Dị Kiếm Khách

Chương 26: Kiếm và tình


Đọc truyện Dị Kiếm Khách – Chương 26: Kiếm và tình

Như Băng, Thiên Tống và Thiếu Hoa đứng thành hàng ngang. Lại Xương Uy đứng sau lưng ba người. Đối diện với họ là Tam Nguyện Chân Tử.

Như Băng thoạt liếc trộm Thiên Tống.

Bộ mặt lạnh lùng văng giá của y chẳng biểu lộ cảm xúc gì khi thấy Tam Nguyện Chân Tử. Về phía Thiếu Hoa, chàng có phần căng thẳng và lo lắng…

Nhất Nguyện Chân Tử Thôi Bằng tiên sinh, ngoại hiệu Thần Toán Tử. Lão có ngoại hiệu đó bởi vì binh khí của lão là chiếc bàn tính to. Hai tay Nhất Nguyện Chân Tử như đã trở thành thói quen không ngừng khảy bàn tính.

Lão khảy bàn tính rồi nhìn Thiên Tống nói :

– Trương hiệp hẳn biết vì sao Tam Nguyện Chân Tử tìm Trương hiệp.

Thiên Tống khoanh tay trước ngực, ôm luôn cả thanh Huyết kiếm. Y nhạt nhẽo nói :

– Tại hạ không chỉ biết mà còn chờ Tam Nguyện Chân Tử.

Nhất Nguyện Chân Tử khảy lên bàn tính. Lão khảy bàn tính xong rồi nhìn Thiên Tống nói :

– Thôi lão phu tính ra rồi… Trương hiệp có được một trăm mười tám chiêu để chết.

Thiên Tống thản nhiên đáp lời gã :

– Một trăm mười tám chiêu… Quá nhiều.

– Không nhiều đâu.

– Nếu Thiên Tống hơn nửa chiêu?

Thôi Bằng nheo mày. Lão lại bắt đầu khảy bàn tính. Thiếu Hoa nhìn lão khảy bàn tính nghĩ thầm trong đầu :

– “Nhất Nguyện Chân Tử tính toán cái gì thế nhỉ? Lão giao thủ với đối phương phải tính từng chiêu thức sao? Quái lạ thật. ”

Ý nghĩ kia trôi qua đầu chàng thì Thôi Bằng tiên sinh lại lên tiếng nói :

– Trương hiệp làm ta khó tính quá.

Thiên Tống lắc đầu :

– Nhất Nguyện Chân Tử sẽ không tính toán được những chiêu thức của Thiên Tống.

Mặt của Thôi Bằng lộ vẻ khẩn trương :

– Ta không tin.

– Lão phải tin vào lời của Trương mỗ chứ.

Thiên Tống vừa nói vừa dấn đến ba bộ. Ngay lập tức hai tay của Nhất Nguyện Chân Tử khảy lách cách trên bàn tính tạo ra những âm thanh cạch cạch. Những âm thanh đó không ngừng đập vào thính nhĩ của Thiếu Hoa và Lại Xương Uy cùng Như Băng. Mới đầu Thiếu Hoa còn nghe được những âm thanh đó, nhưng rồi những âm thanh kia càng lúc càng trở nên xáo trộn trong thính nhĩ chàng và chẳng mấy chốc chúng len vào tâm thức.

Lại Xương Uy đã đưa tay ôm lấy thính nhĩ.

Như Băng nhìn sang Thiếu Hoa :

– Lão dụng Quỷ Vực Thanh.

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Thiếu Hoa không biết công phu đó.

Miệng nói, tại hạ bắt chước Lại Xương Uy dùng tay bịt thính nhĩ để không phải nghe những âm thanh lạch cạch từ chiếc bàn tính. Mặc dù chàng đã bịt thính nhĩ nhưng âm thanh xáo trộn kia vẫn không ngừng quấy đảo tâm thức chàng. Hiện tượng đó buộc Thiếu Hoa phải nhìn lại Thiên Tống.

