tử không nhận được ra Thiên Tống và Như Băng.
Thiếu Hoa gật đầu.
– Đúng là hai người đó rồi.
Chàng ve cằm nhìn Huyền Không đạo trưởng nói :
– Đạo trưởng định trừng trị họ như thế nào? Lóc da xẻ thịt hay lăng trì chặt đầu. Đạo trưởng chọn hình thức nào?
– Họ là bằng hữu của công tử, sao công tử dửng dưng vậy.
Thiếu Hoa khoát tay :
– Không không…. Tại hạ và Thiên Tống tôn giá cùng với Như Băng chỉ là những người đi chung một con đường. Bây giờ tại hạ có thể bỏ đi mà chẳng áy náy gì cả.
– Thiếu Hoa ngươi bỏ đi được à?
– Tại hạ đến để xem mặt người khống chế được Thiên Tống và Như Băng thôi. Không có ý cứu họ đâu.
Thiếu Hoa ôm quyền nói :
– Nhứt định trên thế giới võ lầm danh xưng của Huyền Không đạo trưởng sẽ làm vỡ mật thiên hạ. Không ai là đối thủ của Thiên Tống tôn giá thế mà Huyền Không đạo trưởng khống chế cả hai người Thiên Tống lẫn Như Băng.
Thiếu Hoa xá Huyền Không đạo trưởng :
Tại hạ bái phục… bái phục Huyền Không đạo trưởng. Nếu có cơ hội, Thiếu Hoa sẽ đến thọ giáo võ công của đạo trưởng. Cáo từ.
Huyền Không đạo trưởng gắt gỏng quát khi Thiếu Hoa vừa quay bước.
– Đứng lại!
Thiếu Hoa dừng bước. Chàng nhìn lại Huyền Không đạo trưởng nói :
– Đạo trưởng có điều chi chỉ giáo cho Thiếu Hoa không?
Huyền Không đạo trưởng gằn giọng nói :
– Tiểu tử…. ngươi bỏ đi được à.
Thiếu Hoa dửng dưng đáp lời Huyền Không đạo trưởng :
– Thiếu Hoa đến để xem mặt người đã khống chế được Huyết Kiếm Thiên Tống và Như Băng thư thư, chứ đâu có ý gì. Giờ Thiếu Hoa đã biết mặt đạo trưởng rồi, còn ở lại đây làm chi nữa.
Chàng giả lả cười nói tiếp :
– Hay đạo trưởng định tiếp nhận Thiếu Hoa vào Huyền Không tịnh thất khoác áo đạo sĩ như người.
Chàng lắc đầu :
– Không không… Thiếu Hoa không chấp nhận đâu. Ơ… mà sao tại hạ lại nói nhiều với đạo trưởng như vậy. Thiếu Hoa không thích ở đây thì đi. Mong đạo trưởng đừng cản chân Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nói rồi quay lưng bước ra của đại sảnh Huyền Không tịnh thất. Huyền Không chân tử rít giọng nói :
– Tiểu tử muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Vừa thốt câu đó, Huyền Không đạo trưởng thộp ngọn phất trần điểm mũi giày phi thân qua bàn hương án, lướt thẳng đến sau lưng Thiếu Hoa. Lão vung phất trần toan phạt vào gáy chàng. Tay của Huyền Không đạo trưởng vừa vung lên thì chớp thấy một vùng kiếm ảnh đầy dọc chụp xuống mình nhanh không thể tưởng. Lão giật mình nhận ra kỳ biến đó nhưng tất cả đã muộn rồi. Lưỡi Dị kiếm của Thiếu Hoa xoàn xoạt lướt quanh thân ảnh Huyền Không đạo trưởng, khi màn kiếm quang vụt biến mất.
Thiếu Hoa mỉm cười trong khi Huyền Không đạo trưởng thì rùng mình với cảm giác rờn rợn do màn kiếm ảnh tạo ra trong tâm thức lão.
Thiếu Hoa nói :
– Thiếu Hoa chỉ chờ đạo trưởng xuất thủ thôi. Lạ thật…. Võ công của đạo trưởng như vậy mà khống chế được Thiên Tống tôn giá và Như Băng thư thư cũng lạ thật. Nói cho tại hạ biết, đạo trưởng đã dùng cách nào bắt cho được Thiên Tống tôn giá và Như Băng thư thư.
