Dị Kiếm Khách

Chương 30: Cường tà du hạo nhiên


Đọc truyện Dị Kiếm Khách – Chương 30: Cường tà du hạo nhiên

Vừa thấy Như Băng, Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân buột miệng hỏi :

– Thiên Tống đâu?

Như Băng nhìn Trân Trân, rồi quay sang Tuệ Giác hòa thượng. Nàng nhạt nhẽo hỏi :

– Tuệ Giác hòa thượng biết bổn Thiên sứ đến vì mục đích gì chứ?

Tuệ Giác đại sư chắp tay toan niệm Phật hiệu nhưng Như Băng khoát tay :

– Lão hòa thượng khỏi phải niệm Phật hiệu biểu thị đạo hạnh của lão trước mặt Như Băng. Tuệ Giác hòa thượng là con người như thế nào bổn Thiên sứ biết.

Câu nói này của Như Băng khiến Tuệ Giác đại sư sượng sùng không buông tiếng Phật hiệu nữa.

Lão nhìn Như Băng trang trọng nói :

– Cô nương đến đây để đoạt dạ minh châu của lão nạp?

Như Băng lắc đầu :

– Không. Bổn Thiên sứ đến vì mục đích khác.

– Vậy mục đích của cô nương là gì?

– Lấy mạng đại lão hòa thượng trả trước vong linh Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân.

Giọng nói của nàng thật khe khắt. Khi nói đập vào thính nhĩ Thiếu Hoa, bất giác xương sống chàng gai lạnh cùng với lớp da ốc nổi lên đầy mình.

Nghe nàng thốt ra câu nói này, Tuệ Giác đại lão hòa thượng nhìn Như Băng gần như không chớp mắt.

Lão miễn cưỡng nói :

– Cô nương chỉ muốn lấy mạng lão nạp thôi sao?

– Không sai!

– Phi Yên trang chủ, Cổn Thế Nhân Ma Cừu Diên Hạo đều do cô nương giết?

– Không sai. Tất cả những ai có Chuyển Luân thần châu thảy đều chết hết bởi tay bổn Thiên sứ.

Tay lần chuỗi Bồ đề, Tuệ Giác đại sư nhìn Như Băng trang trọng nói :

– Cô nương có thể cho lão nạp biết… Cô nương là gì của Hàn Thiết Quân Khai Lộ Sứ mà lại muốn trả thù cho y?

Như Băng lắc đầu :

– Lão hòa thượng không cần biết điều đó làm gì. Nếu như lão muốn biết thì hãy xuống suối vàng, khấu đầu trước vong linh của Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân và phu nhân, tất được biết bổn Thiên sứ là ai.

– A di đà Phật…

Như Băng khoác tay :

– Lão đừng niệm Phật hiệu trước mặt Như Băng. Lời Phật hiệu của lão khiến bổn Thiên sứ chói tai lắm. Nếu như lão biết chân giá trị của câu Phật hiệu kia thì đã không tham gia vào cuộc huyết sát đoạt châu năm xưa.

Tuệ Giác hòa thượng sa sầm mặt :

– Cô nương đúng là có hào khí đáng mặt một anh hào trong thiên hạ, nhưng có hào khí thôi chưa dủ, mà còn phải có bản lĩnh. Cho dù có hai thứ đó cũng chưa chắc đã thực hiện được mục đích của mình. Muốn lấy mạng lão nạp là dễ lắm hay sao. Huống chi nơi này còn là vùng thánh địa Kim Đỉnh tự của lão nạp.

Như Băng gắt lời nạt ngang :

– Bổn Thiên sứ muốn là được…. Chẳng ai cản được tay bổn Thiên sứ.

– Rất khí phách chẳng thua nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Để lão nạp thử xem bản lĩnh của Thiên Sứ Bóng Tối cỡ nào mà ngông cuồng như vậy.

Như Băng cương cường đáp lời Tuệ Giác đại lão hòa thượng :

– Lão hòa thượng đừng mang nhung lời đó ra hù dọa bổn Thiên sứ.