Trong khi Nhất Nguyện Chân Tử tiên sinh không ngừng khảy bàn tính tạo ra Quỷ Vực Thanh công phá tâm não của đối phương thì người Thiên Tống dửng dưng như một pho tượng bất động, định nhãn nhìn lão.

Thiếu Hoa nghe được âm thanh cuối cùng chẳng khác nào tiếng sấm nện thẳng vào thính nhĩ chàng.

– Ầm…

Đôi cước pháp của Thiếu Hoa run nhẹ một cái bởi âm thanh đó. Chàng vẫn còn bị rối loạn bởi âm thanh kia thì Nhất Nguyện Chân Tử đảo người lao thẳng đến Thiên Tống.

Chiếc bàn tính trong tay lão xoáy vun vút trên đầu bản thủ cánh tay phải tạo ra thứ âm thanh vù vù, vụt vụt. Nhất Nguyện Chân Tử lao thẳng đến Thiên Tống. Lão phạt ngang chiếc bàn tính qua cổ y.

– Rét…

Mặc dù Nhất Nguyện Chân Tử phát chiêu công này nhanh nhưng Thiên Tống vẫn nhanh hơn lão. Y bước về sau nửa bộ, lách tránh chiêu công của đối phương. Vừa tránh được chiêu công của Nhất Nguyện Chân Tử Thôi Bằng, Thiên Tống điểm mũi giày lướt vụt về phía bàn cờ của Nhị Nguyện Hà Chân tiên sinh.

Hàh dộng của Thiên Tống khiến Thiếu Hoa lỏ mắt nhìn. Chàng nhủ thầm :

– “Đối phó với một đại cao thủ như lão Nhất Nguyện Thôi Bằng đã vất vả rồi, Trương Thiên Tống tôn giá cần gì phai khiêu khích cả cái lão đang ngồi trước bàn cờ đó chứ?”

Ý niệm kia còn đọng trong tâm thức Thiếu Hoa thì một màn ảnh kiếm đỏ ối chụp xuống bàn cờ của Nhị Nguyện tiên sinh Chân Lâm Tôn Tử.

Đôi tinh nhãn của Thiếu Hoa mở to hết cỡ khi thấy đôi thủ pháp của Chân Lâm Tôn Tử như múa trên bàn cờ. Đôi thủ pháp của Chân Lâm Tôn Tử luồn lách qua màn Huyết kiếm dày đặc để chụp lấy những con cờ.

Màn Huyết kiếm bỗng biến mất. Thanh Huyết kiếm đỏ ối trong tay Thiên Tống khoắng xuống như một cánh cung, rồi bật ngược trở lên đẩy y về vị trí cũ.

Thiếu Hoa nhíu mày cố suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

Đôi cước pháp của Thiên Tống vừa trụ thì bàn tính của Nhất Nguyện Chân Tử cũng chụp tới. Thiếu Hoa chỉ kịp thấy Thiên Tống lẫy nhẹ thanh Huyết kiếm trong tay mình. Y vừa lẫy thanh Huyết kiếm vừa nói :

– Trương mỗ dành cho lão đây.


Con cờ dính trên đầu mũi kiếm vụt thoát đi, lao thẳng vào bàn tính của Nhất Nguyện Thần Toán Tử Tôn Tử tiên sinh. Dù nằm mơ Thiếu Hoa cũng không tin vào mắt mình.

Con cờ do Thiên Tống dụng kiếm phóng ra, đập thẳng vào bàn tính của Thần Toán Tử. Nó không làm vỡ bàn tính mà lại chui vào trong, chen ngay vào hàng con tính đầu tiên trong bàn tính.

Bàn tính đang quay vùn vụt ở đầu bàn tay phải của Thần Toán Tử vụt ngừng lại. Năm ngón tay của Thần Toán Tử sượng sùng lẫy trên những con tính.