Chàng nheo mắt :
– Đừng nói với Thiếu Hoa đạo trưởng dùng võ công đấy nhé.
Chân diện Huyền Không đạo trưởng nhợt ra như chàm. Lão lùi lại một bộ.
Thiếu Hoa dấn đến một bộ, mũi kiếm chích nhẹ vào cổ Huyền Không đạo trưởng. Chàng nghiêm giọng nói :
– Đạo trưởng nói không?
Huyền Không đạo trưởng nhìn chàng gần như không chớp mắt. Mồ hôi từ từ rịn ra trán và mặt lão. Lão lùi lại một bộ nữa.
Thiếu Hoa dạn tiếp một bộ, mũi kiếm vẫn điểm vào yết hầu Huyền Không đạo trưởng. Huyền Không đạo trưởng ngập ngừng nói :
– Ngươi rút kiếm, bần đạo sẽ nói cho ngươi biết, bần đạo đã dùng phương sách gì để khống chế Thiên Tống và Như Băng.
– Thiếu Hoa xuất chiêu nhanh lắm đó. Đạo trưởng đừng xem thường mà giở trò với tại hạ. Thiếu Hoa không muốn đạo trưởng chết oan uổng và tức tưởi đâu.
– Bần đạo cũng không muốn chết bởi kiếm của công tử.
– Hai chúng ta cùng hiểu ý nhau.
Thiếu Hoa nói rồi rút kiếm lại. Chàng vừa rút kiếm thì Huyền Không đạo trưởng bước về sau một bộ, dậm mạnh chân xuống sàn đại đường chính sảnh Huyền Không tịnh thất.
Bộp.
Âm thanh khô khốc đó vừa vang lên, ngay lập tức, sự biến liền xảy ra.
Huyền Không đạo trưởng như thể chui tọt xuống đất, cùng lúc với màn mưa tên từ trên cao bắn xuống rào rào như mưa sa, Thiếu Hoa vung Dị kiếm tạo ra một màn kiếm ảnh dầy đặc bao phủ khắp người mình, cản phá màn mưa tên kia. Tên lã chã rơi xuống quanh Thiếu Hoa. Màn mưa tên vừa hết thì từ bốn bức vách pho tượng đá nhằm thẳng vào chàng lao tới.
Thiếu Hoa giật mình.
– Lão đạo sĩ này muốn giết mình đây.
Chàng vừa nghĩ vừa điểm mũi giày lướt lên bao bốn pho tượng. Bốn pho tượng đá chạm thẳng vào với nhau.
– Ầm…
Cả bốn pho tượng đều vỡ tan thành từng mảnh vụn. Thiếu Hoa còn đang phiêu bồng thì thiện võng từ trên nóc đại điện chụp xuống. Chàng phát giác ra thiện võng thì nó đã chụp lên đầu chàng rồi.
Thiếu Hoa rơi xuống sàn đại điện Huyền Không tịnh thất, nằm gọn trong màn thiện võng. Đến lúc đó, Huyền Không đạo trưởng chắp tay sau lưng, từ sau bức hoành phi bước ra. Lão lộ rõ vẻ hớn hở trên mặt mình. Lão vừa bước ra vừa vò tai nói :
– Kỳ tài… kỳ tài nhưng cuối cùng cũng bị gói trong… thiên võng của bần đạo.
Lão bước đến bên Thiếu Hoa. Chàng nhìn lão :
– Bây giờ thì Thiếu Hoa đã biết phương cách đạo trưởng khắc chế Thiên Tống tôn giá và Như Băng rồi.
– Tiểu tử biết thì đã muộn rồi. Đến lượt ngươi nằm gọn trong thiên võng của bần đạo.
Thiếu Hoa mỉm cười ôn tồn nói :
– Đạo trưởng bắt Thiếu Hoa bằng thiên võng thì phải gỡ thiên võng cho tại hạ đó. Thiếu Hoa không thích nằm trong lưới chết tiệt của đạo trưởng đâu.
Mặt của Huyền Không chân tử sa sầm hẳn lại. Lão vuốt chòm râu đen nhánh nhìn Thiếu Hoa nói :
– Tiểu tử nói bần đạo gỡ thiên võng ra cho tiểu tử bằng cách nào?
