Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 5: Ta Là Ma Đạo Nhân Sĩ
Lâm Bạch sau đó theo chân Liễu Thu Cuồng đến nơi mà hắn gọi là tiên nhân bí cảnh.
Nơi này là một khu rừng âm u, dưới chân là một nền lá chết dày cộm mang theo mùi phân hủy của lá và xác động vật đã chết, tanh tưởi, ẩm mốc.
Nhưng nhìn chung thì nơi này khá là bình thường, nếu không phải Liễu Thu Cuồng khăng khăng nói rằng đã hẹn trước ở đây ngoài ra còn có bản đồ chỉ dẫn, thì Lâm Bạch còn nghi ngờ Liễu Thu Cuồng bị đám bạn tốt của hắn cho leo cây.
Mãi một lúc sau mới xuất hiện thêm ba nam hai nữ.
Ba nam có vẻ như là anh em, bọn chúng đều mặc đồ da thú giống nhau, gương mặt cũng tựa tựa nhau, chẳng qua trên mặt bọn chúng xăm hình con vật khác nhau, lần lượt là chim ưng, cá sấu, hổ.
Còn hai nữ thì dường như không hề quen biết nhau, một người thì ăn mặc bạo lộ, cặp nhũ phong như muốn lộ ra ngoài, một người thì khí tức ngoan độc dường như lúc nào cũng có thể đâm sau lưng của ngươi.
Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm lúc này mới lại gần chỗ của hai người Lâm Bạch, nàng hướng Liễu Thu Cuồng hỏi:
“Vị huynh đài tuấn tú này là ai đây hả tiểu Liễu ?”
Liễu Thu Cuông liền gãi đầu cười nói:
“Đây là Lâm Bạch huynh, một đồng bạn ta mới quen.”
Sau đó hắn lại hướng Lâm Bạch giới thiệu:
“Lâm huynh, đây là Mộng Tử Liên tỷ tỷ.
Nàng là người của Mị giáo, nổi tiếng rất thích ăn thịt xử nam.
May mắn là ta đã mất thân đồng tử từ lâu khà khà.
Nàng cũng là người hẹn ta đến nơi này.”
Thiếu nữ gọi là Mộng Tử Liên lúc này cũng đánh giá Lâm Bạch.
Trong mắt nàng Lâm Bạch rất có sức hút, ngoài vẻ anh tuấn tiêu sái còn có thêm cặp tử đồng tà dị, ngoài ra nàng từ trên người hắn biết hắn còn là một cái xử nam a~
“Chào Lâm đại ca.
Tiểu muội Mộng Tử Liên, rất hân hạnh được làm quen với Lâm đại ca.”
Lúc nói thiếu nữ còn cố tình đong đưa đôi nhũ phong cao ngất của mình, khiến nó như sắp bung khỏi áo, làm cho Liễu Thu Cuồng và ba tên nam nhân kia cảm nhận được miệng khô lưỡi đắng, hận không thể kiếm một góc yên tĩnh mà cùng nàng đàm luận nhân sinh.
Nhưng với Lâm Bạch hắn vẫn như thường.
Trong mắt hắn phụ nữ có xinh đẹp cũng là có cái túi da tốt, lột đi cái túi da đó cũng chỉ là hài cốt, máu mủ, nội tạng như nhau mà thôi, hắn không hề thấy nàng có chút hấp dẫn nào.
Hắn bây giờ đang bận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong cảm nhận của hắn thì càng về tối thì nơi này càng có sự thay đổi gì đó.
Thiếu nữ thấy Lâm Bạch không để ý tới mình cũng không hề tức giận.
Đối với nàng loại đàn ông một lòng vì đại đạo bất chấp mọi thứ chỉ để bản thân mạnh lên như hắn càng khiến nàng hứng thú hơn.
Lại qua một thời gian, lại có một đội nhân mã chạy tới.