Chẳng còn những âm thanh lách cách liên hoàn nữa mà thay vào đó là những âm thanh lộp cộp nghe đến nực cười.

Thiên Tống khoang tay trước ngực ôm cả ngọn Huyết kiếm vào người, trong khi cả Nhất Nguyện lẫn Nhị Nguyện Chân Tử nhìn y gần như chẳng chớp nổi đôi mi mắt.

Hai lão cứ nhìn Thiên Tống trừng trừng cứ như Thiên Tống là một quái nhân có một không hai trên đời này.

Nhất Nguyện Chân Tử Thôi Bằng nhìn lại bàn tính của mình.

Trên bàn tính của lão đã có thêm một con cờ. Nó dư thừa trông thật trơ tráo và chẳng khác nào một vết thương vừa nham nhở vừa trơ tráo.

Nhất Nguyện Thần Toán Tử Thôi Bằng bất giác gầm lên một tiếng thật lớn, rồi đập mạnh cả bàn tính xuống đất.

Chát…

Bàn tính vỡ tan thành từng mảnh vụn ngay trước mặt Thiếu Hoa và mọi người. Chàng lỏ mắt nhìn lão mà tự hỏi thầm trong đầu mình :

– “Nhứt Nguyện Thần Toán Tử Thôi Bằng làm như vậy để làm gì?”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì đến lượt Nhị Nguyện Chân Lâm Tử Hà Chân bóp tất cả người con cờ thành bụi rải xuống trước mũi giày.

Hai lão làm điều đó trong khi Tam Nguyện Mạc Bình thì biến sắc tái nhờn tái nhợt.

Nhứt Nguyện Thần Toán Tử Thôi Bằng nhìn Thiên Tống nói :

– Trương hiệp đã thắng… Vậy muốn chúng ta làm gì?

Thiếu Hoa những tưởng đâu Thiên Tống sẽ buộc ba người đó phải chết, nhưng thật bất ngờ khi Thiên Tống nhìn sang Như Băng. Y nhạt nhẽo nói :

– Nàng nói đi… Họ phải làm gì?

Như Băng bước ra trước mặt Tam Nguyện :

– Đốt Kim Đỉnh tự của Tuệ Giác thiền sư.

Nghe nàng thốt ra câu này, Thiếu Hoa lỏ mắt nhìn nàng. Chàng hoàn toàn quá bất ngờ trước lời nói của nàng phán cho Tam Nguyên Chân Tử.

Thiếu Hoa nhìn về phía ba vị chân tử võ lâm nghĩ thầm :

– “Nhứt định họ sẽ không tiếp nhận phán truyền của Như Băng”.

Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của chàng, Tam Nguyện Chân Tử định nhãn nhìn về phía Thiên Tống.

– Trương hiệp chuẩn y lời nói này của vị cô nương đây?

Thôi Bằng nghiêm mặt nói :

– Tam Nguyện Chân Tử sẽ thực thi lời nói của Như Băng cô nương.

Tam Nguyện Chân Tử tiếp nhận lời phán lệnh của Như Băng, cả ba đồng loạt quay lưng thi triển khinh công. Họ chẳng khác nào ba cánh chim cắt, vụt lướt đi, chỉ trong khoảnh khắc đã mất hút bên ngoài tầm mắt của mọi người.

Khi Tam Nguyện Chân Tử mất dạng rồi, Trương Thiên Tống mới chậm rãi bước đi. Như Băng bước song hành với y. Thiếu Hoa và Lại Xương Uy theo sau hai người.

Bốn người trở vào gian chính sảnh của tòa Nguyệt lầu giờ đã là biệt trang của Như Băng. Tấm bảng vàng sơn son với dòng chữ Nguyệt lầu đã được thay bằng tấm bảng khác :

Vạn Kiếm môn.

* * * * *

Như Băng bước đến sau lưng Thiếu Hoa. Nàng ôn nhu nói :

– Thiếu Hoa công tử đang nghĩ về những chiêu kiếm của Trương Thiên Tống?