– Đạo trưởng bày ra được cái bẫy này thì tất phải biết cách gỡ nó. Đâu cần Thiếu Hoa phải chỉ đạo cho đạo trưởng.
Huyền Không chân tử phá lên cười khanh khách. Lão rút ngay trủy thủ trong ống tay áo đạo bào.
Thiếu Hoa gượng cười giả lả nói :
– Đạo trưởng định cắt đứt thiên võng à, tiếc thật… đan được một tấm thiên võng như thế này phải tốn rất nhiều công sức, thế mà vì tại hạ, đạo trưởng phải cắt nó… Thiếu Hoa vô cùng cảm kích đạo trưởng đó.
Huyền Không đạo trưởng chau mày thản nhiên nói :
– Tiểu tử… bần đạo tiếc tấm thiên võng này lắm nên không cắt nó đâu. Bần đạo sẽ giải thoát cho ngươi khỏi thiên võng bằng cách khác.
– Cách gì?
– Cho hồn ngươi thoát khỏi xác.
Đôi chân mày Thiếu Hoa nhíu lại, nhưng rồi chàng lại phá lên cười.
Huyền Không đạo trưởng cau mày :
– Tiểu tử cười cái gì?
Thiếu Hoa ôn tồn nói :
– Chắc chắn đạo trưởng chỉ hù dọa Thiếu Hoa thôi… Người sẽ không bao giờ lấy mạng Thiếu Hoa.
– Kẻ họa đồ như ngươi mới thốt ra câu nói đó. Cái gì ngăn cản bần đạo không giết tiểu tử chứ?
– Chính đạo trưởng sẽ ngăn cản đạo trưởng. Thiếu Hoa nói đúng không?
– Tiểu tử… sao bần đạo lại ngăn cản bần đạo?
– Thì đạo trưởng nghĩ xem. Thiếu Hoa và đạo trưởng không thù không oán, chẳng có lý do gì để đạo trưởng lấy mạng Thiếu Hoa đặng mất đi công đức đạo tiên của người. Đạo cốt của đạo trưởng chắc chắn sẽ suy nghĩ khi giết Thiếu Hoa. Đạo trưởng đâu muốn như vậy.
Huyền Không đạo trưởng nghiêm giọng nói :
– Bần đạo có lý do để giết ngươi.
Thiếu Hoa giả lả cười nói :
– Đạo trưởng chỉ nói vậy thôi chứ Thiếu Hoa biết đạo trưởng chẳng có lý do gì để giết Thiếu Hoa cả. Nếu như Thiếu Hoa và đạo trưởng có thù oán ngay lúc đầu Thiếu Hoa đã xả người thành trăm mảnh rồi. Chính vì Thiếu Hoa và đạo trưởng chẳng có thù oán gì nên Thiếu Hoa đâu nỡ xuống tay với người.
Mặt của Huyền Không chân tử nhăn nhíu hẳn lại. Lão lộ vẻ suy nghĩ rồi buông tiếng thở dài, nhỏ giọng nói :
– Số phận của ngươi là phải chết trong tay bần đạo.
– Chẳng có số phận gì đâu… Cái gì cũng có lý do và nguyên nhân của nó. Nếu như đạo trưởng muốn giết Thiếu Hoa thì hãy cho Thiếu Hoa biết vì nguyên cớ nào người muốn lấy mạng tại hạ.
Nhìn Thiếu Hoa, Huyền Không chân tử nghiêm giọng nói :
– Giết ngươi bần đạo mới đựơc sống, không giết ngươi bần đạo sống không bằng chết.
– Đạo trưởng nói như thế là sao nhỉ, Thiếu Hoa là tử khí của đạo trưởng à?
– Bần đạo không biết, nhưng bần đạo phải lấy mạng người để được sống đúng với cách sống của con người.
– Đạo trưởng nói Thiếu Hoa chẳng hiểu gì cả. Nếu tại hạ chết mà chẳng biết vì sao mình chết một cách mơ hồ như thế này. Tại hạ sẽ đem theo sự tò mò đó mà ám theo đạo trưởng mãi đó.
Buông tiếng thở dài, Huyền Không đạo trưởng nói :
– Có người muốn bần đạo giết người. Đủ rồi chứ!