Nhưng lần này khá đông chắc cũng hai mươi người, độ tuổi trung bình của nhóm người khá trẻ cỡ chừng 15-16 tuổi, dẫn đầu là một thiếu niên đeo băng trán màu trắng cỡ 18-19 tuổi.
— QUẢNG CÁO —
Lâm Bạch đánh giá đám người này có thể là nhóm đệ tử đi lịch luyện của một môn phái giang hồ nào đó.
Đám thiếu niên thiếu nữ kia thấy mấy người Lâm Bạch liền rút ra vũ khí.
Tên thiếu niên cầm đầu nhìn mấy người Lâm Bạch rồi nói:
“Không ngờ ở đây có thể gặp Hồ Mị Tiên Tử, Trảm Tiên Đao, Anh gia tam quái, Bích Độc Xà.”
Thiếu niên lại nhìn Lâm Bạch mà hơi nhíu mày, dường như hắn không đoán ra lai lịch của Lâm Bạch nên hơi khó chịu.
Một thiếu nữ nhìn khá khả ái không kiêng kị gì chỉ tay hướng thẳng bọn Lâm Bạch mà nói:
“Bọn chúng chẳng phải đều là Ma Đạo quái nhân có tên trong Hắc Bảng phải giết của các tông môn sao ?”
Thiếu niên liền khẽ nhíu mày, quát khẽ:
“Tiểu Nhu đừng nói bậy.
Mau lui xuống !”
Thiếu nữ thè cái lưỡi nhỏ, mau chóng rút vào sau lưng thiếu niên.
Sau đó thiếu niên liền chấp tay hơi cúi đầu trước đám người Lâm Bạch.
“Xin các vị thứ lỗi, tiểu sư muội còn nhỏ dại chưa hiểu đối nhân xử thế mong các vị rộng lượng bỏ qua.
Tại hạ Bạch Chính Thuần của Vân Hạc Môn, hiện đang dẫn các sư đệ và sư muội hạ sơn lịch luyện.
Hi vọng được cái vị võ lâm nhân sĩ ở đây chiếu cố.”
Liễu Thu Cuồng liền cười hào sảng đáp lời:
“Hóa ra là Bạch Thiếu Môn Chủ của Vân Hạc Môn, nghe danh đã lâu nay mới được gặp, quả nhiên là người hiểu lễ nghĩa chính khí bừng bừng.”
Bạch Chính Thuần liền cười đáp lại:
“Liễu Đại Hiệp quá khen rồi, cùng là võ lâm đồng đạo, bọn ta còn là vãn bối nên đối với các vị tiền bối liền phải có thái độ đúng mực.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Lúc này tên xăm trên mặt hình cá sấu của Anh gia tam quái cười lạnh:
“May cho các ngươi là gặp bọn ta tương đối dễ tính, còn nếu gặp Ma Đạo nhân sĩ khác chỉ cần lời nói của tiểu nữu kia đủ cho các ngươi phải nằm lại đây.”
Nói rồi hắn nhìn về phía Lâm Bạch.
Cũng phải nói tạo hình anh tuấn tà dị của hắn, cộng thêm việc luôn theo cái quan tài âm u bên mình khiến người khác dễ hiểu lầm hắn là một cái ma đầu khát máu.
Lâm Bạch lúc này liền cười khổ trong lòng.
Từ lúc nào hắn đã trở thành ma đạo nhân sĩ ?
Bạch Chính Thuần liền chắp tay lễ phép hỏi Lâm Bạch:
“Không biết tiền bối có thể cho ta biết cao danh quý tánh ?”
Lâm Bạch: “Ta …”
Chưa kịp để Lâm Bạch nói hoàn chỉnh thì Liễu Thu Cuồng đã nhảy chen vào.
“Hắn là Tử Đồng Tà Quân, một vị đồng bạn ta mới từ bên ngoài tới.
Thấy hắn hung dữ vậy chứ rất dễ nói chuyện, các ngươi không cần phải lo lắng.”