Thiếu Hoa bâng quơ nhìn về phía khóm hoa đối diện.

Chàng buông một câu cộc lốc đáp lời nàng :

– Không!

Như Băng hỏi tiếp :

– Thế Thiếu Hoa công tử đang nghĩ gì?

– Tại hạ đang nghĩ về Như Băng cô nương.

Thiếu Hoa bước đến bên khóm hoa. Như Băng bước theo chàng.

Như Băng hỏi Thiếu Hoa :

– Thiếu Hoa nghĩ gì về Như Băng?

Buông một tiếng thở ra, Thiếu Hoa nói :

– Tại hạ biết nói thế nào với cô nương nhỉ?


Chàng nhìn xuống khóm quỳnh hoa. Những đóa hoa quỳnh đang xòe những cánh hoa cuối cùng. Chiếc nhụy vàng bên trong những cánh hoa trắng lao chao như muốn vươn ra ngoài. Chúng như muốn rút lấy linh khí của tạo hóa trong màn đêm tĩnh lặng.

Thiếu Hoa nhìn đóa hoa gần mình nhất.

Như Băng thò tay đến toan ngắt lấy một đóa hoa quỳnh, nhưng Thiếu Hoa đã vội nắm tay nàng cản lại :

– Đừng…

Nàng rút tay lại nhìn chàng.

Nhìn Như Băng, Thiếu Hoa hỏi :

– Như Băng cô nương… Có phải người ta nói hoa quỳnh là chúa của những loài hoa nở rộ về đêm không?

Nàng gật đầu.

Thiếu Hoa nhìn sau vào mắt nàng. Chàng ôn nhu nói :

– Tại hạ có thể ví Như Băng cô nương như đóa hoa quỳnh này.

Nàng mỉm cười.

– Thiếu Hoa công tử lãng mạn quá. Tại sao công tử ví Như Băng như những đóa hoa quỳnh này?

– Thiếu Hoa ví Như Băng cô nương như những cánh hoa quỳnh này bởi vì hoa quỳnh chỉ nở về đêm và tàn ngay khi mặt trời chớm mọc.

– Nó là loài hoa khoe sắc về đêm.

– Chúng khoe sắc về đêm thì ai là người ngắm hoa?

Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng thoạt cau lại. Hai mắt mở to hết cỡ như thể muốn thâu tóm nhân dạng của Thiếu Hoa vào đôi con ngươi đen láy no tròn của nàng.

– Thiếu Hoa công tử nói vậy có ý gì? Phải chăng công tử muốn ám chỉ Như Băng là kẻ khoe sắc về đem?

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Thiếu Hoa không dám có ẩn ý đó. Ý của tại hạ muốn nói hoa quỳnh rất đẹp, rất tinh anh và thuần khiết nhưng chỉ tiếc nó khoe sắc về đêm. Chỉ có người kẻ yêu hoa đắm đuối, say mê vẻ đẹp thuần khiết của hoa quỳnh mới thức thâu đêm để ngắm cái thuần khiết của hoa quỳnh. Những kẻ như vậy đáng được gọi là những kẻ yếu hèn. Yêu đến độ mù quáng, còn trong cuộc đời thì có những kẻ lụy vì tình. Lụy đến độ chẳng còn là họ. Họ bán cả thân xác và tâm thức cho tình yêu.

– Công tử muốn nói đến Trương Thiên Tống?

– Thiên Tống tôn giá cũng là kẻ lụy vì tình. Nếu không muốn nói là kẻ điên tình. Phàm những người như vậy họ chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất có trên đời này. Một thứ rất mơ hồ và mông lung, đó là tình yêu.

Nàng mỉm cười nhìn chàng :

– Thế Thiếu Hoa công tử có là con người như Thiên Tống tôn giá không?

