Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 33: Cổng Địa Ngục Mở ! 2


Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 33: Cổng Địa Ngục Mở ! 2


Tôn Ngộ Không bây giờ đang cực độ tức giận.

Nó siết chặt lấy thiết côn trong tay.
Năm xưa nó vì để hầu tử hầu tôn của nó không già yếu mà chết đi, để mọi người có thể luôn vui chơi với nó, nên nó không quản ngại đường xa gian lao khổ nhọc mà tìm kiếm thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Hơn mười năm lưu lạc ở nhân gian, nó làm đủ loại nghề từ trộm cắp đến mãi võ, từ ăn xin đến tiểu nhị hồng lâu, nhưng trải qua thế gian chìm nổi khiến nó ngộ ra rằng muốn tìm kiếm tiên pháp trước hết phải thoát được tham, sân, si của hồng trần.

Cũng từ đó mà đi tới đâu nó cũng hỏi rằng “ở đâu mới có thuật trường sinh bất tử ?” nhưng không ai có thể trả lời được cho nó.

Nó cứ như thế chậm rãi rảo bước trên nhân gian khói lửa vừa đi vừa hỏi không ngừng, cho tới một ngày nó được đặt chân lên Phương Thốn Sơn và được chân chính chỉ dạy tiên pháp từ sư phụ của nó.
“Ngộ Không, ngươi đến đây đã ba năm, cũng đã quỳ ngoài cửa suốt ba năm.

Lòng của ngươi ta đã rõ, ngươi nói xem ngươi muốn học điều gì từ ta ?”
“Đệ tử muốn học thuật trường sinh bất tử !!”

“Ha ha ha, trên đời làm gì có thứ gọi là trường sinh bất tử.

Ngay cả Bàn Cổ Thần năm xưa mạnh mẽ biết bao nhiêu nhưng sau khi khai thiên tích địa cũng phải ngã xuống hóa thân thành đồi núi sông ngòi khắp vạn giới.

Trên thế gian này không có thứ gì gọi là trường sinh vĩnh cửu cả, ngay cả Ngọc Hoàng Đế Quân được xưng là Vạn Đế Chi Vương hay Thiên Đế cũng dám nói mình là trường sinh bất tử.


“Thế theo ngài …!Thiên có vĩnh sinh, vĩnh cửu?”
Nó vừa nói ngoài trời liền nổi từng tia sấm lớn.
— QUẢNG CÁO —
“Chậc, con khỉ này đúng không biết giữ mồm giữ miệng.

Nhưng như ta đã nói vĩnh viễn không có thứ gì gọi là cực hạn.

Ngươi là đệ tử đạo gia phải luôn vô vi thanh tịnh, thuận theo tự nhiên đạo pháp, không truy không cầu, tâm lặng như nước, lòng bao vạn vật, được vậy thì tiến cảnh của ngươi sẽ kéo dài theo thiên địa.

Miễn cưỡng một chút cũng có thể gọi là trường sinh bất tử theo ý nguyện của ngươi ?”
….
“Tâm lặng như nước, không truy không cầu, lòng bao vạn vật…!Sư phụ, đệ tử xin lỗi, đệ tử không làm được.

Nếu đệ tử còn nhẫn nhịn thì Yêu Tà sẽ ngày càng lấn tới ngày càng làm hại nhân gian.

Dù đệ tử biết mình ngu si không ngộ ra chân ý trong lời nói của người, nhưng bây giờ đệ tử thật sự …!NHỊN KHÔNG ĐƯỢC !!!”
Người ta nói Bát Cửu Huyền Công có Thể chia thành bảy mươi hai thuật pháp Địa Sát cũng có thể tiến hóa thành ba mươi sáu phép Thiên Cương.


Nhưng ít người biết Bát Cửu Huyền Công cũng có thể diễn hóa thành luyện thể tiên pháp đem nhục thân hóa thánh, mãi đến khi Tam Nhãn Thần Tướng xuất thế dùng cơ thể cường hoành đánh lui Ma Tộc người ta mới biết tới hóa ra Bát Cửu Huyền Công còn có thể tu luyện được như vậy, nhưng còn làm bằng cách nào thế gian chắc chỉ có mỗi Tam Nhãn Thần Tướng biết.
Trong cơ thể của Tôn Ngộ Không lúc này như một lò bát quái, vô tận Linh Lực đang bị dồn nén và áp súc đến cực đại.

Nếu cứ để như vậy thì nó dù nhục thân có cứng rắn hơn đi nữa cũng sẽ bị bạo thể mà chết.

Nhưng Tôn Ngộ Không không có ý định dừng lại, đầu óc của nó đã bị sự phẫn nộ làm cho mất tỉnh táo, nó liên tục đem nguồn Linh Lực trời sinh như vô tận của nó áp súc lại rồi đem lực lượng từ đó mà truyền đi khắp mọi tế bào trong cơ thể, tuy nhiên nó cũng không biết làm vậy vô tình đem đạo pháp ấn ký trong Bát Cửu Huyền Công khảm lên khắp cơ thể.
Tôn Ngộ Không toàn thân tỏa ra kim quang phẫn nộ mà cầm chặt thiết côn hướng đầu của tên Ma Tướng mà đập mạnh xuống.
“Đi Chết Đi !”
— QUẢNG CÁO —
Event
Tên Ma Tướng cười lạnh đưa một tay lên chống đỡ.

Nhưng hắn ngay lập tức phát hiện có điều không ổn, lực lượng của con khỉ này sao trở nên lớn đến như vậy.

Một tay của hắn chống đỡ dù nhìn như hời hợt nhưng chỉ có hắn biết xương cánh tay đã bị rạn nứt.
“Không thể để như vậy được, ta còn chưa hoàn toàn hồi phục được thân thể, phải mau chóng xử lý hai tên này rồi rời khỏi nơi đây.”Tên Ma Tướng lòng vừa nghĩ liền bắt đầu ra tay, hắn nhanh chóng điểm nhẹ lên trán của Tôn Ngộ Không rồi khẽ niệm.
“Giải Hư !”

Nhưng không có bất cứ thứ gì xảy ra cả.

Tôn Ngộ Không đương nhiên ngay lúc đó liền giáng một côn vào bụng tên Ma Tướng khiến hắn lùi về sau một bước.
“Không thể nào ! Ngươi rốt cuộc là thứ gì, thân thể của ngươi không thuộc ngũ hành ta không thể nào Phân Giải được.”
Tôn Ngộ Không liền cười khẹt khẹt:
“Phân Giải cái mông đít của lão Tôn ấy.

Tà pháp của ngươi sao có thể tổn hại đến Tôn gia gia ta !”
Tên Ma Tướng dù bất ngờ nhưng vẫn hừ lạnh nói:
“Tốt nếu vậy ta liền đem đầu của ngươi chặt xuống xem ngươi có thể ngông cuồng nữa không.”
Vừa nói xong hắn liền đưa bàn tay chẻ nhẹ lên không khí:
“Trảm Vô !”
Đầu của Tôn Ngộ Không cứ như vậy mà rơi xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.