Sau đó hắn lại ghé tai Lâm Bạch nói nhỏ:
“Lâm huynh thấy ngoại hiệu ta mới nghĩ ra cho huynh hay không ? Hay hơn nhiều so với cái gì mà Khâm Liễm Sư kia.
Sau này Lâm huynh cứ dùng ngoại hiệu kia, cũng không ai dám nói gì đâu.”
Bạch Chính Thuần còn bồi thêm rằng:
“Hóa ra là Tử Đồng Tà Quân tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu …”
Lâm Bạch: Ta ….
Hắn bây giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao cái ngoại hiệu Tử Đồng Tà Quân cũng có chút bá khí.
Nhưng đồng thời hắn nghi ngờ cái ngoại hiệu Nhất Đao Trảm Tiên của Liễu Thu Cuồng có phải thật sự được nhân sĩ hắc đạo “yêu mến” nên mới tặng cho hay không.
Lại sau một lúc có một lão nhân thấp bé cũng đi tới, hắn tự xưng là Vô Ưu đạo nhân.
Hắn cũng do Liễu Thu Cuồng mời tới, hắn giới thiệu bản thân tinh thông trận pháp và cấm chế của tiên nhân.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này dù nhân số của Vân Hạc Môn nhiều nhất, nhưng khí thế lại yếu hẳn so với nhóm của Liễu Thu Cuồng ai cũng hung thần ác sát.
Không khí dương cung bạt kiếm nhưng vẫn không xảy ra xung đột.
Đến mãi khi trời sập tối, bỗng trên trời giáng xuống một đạo lôi đình, từ trong tia sét hiện ra một lão giả râu tóc bạc phơ.
Nhóm người Vân Hạc Môn thấy lão giả liền vui mừng ra mặt:
“Lôi Hạc trưởng lão đến rồi !”
Đám người Liễu Thu Cuồng lúc này liền nghiêm nghị.
Riêng Liễu Thu Cuồng còn đánh giá lão giả cẩn thận rồi mới nhả ra hai chữ:
“Tu Sĩ !”
Chỉ có mỗi Lâm Bạch vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn sơ liền biết lão giả này là Luyện Khí tu sĩ tầng ba.
Từng này tuổi mới Luyện Khí tầng ba lúc tu luyện cũng không quá cố gắng đi ~
Lão giả nhìn thấy đám người Liễu Thu Cuồng liền hừ lạnh nhưng vẫn không động thủ, hắn hỏi Bạch Chính Thuần.
“Sao các ngươi lại ở đây mà không về tông môn ?”
Bạch Chính Thuần liền nhìn đám người Lâm Bạch rồi nói:
“Bẩm trưởng lão, dường như ở đây có huyền cơ gì đó.”
Lôi Hạc liền vuốt nhẹ râu bạc đánh giá xung quanh, nhưng hắn cũng không nhìn ra manh mối gì.
Còn Bạch Lâm nhìn bầu trời đêm với đất đá xung quanh một lượt, khẽ bấm tay tính toán một lúc thì hắn đã rõ.
Hóa ra đây là một tòa trận pháp tự nhiên, chỉ vào ban đêm khi trận pháp hấp thụ khí túc sát mới hiện ra.
Hắn cũng không rõ tên tu sĩ để lại di tích ở đây là may mắn hay xui xẻo nữa, dù đây là trận pháp thiên nhiên hiếm thấy nhưng là nơi hội tụ âm khí của cả khu rừng.
Nếu ở đây lập động phủ thì nhẹ cũng âm khí nhập thể, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Ngoài ra nếu chết ở đây thì do có trận pháp thiên nhiên che chắn nên có thể che dấu được quỷ sai đi chiêu hồn.
Hắn phảng phất thấy sắp tới khi vào di tích sẽ gặp vài thứ không sạch sẽ.
Hắn lại kiểm tra lại số quan tài của hắn mang theo trong túi trữ vật.
May thật, vừa đủ 29 cái, à không phải dư ra một cái chứ nhỉ, khà khà !