Huyền Không chân tử vừa nói vừa vung ngọn trủy thủ toan đâm xuống cổ của Thiếu Hoa.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt chàng. Thiếu Hoa thét lên.
– Dừng tay…
Huyền Không đạo trưởng nói :
– Tiểu tử muốn nói gì?
– Đạo trưởng giết Thiếu Hoa rồi chắc chắn người sẽ hối hận.
– Bần đạo chẳng có gì hối hận cả.
– Không chỉ đạo trưởng hối hận mà vị tôn giá phái đạo trưởng lấy mạng Thiếu Hoa cũng hối hận nốt.
Chàng buông tiếng thở dài :
– Thiếu Hoa lộ bí mật này cho đạo trưởng biết nhe… Thiếu Hoa biết Huyết châu Chuyển Luân đang ở đâu. Đạo trưởng hỏi vị tôn giá kia xem có muốn biết bí mật Huyết châu không? Nếu muốn biết thì đừng giết Thiếu Hoa. Giết tại hạ thì chẳng còn ai cho đạo trưởng và vị tôn giá kia biết Huyết châu đang ở đâu.
Lời nói này của chàng khiến Huyền Không chân tử sững sờ.
Thấy vẻ sững sờ của Huyền Không chân tử, Thiếu Hoa mỉm cười nói :
– Đạo trưởng…. Thiếu Hoa nói thật đó. Lấy mạng của Thiếu Hoa chẳng có lợi ích gì, chẳng bằng để Thiếu Hoa sống đặng có được viên Chuyển Luân thần châu số 12. Có được viên Chuyển Luân thần châu số 12 mới khả dĩ hội đủ xâu chuỗi Chuyển Luân, đúng không nào?
Huyền Không đạo trưởng nhìn lại Thiếu Hoa nghiêm giọng nói :
– Thế tiểu tử nói huyết châu đang ở nơi nào?
Thiếu Hoa chau mày gượng cười nói :
– Nếu Thiếu Hoa thổ lộ bí mật đó ra lúc này thì chẳng khác nào chui đầu vào dây thòng lọng, không thì cũng như tự dí dao vào cổ mình. Chết chắc rồi.
Chàng giả lả cười nói tiếp :
– Chỉ cần đạo trưởng gỡ thiên võng, Thiếu Hoa sẽ nói ngay chỗ để Huyết châu.
Huyền Không chân tử nhăn mặt :
– Bần đạo tin đâu lời của tiểu tử.
– Đạo trưởng đừng nói vậy… Thiếu Hoa biết đạo trưởng tin.
– Được… bần đạo tin… nhưng tin để tra khảo ngươi nói ra bí mật Huyết châu ở đâu.
– Hê.. đạo trưởng làm vậy là không đúng. Đạo hạnh của người chắc chắn sẽ bị giảm sút nghiêm trọng. không nên… không nên.
Huyền Không chân tử hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Tiểu tử nói huyết châu đang ở đâu sẽ được chết một cách êm ái. Bằng ngược lại, ngươi phải chết một cách đau đớn vô cùng. Chết đau, chết mòn rồi cũng phải nói ra chỗ để viên thần châu thứ 12.
Thiếu Hoa lắc đầu.
– Nghe đạo trưởng nói, Thiếu Hoa phải nghĩ lại. Không biết chừng nào đạo trưởng mới đắc đạo tiên ông.
Nghe Thiếu Hoa nói câu này, Huyền Không đạo trưởng đỏ mặt thẹn thùng. Lão miễn cưỡng nói :
– Chừng nào bần đạo đắc quả đạo tiên, người không phải bận tâm. Điều ngươi cần nói lúc này là Huyết châu đang ở đâu.
Thiếu Hoa nhăn mặt :
– Đạo trưởng và tại hạ không thể trao đổi được à?
Huyền Không đạo trưởng cau mày lắc đầu nói :
– Không!
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Huyền Không đạo trưởng thì ngoài cửa đại điện Huyền Không tịnh thất, Lại Xương Uy lao vào. Y vừa lướt tới vừa nói :
– Thiếu gia, có lại bộc nhân tới đây.
Nghe tiếng của Lại Xương Uy, Thiếu Hoa thở phào một tiếng như trút được gánh nặng trên vai. Chàng nghĩ thầm :
– “Lại Xương Uy đến thật đúng lúc”.