Thiếu Hoa nheo mày suy nghĩ rồi nói :

– Nếu nói tại hạ không có tình cảm thì chẳng khác nào một pho tượng biết đi, biết đứng. Hoặc không có trái tim. Nhưng tại hạ không phải là kẻ điên tình. Tại hạ biết ngắm nhìn đóa hoa quỳnh có vẻ đẹp gì.

Nàng cướp lời Thiếu Hoa :

– Công tử đừng ví Như Băng là đóa hoa quỳnh của công tử đấy nhé.

– Thế Như Băng cô nương có hiểu vì sao tại hạ ví cô nương như đóa hoa quỳnh này không?

– Như Băng hẳn có nét gì đó rất thuần khiết trong mắt công tử?

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Không.

Nàng nhíu mày nói :

– Thế công tử thấy nét gì nơi Như Băng mà ví tôi như đóa quỳnh này?

Nhìn thẳng vào mắt nàng, Thiếu Hoa nói :

– Tại hạ nhìn thấy hận thù trong cô nương. Một thứ hận thù âm ỷ làm nên vẻ đẹp tuyệt vời của Như Băng cô nương. Nhưng cũng chính lửa hận trong Như Băng sẽ khiến nhan sắc cô sớm tàn như hoa quỳnh nở về đêm.

Buông một tiếng thở dài, Thiếu Hoa nói tiếp :

– Chừng nào Như Băng cô nương mới dừng cuộc trả hận?

– Giờ thì Như Băng mới hiểu bên trong tâm tưởng của Thiếu Hoa.

Nàng nhìn chàng cười khảy rồi nói tiếp :

– Thế Thiếu Hoa công tử không có hận có thù à? Hình như công tử cũng đang nuôi chữ hận và chữ thù trong con đường đi tìm chân giá trị của một thanh kiếm. Như Băng nói đúng không?

Thiếu Hoa sượng sùng im lặng.

– Những gì đã xảy ra và đang xảy ra khiến Thiếu Hoa phải đắn đo về hai chữ hận thù.

Nàng buông một câu cụt lủn :


– Máu phải trả bằng máu.

– Đó là suy nghĩ của Như Băng.

Nàng gật đầu.

– Vậy bao giờ mới hóa giải được hận và thù?

– Đừng có hận, đừng có thù tất hóa giải được hận thù. Khi con chim bị phá tổ, nó cũng biết kkêu lên những tiếng kêu thảm thương, biểu lộ hận thù thì con người phải đi tìm sự công bằng khi bị người ta vay nợ máu của mình.

Thiếu Hoa lắc đầu.

Nàng mỉm cười nói :

– Công tử dừng suy nghĩ mông lung về những việc làm của Như Băng. Võ lâm giang hồ là như vậy đó. Nó luôn chất chứa những oán hờn và căm giận.

Thiếu Hoa mím môi suy ngẫm lời nói của nàng, rồi từ tốn hỏi :

– Thiếu Hoa có suy nghĩ đó bởi vì…

– Vì cái gì?

– Như Băng cô nương đã phán lịnh cho Tam Nguyện Chân Tử đốt Kim Đỉnh tự.

– Thiếu Hoa công tử không muốn điều đó?

Thiếu Hoa gật đầu :

– Ngôi cổ tự Kim Đỉnh đâu có thù có hận gì với Như Băng cô nương?

– Nhưng nó lại là ngôi cổ tự của Tuệ Giác hòa thượng.

– Tuệ Giác hòa thượng mới là người có Chuyển Luân thần châu.

– Kẻ có Chuyển Luân thần châu là kẻ thù của Như Băng. Như Băng chỉ có một ý niệm đó mà thôi.

– Tại hạ đồng ý với suy nghĩ với cô nương. Nhưng lại không đồng tình khi cô nương muốn đốt tòa Kim Đỉnh tự.

