Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 52: Chim Sẻ Bọ Ngựa Ve Sầu


Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 52: Chim Sẻ Bọ Ngựa Ve Sầu


Hai người Lâm Bạch lúc này đang bay lơ lửng trên mặt biển.

Đến đẳng cấp tu vi của hai người thì thuyền đã không quá cần thiết nữa, việc bay lượn tự do dù tốn khá nhiều Linh Lực nhưng đích đến của hai người cũng tương đối gần nên cũng không quá đáng ngại.
“Tướng công, chàng nhìn xem phía bên kia có một hòn đảo trống.

Thiếp nghĩ chỗ đến chỗ này là được rồi.”
“Được thôi vậy chọn chỗ này đi.”
Hai người mau chóng đáp xuống hòn đảo, sau khi xác định trên đảo không có ai liền thi pháp một cái Triệu Thần Thuật:
“Thỉnh Hải Thần và Thổ Địa Công ra gặp mặt.”
Tiếng kêu gọi của Lâm Bạch truyền thẳng xuống mặt đất và đi sâu và vọng vào lòng biển.
Chẳng mấy chốc từ mặt đất hiện lên một hán tử trung niên gương mặt cương nghị, từ mặt biển thì hiện ra một thiếu phụ kiều diễm ướt át, bộ váy nàng đang mặc hoàn toàn được làm từ nước biển hơn nữa chỉ che những bộ phận trọng yếu còn những chỗ khác hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài.
Hinh Vô Song thấy thiếu phụ ăn mặc như vậy liền khịt mũi: “Không biết xấu hổ.”
Vị thiếu phụ dường như cũng không hề để tâm đến lời mỉa mai của nàng.

Ngược lại còn hướng hai người cười hỏi:
“Hai vị là ?”
“Chúng ta là Khâm Liệm Sư của Địa Phủ.”
“Hóa ra là Địa Ngục quan thần.

Không biết hai vị gọi bọn ta ra có việc gì cần nhở vả chăng ?”

“Ta muốn hỏi về Thảo Ly quận chúa.”
Nghe nhắc tới Thảo Ly quận chúa hai người sắc mặt liền hơi thay đổi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, nhưng dù vậy sao có thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lâm Bạch.
— QUẢNG CÁO —
Thiếu phụ nở một nụ cười dịu dàng nói:
“Ta tên Vân Lam, còn gã đàn ông cứng nhắc này gọi là Thiết Binh.

Chúng ta đúng là có biết Thảo Ly quận chúa nhưng cũng chỉ dừng ở việc hiểu biết để quản lý các sinh linh trên hải vực và trên đảo thôi.

Không biết các vị muốn hỏi gì ?”
Lập Bạch vuốt vuốt cầm có điều suy nghĩ, rồi hắn mới hỏi:
“Hai người có biết Thảo Ly quận chúa đã chết ?”
Thiếu phụ nghe Lâm Bạch nói vậy liền thu hồi vẻ đùa giỡn:
“Chúng ta biết.

Nhưng chúng ta cũng không biết ai là hung thủ.

Lần cuối nàng xuất hiện là trên đảo Điếu Ngư cách hòn đảo này về Phía Bắc hai mươi dặm.

Lúc đó có lẽ nàng đang muốn bắt vài con Hoàng Kim Mạch Ngư làm quà mừng thọ cho Nhân Hoàng nên chỉ mang theo ba tỳ nữ đơn độc lên đảo.

Sau đó có một đám mây đen bao vây hòn đảo che mất tai mắt của chúng ta, một lát sau mây đen tán đi chỉ để lại ba thi thể không toàn vẹn của ba tỳ nữ, còn Thảo Ly quận chúa đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng ta đoán nàng cũng lành ít dữ nhiều.”
Người đàn ông gọi là Thiết Binh cũng khẽ gật đầu đồng ý với những điều mà Vân Lam vừa nói.
“Hai người cũng biết chúng ta là tiên thần dù chỉ là một thần chức nhỏ nhoi, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là quản lý sinh linh, khiến cho nơi này mưa thuận gió hòa.