Tuệ Giác hòa thượng hừ nhạt một tiếng, rồi vận công. Sắc diện lão đỏ bừng, bộ tăng bào từ từ phồng lên như một quả bóng khổng lồ.

Như Băng thấy lão vận công chẳng chút e dè. Nàng gác chéo đôi ngọc thủ ngang ngực.

Tuệ Giác đại lão hòa thượng quát lớn :

– Quỷ nữ… Nằm xuống…

Cùng với lời nói đó, Tuệ Giác đại lão hòa thượng chẳng khác nào một quả cầu khổng lồ lao thẳng vào nàng.

Như Băng không né tránh, mà dựng đứng song thủ vỗ chưởng đón thẳng vào quả cầu thân pháp của Tuệ Giác đại lão hòa thượng.

– Ầm…

Chưởng ảnh của nàng vỗ ngay vào quả cầu khổng lồ của Tuệ Giác đại lão hòa thượng. Sau tiếng sấm nổ dữ dội khiến cho gian thư sảnh những tưởng sập xuống sau một lúc rung chuyển dữ dội. Như Băng phải thối lùi hai bộ.

Phía bên kia, quả cầu khí Tuệ Giác đại lão hòa thượng quay vùn vụt trong không gian rồi lại lao thẳng vào nàng. Thị nhãn cuộc giao đấu của Tuệ Giác hòa thượng và Như Băng, Thiếu Hoa không khỏi ngơ ngác ngẩn cả người.

Chàng sao không ngạc nhiên được khi chứng nghiệm võ công của hai đối thủ đều là những đại cao thủ trong chốn võ lâm giang hồ.

Một lần nữa chưởng ảnh của Như Băng và quả cầu khí Tuệ Giác đại lão hòa thượng chạm thẳng vào nhau. Thêm một một một tiếng sấm động nổ ra.

Như Băng tiếp tục thối bộ, trong khi quả cầu khí công của Tuệ Giác vẫn không mất đi phần nào uy lực của nó.

Thấy cảnh tượng dó, Thiếu Hoa nghĩ thầm :

– “Nội lực của Tuệ Giác đại lão hòa thượng cao thâm như vậy, xem chừng Như Băng không phải là đối thủ của lão. Chẳng biết nàng chịu đựng được bao lâu trong cuộc giao thủ này.”

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thiếu Hoa vẫn không biết phải dùng phương cách nào để cứu Như Băng.

Trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi về kết cục sẽ phải đến với Như Băng thì nghe Tuệ Giác đại lão hòa thượng thét lên một tiếng lồng lộng :

– Quỷ nữ… Hôm nay ngươi phải bỏ xác tại Tri Tăng đường trên Kim Đỉnh tự.

Cùng với lời nói đó, thân ảnh quả cầu quay nhanh hơn vùn vụt. Sự chuyển động của quả cầu khí như thể tạo ra cơn trốt cuồng phong quay chung quanh nó.

Thiếu Hoa đanh mặt lo lắng cho Như Băng, chàng toan lên tiếng cản chiêu công của Tuệ Giác đại lão hòa thượng, nhưng đã quá muộn, Thiếu Hoa vừa chực mở miệng thì quả cầu khí của Tuệ Giác đại lão hòa thượng lao thẳng đến Như Băng.

Thiếu Hoa chỉ chực thét lên cảnh cáo Như Băng né tránh sát chiêu của đối phương, Thiếu Hoa vừa há miệng thì ngọc thủ của Như Băng cũng chạm đến quả cầu khí của Tuệ Giác.

– Ầm…

Như Băng bị đẩy về sau, va lưng vào vách thư sảnh.

– Rầm…


Thiếu Hoa chỏi tay xuống tràng kỷ đứng lên.

Chàng nghĩ Tuệ Giác đại lão hòa thượng sẽ kết liễu mạng sống của Như Băng. Lão đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong khi hai bên mép của Như Băng xuất hiện hai vết máu đỏ hồng.

Quả cầu khí vẫn quay vùn vụt.Nhưng rồi sự biến hóa lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Thiếu Hoa khi quả cầu khí của Tuệ Giác chậm dần rồi xẹp hẳn xuống. Lão hiện thân ra với bộ mặt tái nhờn tái nhợt. Song thủ buông thỏng theo hai bên hông.