Nàng mỉm cười từ tốn nói :

– Chim có tổ, chuột có hang, còn người thì có nhà. Ngôi cổ tự kia chính là tổ và hang của Tuệ Giác. Như Băng phải đốt nó đi chứ.

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Ngôi cổ tự đó của bá tính.

– Nhưng không có Tuệ Giác hòa thượng thì bá tính cũng đâu lập Kim Đỉnh tự.

Thiếu Hoa lắc đầu thở ra.

Như Băng mỉm cười nói :

– Công tử đừng nghĩ xa vời nữa. Hãy nghĩ đến những việc sắp tới của công tử. Đó là điều công tử đáng suy nghĩ hơn.

– Thiếu Hoa có đường đi riêng của mình. Mặc dù có cảm nhận rất gần với cô nương, nhưng tại hạ vẫn thấy giữa tại hạ và Như Băng có một khoảng cách rất lớn. Lớn lắm.

– Khoảng cách đó là gì?

Chàng lắc đầu :

– Tại hạ cũng không hình dung được khoảng cách là gì.

– Có lẽ phong cách hành sự của Như Băng và Thiếu Hoa khác nhau.

– Cũng chưa hẳn. Tại hạ không rơi vào hoàn cảnh của Như Băng.

Nàng gật đầu :

– Dù sao thì Như Băng và công tử cũng có những điều tương đồng. Nếu không thì chúng ta cũng có phần hiểu nhau.

Nàng nói dứt câu thuận tay ngắt lấy một đóa hoa quỳnh. Hành động của Như Băng khiến Thiếu Hoa thoạt cau mày.

Thiếu Hoa nhìn Như Băng tỉa từng cánh hoa của đóa quỳnh.

Chàng chờ cho nàng tỉa xong những cánh hoa chỉ còn trơ phần nhụy hoa mỏng manh.

Thiếu Hoa nói :

– Như Băng không thích vẻ đẹp của hoa?

Nàng quăng phần nhụy hoa bay theo ngọn gió đêm rồi nói :

– Như Băng không thích hoa. Hành động của Như Băng đã trở thành thói quen rồi.

Nàng thò tay bứt lấy đóa hoa khác, rồi tiếp tục tỉa cành hoa ra khỏi nhụy.

Nàng tỉa những cánh hoa vừa nói :

– Chừng nào công tử mới có thể thế vào chỗ của Thiên Tống?

Thiếu Hoa lắc đầu :

– Thiếu Hoa không nghĩ đến điều đó.

– Không nghĩ đến sao lại đi theo Thiên Tống mà chấp nhận một cuộc giao thủ sinh tử?

– Như Băng cô nương đã biết rồi. Tại hạ sẽ dùng chính suy nghĩ của Như Băng để trả lời sự tò mò của nàng. Thiếu Hoa đi tìm chân kiếm.

– Vậy đến bao giờ công tử mới phát hiện ra chân kiếm?

– Đã nhìn thấy rồi.

Nàng nheo mày :


– Thấy rồi?

Thiếu Hoa gật đầu :

– Thấy chân kiếm nhưng để đạt được điều tại hạ thấy không phải là dễ.

Như Băng mỉm cười, ôn nhu hỏi :

– Chân kiếm nằm trong kiếm pháp của Thiên Tống?

Thiếu Hoa nhìn sững nàng. Chàng gằn giọng nói :

– Như Băng đang tìm hiểu Thiếu Hoa đã học được gì ở kiếm chiêu của Thiên Tống tôn giá?

Nàng gật đầu :

– Đúng… Như Băng muốn biết.

Thiếu Hoa cười khảy rồi nói tiếp :

– Như Băng cô nương ngại Thiếu Hoa học hết kiếm chiêu của Trương tôn giá phải không?

– Thụ học kiếm chiêu của Thiên Tống không phải dễ. Như Băng nghĩ nếu như công tử có học thì ắt phải tốn nhiều thời gian. Cho dù Thiếu Hoa công tử có căn cơ thế nào cũng không học hết những chiêu kiếm thần kỳ của Thiên Tống.