Chúng ta không thể tùy tiện tham dự vào mâu thuẫn của nhân gian.

Dù thấy thảm kịch này chúng ta cũng không thể làm gì hơn.”
Lâm Bạch cũng gật đầu, việc này hắn hiểu rõ nên cũng không truy cứu.
“Ta hiểu.

Không biết sau sự kiện đó thì còn việc gì bất thường nữa hay không ?”
Vân Lam lại đáp:
“Ta nghĩ là không.


Mọi việc đều bình thường.”
Lâm Bạch lúc này lại vuốt nhẹ Tử Mai giới chỉ đang đeo ở ngón trỏ, thần không biết quỷ không hay mà thả ra một con Oán Linh ẩn núp vào một bóng râm gần đó.
“Nếu vậy cảm ơn hai vị đã cung cấp thông tin.

Chúng ta sẽ đến đảo Điếu Ngư điều tra xem còn manh mối gì của hung thủ hay không.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Lúc này Vân Lam liền nói:
“Bây giờ trời trở nóng, hai vị có muốn đến Thủy Cung của ta ngồi chơi một chút không ? Ta sẽ khoản đãi hai vị thật chu đáo, nhất là vị công tử này.”
Nói xong nàng liền bước lại gần muốn nắm lấy tay Lâm Bạch, nàng còn khẽ lắc lư bầu ngực sữa khiến ai đó vô cùng ngứa mắt.

Hinh Vô Song lại ngay lập tức lấy ra cây Liêm Đao của nàng chắn trước mặt hai người.

Ý là: hồ ly tinh bớt câu dẫn người khác, nếu không đừng trách ta vô tình.
Lưng của Lâm Bạch liền đổ mồ hôi lạnh vì sát khí của cây Liêm Đao kia không chỉ hướng tới Vân Lam mà còn có cả hắn.
“Chúng ta còn nhiệm vụ phải làm.

Hẹn hai vị khi khác vậy.”
Sau đó hắn mới nắm tay Hinh Vô Song đem hũ dấm chua này dỗ dành rồi mới cùng nhau bay tới đảo Điếu Ngư.
Nhìn thấy hai người Lâm Bạch đi xa, Vân Lam liền thu lại vẻ đoan chính lộ ra bản chân yêu mị, nàng như dán vào người Thiết Binh mà thỏ thẻ:
“Này, ngươi thấy chuyện sẽ bại lộ hay không ?”
“Ta không rõ, thủ đoạn của Địa Phủ thiên biến vạn hóa.

Tốt nhất chúng ta vẫn nên đề phòng bất trách.


Bất qua ngươi đúng là một con hồ ly tinh lẳng lở mà.”
Sau đó hắn liền bế xốc lên Vân Lam mà đi xuống biển, có lẽ cả hai sắp có cuộc “đại chiến” nào đó.
Tất cả điều này đều được Lâm Bạch thông qua Oán Linh mà thu vào trong mắt.
“Sao rồi, chàng điều tra được điều gì ?” – Hinh Vô Song tò mò hỏi.
“Tên Thiết Binh kia …!là hung thủ.”
“Chàng thấy được gì sao ?”
— QUẢNG CÁO —
“Đúng vậy thông qua Tử Đồng ta thấy trên người hắn vẫn còn một tia tàn phách dù rất mờ nhạt của Thảo Ly quận chúa.

Nhưng chúng ta vẫn chưa nên manh động, ta nghĩ trong truyện này sẽ còn có con cá lớn hơn chờ được câu.”
“Con cá Lớn hơn ? Ý chàng nói của thiếp không to bằng của con tiện tỳ Vân Lam kia đúng không ?”
Lâm Bạch bất đắc dĩ nói:
“Nàng lại nghĩ đi đâu vậy.

Ý ta rằng khả năng rất cao sẽ có người ở phía sau lưng hai người Thiết Binh âm thầm giật dây.”
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì ?”
Lâm Bạch liền cười đáp:
“Chúng ta sẽ làm chim sẻ, đợi bọ ngựa bắt ve sầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.