Tuệ Giác đại lão hòa thượng nhìn Như Băng gần như không chớp mát.

Thiếu Hoa nhìn kỹ mới thấy bên ngực phải của lão có một cây kim vàng óng ánh.

Đại lão hòa thượng Tuệ Giác dùng tả thủ rút cây kim vàng đó ra khỏi thân ảnh mình. Mặt lão nhăn lại cùng một cái rùng mình như thể vừa trúng phải độc phong.

Như Băng dùng ống tay áo quệt hai vệt máu trên khóe miệng. Nàng gằn giọng nói :

– Bổn Thiên sứ sẽ cắt đầu lão tế vong linh Khai Lộ Sứ Hàn Thiết quân.

Mồ hôi rịn ra trên trán Tuệ Giác hòa thượng. Lão miễn cưỡng nói :

– Quỷ nữ…. Lão nạp tưởng đâu ngươi có bản lĩnh cao thâm không ngờ lại giở thủ đoán ám hại lão nạp bằng Phi Hồn châm.

– Bổn Thiên sứ sử dụng bất cứ mọi thủ đoạn chỉ để đoạt cái mạng của lão để tế vong linh Khai Lộ Sứ.

Như Băng vừa nói vừa rút ngọn trủy thủ sáng ngời.

Thấy nàng rút ngọn trủy thủ sáng quắc ra, Thiếu Hoa không khỏi rùng mình nghĩ thầm :

– “Chẳng lẽ Như Băng định cắt đầu Tuệ Giác đại lão hòa thượng khi lão vẩn còn sống sờ sờ ư? Lão đâu để cho nàng ta làm điều đó.”

Trong khi Thiếu Hoa nghĩ thì Tuệ Giác đại lão hòa thượng thối lại một bộ.

Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả bộ mặt đẫy đà của lão. Tuệ Giác nói :

– Quỷ nữ… Ngươi định cắt đầu lão thật sao?

– Bây giờ bổn Thiên sứ muốn nghe lão thốt lên câu Phật hiệu của phật gia.

Tuệ Giác bặm cứng hai cánh môi dày thù lù.

Như Băng thả bước đến hai bộ. Tuệ Giác đại lão hòa thượng thối lại một bộ. Lão lại thối tiếp khi Như Băng hoành ngọn trủy thủ như thể chuẫn bị phát ra một chiêu tiện đứt thủ cấp lão.

Thiếu Hoa cau mày :

– “Tại sao lão lại thối bộ? Chẳng lẽ cây châm Phi Hồn kia khiến cho lão mất hết nhuệ khí của một cao thủ à?”

Tuệ Giác đại lão hòa thượng khẩn thiết nói :

– Quỷ nữ…

Như Băng lắc đầu :

– Lão đừng van xin bổn Thiên sứ.

Tuệ Giác buột miệng nói :

– Lão nạp không van xin quỷ nữ mà muốn trao đổi. Lão nạp có thể lấy dạ minh châu để đổi mạng mình. Quỷ nữ đồng ý chứ?

Như Băng phá lên cười rồi nói :

– Dạ minh châu đâu còn trong tay lão mà đổi.

– Nhưng lão nạp biết kẻ đang giữ viên Chuyển Luân dạ minh châu.

Như Băng chỉ Thiếu Hoa :

– Ai giữ? Thiếu Hoa hay Uyên Ương Hồ Điệp?

Nàng hừ nhạt rồi nói :

– Nếu lão nói đúng, bổn Thiên sứ sẽ ban cho lão một cái mạng.

Nàng vừa thốt dứt lời thì Tuệ Giác chỉ ngay Thiếu Hoa :

– Chính gã tiểu tử đó đã lấy dạ minh châu của lão nạp.

Thấy vẻ mặt và thái độ tham sống sợ chết của Tuệ Giác đại lão hòa thượng, Thiếu Hoa không khỏi thất vọng. Chàng nghĩ thầm :

– “Tính cách và thái độ của lão như vậy thì đúng là gian tăng, chẳng có lấy chút hào khí của cao tăng Kim Đỉnh tự.”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu Thiếu Hoa thì Như Băng đã nạt ngang :

– Lão nói sai rồi.