Thiếu Hoa gật đầu :

– Tại hạ nghiệm ra điều đó. Thiếu Hoa có thụ học kiếm chiêu của Thiên Tống tôn giá đến khi đầu bạc răng long ắt cũng không thể bằng với Thiên Tống tôn giá. Nhưng ở bên Thiên Tống, tại hạ nghiệm ra chân kiếm.

– Chân kiếm nằm trong kiếm chiêu của Thiên Tống sao?

– Thiên Tống tôn giá chỉ có kiếm chiêu chứ không có chân kiếm. Như Băng muốn biết chân kiếm ở đâu ư?

Như Băng gật đầu :

– Thế bí kíp kiếm pháp của Thiên Tống ở đâu?

Thiếu Hoa mỉm cười. Chàng chỉ vào trán mình :

– Chân kiếm nằm ở trong đầu tại hạ.

– Công tử không muốn ói vói Như Băng ư?

– Thiếu Hoa chẳng có gì phải dấu Như Băng cô nương. Thiếu Hoa nói rồi đấy. Chân kiếm nằm trong đầu tại hạ.

Nàng lắc đầu…

– Như Băng không hiểu được ý của công tử.

Thiếu Hoa mỉm cười :

– Thế Như Băng cô nương có muốn biết chân kiếm như thế nào không?

– Rất muốn biết.

– Thiếu Hoa sẽ cho Như Băng cô nương thấy chân kiếm như thế nào. Mong rằng Như Băng cô nương sẽ miễn thứ cho tại hạ.

Thiếu Hoa vừa nói dứt câu bất ngờ điểm chỉ vào tịnh huyệt của Như Băng.

Như Băng buột miệng thốt :

– Thiếu Hoa công tử!

– Như Băng đừng sợ. Thiếu Hoa chỉ minh chứng cho Như Băng thấy chân kiếm chứ không hại Như Băng đâu.

Thiếu Hoa cắp Như Băng như cắp một con gà rồi sải bước bỏ đi thẳng một nước. Như Băng ngập ngừng hỏi :

– Thiếu Hoa công tử đưa Như Băng đi đâu?

– Giao Như Băng cho một người.

– Ai?

– Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.

Như Băng lộ vẻ hốt hoảng :

– Sao… công tử định giao Như Băng cho Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân à?

Thiếu Hoa gật đầu :

– Đúng!

– Như Băng đã lầm Thiếu Hoa công tử. Không ngờ công tử lại là người của mụ dâm nữ đó. Công tử có biết Uyên Ương Hồ Điệp là dâm nữ không?

– Như Băng không phải hồi hộp như vậy. Nếu Như Băng nói người ta là dâm nữ thì trước hết hãy nhìn lại mình.

Câu nói này của chàng khiến cho sắc diện Như Băng đỏ bừng. Nàng cảm nhận như vừa hứng trọn một gáo nước sôi cháy bỏng cả dung diện qua lời nói của Thiếu Hoa.

Như Băng miễn cưỡng nói :

– Nếu giao Như Băng cho Uyên Ương Hồ Điệp, Thiếu Hoa đã gieo vào tâm tưởng Như Băng một sự thất vọng khủng khiếp. Chẳng lẽ công tử cũng giống như Thiên Tống?

Thiếu Hoa dừng bước. Chàng trầm giọng hỏi :

– Ý của Như Băng xem tại hạ giống như Thiên Tống tôn giá, một kẻ điên tình…

– Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân đã từng nổi tiếng là dâm nữ, công tử không biết à?

– Tại hạ mới bước chân ra giang hồ thì sao biết được? Nhưng Như Băng đừng vội kết luận người ta là dâm nữ.

Thiếu Hoa đổi giọng nhạt nhẽo nói :

– Có một điều tại hạ muốn nói với Như Băng… Thiếu Hoa không là kẻ điên tình như Trương tôn giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.