Ý niệm đó lướt qua đầu chàng thì đao của Lại Xương Uy đã chớp động công đến Huyền Không chân tử. Huyền Không chân tử không né tránh mà đụng ngọn phất trần phạt ngang, đánh vào lưỡi đao của họ Lại.
Chát.
Lão vừa phạt ngọn khoái đao của Lại Xương Uy vừa nói :
– Tên lục lâm thảo khấu chẳng biết trời cao này. Dám vung đao với bần đạo.
Xương Uy không màng tới lời nói của Huyền Không chân tử, mà hoành đao chém Đan Điền của lão. Huyền Không chân tử thối lại một bộ.
Thiếu Hoa nằm trong thiên võng nói :
– Lại lão bộc… nhớ cảnh giác những cạm bẫy của lão đạo sĩ thúi đó.
Huyền Không chân tử phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói :
– Với gã lục lâm thảo khấu Lĩnh Cương trại thị bần đạo đâu cần phải đụng tới tâm cơ.
Huyền Không chân tử vừa nói vừa giũ mạnh phất trần về phía Lại Xương Uy. Một đạo khí kình từ đầu ngọn phất trần phát ra cuốn thẳng đến họ Lại.
Lại Xương Uy không né tránh đạo khí kình đó mà hoành đao đón thẳng, đỡ thẳng.
– Ầm…
Tay đao của Lại Xương Uy tê rần. Y liên tục thối bộ tới một trượng mới gượng trụ được. Huyền Không chân tử hất phất trần qua vai tay chắp sau lưng bước tới. Y vừa bước vừa nói :
– Bần đạo muốn biết võ công non nớt của bọn thảo khấu sơn lâm các người như thế nào trước khi tống các người xuống a tỳ chịu tội với lão Diêm vương lão nhân gia.
Lại Xương Uy rít lên :
– Lão đạo sĩ muốn biết thì bổn trại của cho lão biết đây.
Lại Xương Uy nhảy bổ đến, cung khoái đao chém vào cổ Huyền Không chân tử. Lão đạo sĩ của Huyền Không tịnh thất cứ như không thèm để ý đến chiêu đao của Lại Xương Uy, mà chỉ hơi ngả người ra sau rồi hất ngược phất trần lên đánh vào hổ khẩu đao của đối phương.
Chát.
Hứng trọn một ngọn phất trần đúng vào hổ khẩu cầm đao, Lại Xương Uy cảm thấy một sự đau buốt tới tận óc, chẳng thể nào giữ được ngọn khoái đao trong tay mình. Ngọn khoái đao của Lại Xương Uy bật ra khỏi tay rơi xuống sàn lăn lông lốc.
Thấy cảnh đó, Thiếu Hoa lắc đầu than thầm :
– Đến lượt Lại lão bộc rơi vào tay lão đạo sĩ Huyền Không chân tử này. Lại lão bộc tìm đến làm gì để nhận kết cục này chứ.
Ý niệm đó trôi qua trong đầu Thiếu Hoa thì Huyền Không chân tử chuyển từ thế thủ sang thế công. Lão dồn nội lực vào cây phất trân đâm thẳng tới Lại Xương Uy vừa nói :
– Xuống địa ngục đi.
Thiếu Hoa mắt thấy rõ mồn một đầu phất trần đâm tới yết hầu họ Lại mà chẳng làm sao cứu được lão. Chàng hốt hoảng thét lên :
– Dừng tay!
Tiếng thét của chàng đâu đáng để Huyền Không chân tử quan tâm đến. Lão đã quyết lấy mạng Lại Xương Uy nên chẳng dừng chiêu.
Mạng của Lại Xương Uy xem như đã bị phán quan gạch khỏi sổ sinh tử.
Mũi phất trần vừa chạm tới yết hầu của họ Lại thì bất thình lình một mảnh lụa trắng từ ngoài của đại điện bước vào như con giao long bổ thẳng vào nó.
Chát…
Mảnh lụa mỏng, mềm mại nhưng lại tiềm ẩn uy lực khủng khiếp đánh bật ngọn phất trần ra khỏi tay Huyền Không chân tử, trong khi Lại Xương Uy đứng phỗng ra như trời trồng.