Tuệ Giác hòa thượng lắc đầu :

– Lão nạp chẳng nói sai đâu. Chính Thiếu Hoa tiểu tử đã lấy dạ minh châu.

Như Băng phá lên cười khanh khách. Nàng cắt ngang tràng tiếu ngạo nhìn Tuệ Giác gằn giọng :

– Bổn Thiên sứ nói lão sai thì lão chịu sai đi. Bởi vì bổn Thiên sứ đang giữ dạ minh châu của lão đây.

Tuệ Giác đại lão hòa thượng trố mắt nhìn nàng. Hai con ngươi của lão trợn to hết cỡ những tưởng sẽ lọt ra khỏi hốc mắt rơi xuống đất.

Đến lúc này Thiếu Hoa mới lên tiếng. Chàng buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :

– Phàm kẻ bình thường đứng trước cái chết đã sợ hãi… Nay kẻ xuất gia đầu Phật mà không thực thi phương châm của Phật gia nên mới sợ hãi như vậy. Gieo nghiệp nào chết bằng nghiệp đó mà.

Thiếu Hoa buông tiếng thở ra, lắc đầu :

– Phải chi lão có thể nói với Thiếu Hoa một tiếng, Thiếu Hoa có thể xin với Như Băng cô nương, nhưng giờ thì mặc lão vậy, Thiếu Hoa không chen vào.

Tuệ Giác biến sắc nhìn Như Băng.

Như Băng dấn thêm một bộ, hữu thủ từ từ dựng qua khỏi bờ vai để chuẩn bị phát tác một chiêu cắt đứt thủ cấp Tuệ Giác đại lão hòa thượng.

Có một điều lạ lùng khiến Thiếu Hoa phải chau mày vì thái độ rất dửng dưng của Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân. Mặc dù nàng thấy Tuệ Giác đại lão hòa thượng rơi vào tình thế mạng vong, cái chết lừng lững quay trước mặt nhưng nàng vẫn rất bình thản chẳng biểu lộ điều gì. Thậm chí còn không tỏ vẻ gì khẩn trương hay có ý đào thoát.

Thiếu Hoa có cảm tưởng Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân lạnh nhạt như chẳng muốn chen vào chuyện của Tuệ Giác đại lão hòa thượng và Như Băng. Nàng đúng là một kẻ bàng quang, lạnh lùng.

Như Băng toan vung trủy thủ thì Thiếu Hoa len tiếng :

– Dừng tay…

Như Băng rút tay lại. Nàng nhìn Thiếu Hoa :


– Công tử có điều gì nữa?

Thiếu Hoa khẽ chớp mắt với Như Băng rồi nhìn lại Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.

– Trân Trân… Bộ nương nương không thấy Tuệ Giác đại lão hòa thượng sắp chết bởi sát chiêu của Thiên Sứ Bóng Tối hay sao mà dửng dưng như vậy?

Trân Trân mỉm cười :

– Tất nhiên Trân Trân thấy chứ. Trân Trân đâu có đui mà không thấy.

– Trân Trân thấy mà chẳng có biểu hiện gì định giúp Tuệ Giác đại lão hòa thượng cả… Dù sao đại lão hòa thượng cũng là…

Sắc diện Trân Trân đỏ bừng. Nàng nạt ngang :

– Im… Thiếu Hoa công tử có muốn biết vì sao Trân Trân dửng dưng không?

– Vì sao?

– Bởi vì Trân Trân không muốn chia phần với Tuệ Giác đại lão hòa thượng. Như Băng có tất cả ba viên Chuyển Luân thần châu, Tuệ Giác chết thì Trân Trân không phải chia phần cho lão nữa nên cứ để cho lão chết.

Giọng nói của Trân Trân nhạt nhẽo, nghe như nước rót vào thính nhĩ.

Thiếu Hoa hỏi :

– Đến lúc này Trân Trân còn định đoạt Chuyển Luân thần châu ư?

– Sao lại không?

Thiếu Hoa cau mày :

– Xem chừng Uyên Ương Hồ Điệp nương nương đã có mục đích ngay từ đầu.

– Thiếu Hoa công tử quả là thông minh.

Nàng ôm quyền :

– Bái phục… Bái phục…

Trân Trân nói rồi vỗ tay hai tiếng.

Ngay sau tiếng vỗ tay của nàng, từ ngoài cửa ba người bước vào. Người đi giữa vận gấm y, khoác bên ngoài chiếc trường y đen kịt. Y có bộ mặt nhọn hoắc được tạo ra bởi chiếc cằm như hình lưỡi cày, đôi thần nhãn lộ hẳn ra ngoài nhưng sáng quắc. Y chẳng búi tóc như người ta mà lại thắt thành hai chiếc bím, phía trên được cạo nhẵn nhụi chỉ chừa lại một nhúm tóc ngay giữa đỉnh đầu.

Như Băng sa sầm mặt khi thấy gã đó.

Nàng nhìn gã nói :

– Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.

Hai gã cùng đi với Cuồng Tà đúng nép qua hai bên cửa như thể sợ Như Băng, Thiếu Hoa hay bất cứ người nào khác bất thần đào thoát.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nhìn Như Băng, cất tiếng khàn khàn chẳng khác nào tiếng vịt kêu, nghe chữ được chữ không.

Y nói :

– Hóa ra Thiên Sứ Bóng Tối là một trang mỹ nữ tuyệt đẹp thế này.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên khẽ gật đầu :

– Rất vừa mắt bổn tọa.

Nghe Cuồng Tà thốt ra câu này, bất giác sắc diện Như Băng đỏ bừng.

Nàng gằn giọng nói :

– Bổn Thiên sứ chưa tìm, ngươi đã tìm đến bổn Thiên sứ. Bổn Thiên sứ không phải cất công đi tìm.

– Bổn Cuồng sẽ giúp nàng đưa lão trọc thúi này đến diện kiến Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân.

Không chờ Như Băng có đồng ý hay không, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bước đến trước mặt Tuệ Giác.

– Lão trọc thúi… Bổn Cuồng sẽ đưa lão đi nhé.

Tuệ Giác đại lão hòa thượng mặt cắt không còn một giọt máu. Da mặt lão xanh nhờn xanh nhợt trông thật khốn khổ và tội nghiệp.

Tuệ Giác đại lão hòa thượng nói :

– Du Hạo Nhiên… Lão nạp và ngươi từng là bằng hữu… Ngươi không nghĩ đến điều đó à… Nếu không có lão nạp thì ngươi sao có được viên Chuyển Luân Tỵ Thủy châu?

Du Hạo Nhiên vuốt cằm Tuệ Giác đại lão hòa thượng :

– Bổn Cuồng luôn nghĩ đến công của lão trọc thúi. Nhưng khốn nỗi bổn Cuồng muốn có cả một xâu chuỗi Chuyển Luân cơ. Nhưng thế gian thì chỉ có một xâu không có hai xâu chuỗi Chuyển Luân nên lão phải chết để bổn Cuồng khỏi phải chia cho lão.

Mặt Tuệ Giác nhăn nhúm hản lại :

– Lão Cuồng…

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên cướp lời Tuệ Giác :

– Hê… Lão trọc đừng van xin Cuồng Tà đó. Ta không thích nghe lời van xin đâu.

Y nhìn lại Như Băng :

– Bổn Cuồng giúp nàng nhé.

Tuệ Giác há hốc miệng khi nghe Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thốt ra câu này.

Thiếu Hoa không biết Cuồng Tà định làm gì Tuệ Giác đại lão hòa thượng mà chỉ đoán thầm :

– “Y trơ trẽn đến độ như vậy là cùng.”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì bất thình lình, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên vỗ thẳng một chưởng vào ngay chính diện Tuệ Giác đại lão hòa thượng.

Bộp…

Tuệ Giác đại lão hòa thượng hứng trọn một chưởng của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên, nện ót vào vách thư sảnh.


Bụp…

Sau âm thanh khô khốc đó, Tuệ Giác đại lão hòa thượng từ từ khuỵu chân, rồi đổ sầm xuống ngay trước mũi giày của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thè lưỡi liếm vành môi thâm sì.

Y cúi xuống dùng song thủ nắm lấy thủ cấp của Tuệ Giác đại lão hòa thượng.

Thiếu Hoa nheo mày nghĩ :

– “Cuồng Tà định làm gì nhỉ?”

Ý niệm kia vừa lướt qua đầu chàng thì Cuồng Tà Du Hạo Nhiên giật mạnh tay lại.

Thiếu Hoa nhắm mắt, chỉ chực thét lên khi thấy lão Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bứt thủ cấp của Tuệ Giác ra khỏi cổ.

Mặc dù hồn đã lìa khỏi xác nhưng khi Cuồng Tà bứt đầu Tuệ Giác đại lão hòa thượng ra khỏi cổ, những tưởng lão vẫn cảm nhận được cái đau đớn khủng khiếp mà tứ chi giựt rút lại.

Thiếu Hoa thờ thẫn cả người. Cùng với sự thờ thẫn đó, xương sống chàng nhói buốt.

Thiếu Hoa nghĩ thầm :

– “Đúng là tàn nhẫn vô lương tâm. Trên đời này còn ai vô lương tâm hơn gã Cuồng Tà này không nữa?”

Sau khi bứt thủ cấp Tuệ Giác đại lão hòa thượng ra khỏi thân ảnh rồi, Cuồng Tà đặt thủ cấp lão hòa thượng lên bàn nhìn lại Như Băng :

– Bổn Cuồng trao thủ cấp lão trọc thúi cho nàng. Ngược lại nàng phải trao người gì thuộc về bổn Cuồng cho bổn Cuồng.

Như Băng đanh mặt nhìn Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :

– Bổn Thiên sứ chỉ muốn đổi những viên thần châu bằng thủ cấp của lão Cuồng thôi.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên lắc đầu :

– Bổn Cuồng quen bứt đầu người khác chứ không quen bứt đầu của mình.

Như Băng lắc đầu :

– Rất tiếc, bổn Thiên sứ chỉ thích cái đầu của lão Cuồng thôi.

– Nàng thích đầu của lão Cuồng thì cứ đến mà lấy.

Gã nói nhưng lại khoanh tay trước ngực.

Thiếu Hoa quan sát Như Băng. Chân diện nàng biểu lộ vẻ lưỡng lự.

Chàng còn đang suy nghĩ về hành động sắp tới của Như Băng thì bất ngờ Cuồng Tà Du Hạo Nhiên chỉ chàng :

– Hay bổn Cuồng lấy cái đầu gã kia thay thế cho đầu của ta vậy.

Lão vừa nói vừa bước đến.

Thiếu Hoa giật thót bụng. Mồ hôi tuôn ra trán chàng.

Thiếu Hoa nghĩ thầm :

– “Bổn thiếu gia đâu muốn chết như Tuệ Giác đại lão hòa thượng.”

Như Băng khoác tay :

– Bổn Thiên sứ chỉ muốn thủ cấp của ngươi thôi.

– Nàng chỉ ao ước thủ cấp của bổn Cuồng à?

Như Băng gật đầu :

– Đúng.

Cuồng Tà nhướng đôi chân mày chổi sệ như hai con sâu rọm đỏ ối trên mặt lão :

– Thế sao không lại đây lấy thủ cấp của bổn Cuồng?

– Như Băng không khách khí với lão Cuồng đâu.

Nàng nói dứt câu, chớp động thân pháp lướt thẳng đến Cuồng Tà Du Hạo Nhiên. Hữu thủ dựng chưởng, tả thủ phát tác trảo công tập kích trực diện Cuồng Tà.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên dửng dưng nói :

– Có thế thôi ư?

Cùng với lời nói đó, lão dựng chưởng đón thẳng vào chưởng và trảo của Như Băng chẳng chút e dè.

Chát…

Đón thẳng đỡ thẳng vào chiêu công của Như Băng, Cuồng Tà chẳng có chút hề hấn gì, ngược lại Như Băng phải thối liền ba bộ. Nàng chưa kịp trụ bộ thì Cuồng Tà đã nhập vào.

Gã nói :

– Nàng thử xem Vô Minh thần chỉ của ta nhé.

Chiêu công của Cuồng Tà xuất ra thật quái dị. Thiếu Hoa có cảm giác cả một rừng ảnh thủ trùng trùng điệp điệp chụp tới Như Băng.

Nàng toan lạng người né tránh nhưng màn ảnh thủ của Cuồng Tà đã bao bọc khắp thể pháp của nàng rồi.

Thiếu Hoa chỉ nghe Như Băng thốt lên một tiếng :

– Ối…

Nàng té xuống đất nằm duỗi dài trên sàn gạch.

Cuồng Tà bước đến bên nàng :

– Đưa những viên thần châu ra đây.

Như Băng nhìn gã bằng ánh mắt uất hờn :

– Không!

Cuồng Tà gằn giọng nói :

– Nàng muốn ta bứt dầu nàng?

Cuồng Tà vừa nói vừa toan thò đôi bản thủ đến kịp thộp vào đầu Như Băng.

Thiếu Hoa luống cuống nói :

– Dừng tay…

Cuồng Tà rút tay lại nhìn Thiếu Hoa :

– Sẽ đến lượt ngươi thôi mà.

Thiếu Hoa mỉm cười, rồi nói :

– Tất nhiên, tại hạ biết rồi sẽ đến lượt mình rơi đầu như Tuệ Giác đại lão hòa thượng. Nhưng trước khi tại hạ chết, tại hạ cũng phải giúp tôn giá điều gì chứ.

Cuồng Tà cau mày :

– Bổn Cuồng đâu cần ngươi giúp. Hay ngươi cũng muốn chia phần với bổn Cuồng?

Thiếu Hoa mỉm cười nói :


– Giúp thì tại hạ cũng rất muốn giúp… Chia thì tại hạ cũng rất muốn chia.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bước đến trước mặt chàng :

– Tiểu tử thúi… Nói cho bổn Cuồng nghe xem… Ngươi giúp được gì ta nào?

Cuồng Tà vừa nói vừa đặt đôi bản thủ to bè đen kịt vào hai bên Thái dương của Thiếu Hoa. Lão gằn giọng nói tiếp :

– Tiểu tử thúi biết nếu như bổn Cuồng nghe không lọt tai thì chuyện gì sẽ xảy ra không?

– Tôn giá sẽ bứt thủ cấp của tại hạ như bứt thủ cấp của Tuệ Giác đại lão hòa thượng.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên gật đầu :

– Ngươi nói đúng rồi đó. Nếu như ngươi nói không lọt tai bổn Cuồng thì bổn Cuồng sẽ bứt thủ cấp của ngươi như bứt thủ cấp của tên hòa thượng thúi Tuệ Giác. Bất cứ ai chết bởi tay Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đều phải nhận một cái chết rất đau đớn… Ngay cả xác chết cũng biết đau nữa chứ đừng nói là người.

– Thủ pháp giết người của tôn giá Thiếu Hoa thấy rồi. Nên không để cho tôn giá thất vọng đâu.

Cuồng Tà gật đầu :

– Tốt… Thế ngươi nói đi… Ngươi định giúp bổn Cuồng thế nào?

– Tôn giá nghĩ xem… Mục đích của tôn giá là có được xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu… Nay tôn giá giết Như Băng Thiên Sứ Bóng Tối… Thì đâu thể có được xâu chuỗi đó. Xác chết không đầu biết đau nhưng không nói được. Như Băng không nói thì sao tôn giá biết những viên thần châu kia ở đâu nào?

Cuồng Tà gật đầu :

– Tiểu tử thúi nói nghe có lý.

– Thế ngươi có ý giúp ta có được những viên thần châu của Như Băng chứ?

– Tại hạ có thể nói với nàng.

Cuồng Tà khẽ gật đầu :

– Tiểu tử đi nói với ả đi. Nếu ngươi nói mà ả kia chịu giao những viên Chuyển Luân thần châu kia ra, Bổn Cuồng hứa để lại cho ngươi một cái mạng. Ngược lại…

Lão cười khảy. Lão vừa cười vừa lắc đầu Thiếu Hoa :

– Đầu ngươi sẽ bị ta bứt ra khỏi cổ.

– Thiếu Hoa biết mà.

Chàng chắt lưỡi nói :

– Nhưng Thiếu Hoa nói với nàng giao những viên Chuyển Luân thần châu kia cho tôn giá mà chỉ có được mỗi cái mạng thì…

Thiếu Hoa gượng lắc đầu :

– Thiệt thòi cho Thiếu Hoa đó.

Lời nói này của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Cuồng Tà Du Hạo Nhiên khiến cho mặt của Cuồng Tà sa sầm hẳn lại. Lão gắt gỏng nói :

– Tiểu tử thúi… Ngươi muốn chia phần với Bổn Cuồng?

Thiếu Hoa gật đầu.

Du Hạo Nhiên gắt giọng nói :

– Tiểu tử thúi không sợ chết à?

– Tại hạ đâu phải đòi hỏi tôn giá chia phần bằng những viên Chuyển Luân thần châu mà tôn giá đang muốn chứ.

Cuồng Tà gay gắt hỏi :

– Thế tiểu tử thúi muốn gì?

Thiếu Hoa gượng cười chỉ Uyên Ương Hồ Điệp.

– Muốn Mã Trân Trân.

Nghe chàng thốt câu này, sắc diện Mã Trân Trân thẹn chín. Chảng biết chàng nói gì với gã mà Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bất giác cất tràng tiếu ngạo nghe thật sảng khoái và đắc ý vô cùng.

Y buông tay khỏi thủ cấp Thiếu Hoa, vỗ vai chàng :

– Tiểu tử thúi… Cuồng Tà Du Hạo Nhiên không ngờ ngươi là con người như vậy. Cái chết đến trước mắt, ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.

Thiếu Hoa gượng cười :

– Thế tại hạ sau này có thể tự xưng là Tiểu Cuồng Tà được không?

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đắc ý cười một lúc mới cắt ngang tràng tiếu ngạo nói :

– Được… Được… Ngươi đáng là Tiểu Cuồng Tà.

Thiếu Hoa ôm quyền :

– Đa tạ… Đa tạ…

Y vỗ vào vai Thiếu Hoa :

– Thời hạn bao nhiêu lâu Tiểu Cuồng Tà?

Thiếu Hoa giả lả nói :

– Chỉ cần tôn giá cho Thiếu Hoa Tiểu Cuồng Tà thời gian vài canh giờ là đủ rồi.

Cuồng Tà gật đầu :

– Được… Bổn Cuồng đồng ý với Tiểu Cuồng Tà… Ta cho Tiểu Cuồng Tà thời hạn ba canh giờ.

Thiếu Hoa nheo mày :

– Ba canh giờ?

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên gật đầu khe khắt nói :

– Ba canh giờ thôi… Ngươi đừng đòi hỏi thêm nữa… Bổn Cuồng sẽ không cho ngươi thêm đâu.

Thiếu Hoa đồng ý gật đầu :

– Vậy cũng được.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên vỗ vai chàng :

– Bổn Cuồng chờ ngươi.

Lão ghé miệng vào tai Thiếu Hoa nhỏ giọng nói :

– Tiểu tử thúi… Bổn Cuồng nhưng không cuồng đâu. Bổn Cuồng sẽ để hai sát nhân thuộc hạ ngoài cửa… Ngươi đừng có giở trò gian trá đào thoát đấy.

– Làm sao tại hạ thoát được tôn giá. Huống chi Thiếu Hoa không có ý tưởng kia trong đầu mình.

Cuồng Tà Du Hạo Nhiên lườm chàng nhưng lại vỗ tay lên vai Thiếu Hoa :

– Ngươi đừng làm cho bổn Cuồng thất vọng đó.

Cuồng Tà nhìn lại Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.

– Mã Trân Trân…. chúng ta tạm thời rời khỏi thư sảnh này ba canh giờ. Nhường cho Tiểu Cuồng hành sự với ả Thiên Sứ Bóng Tối đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.