Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 3: Ngưu Đầu Mã Diện
Ở dưới Âm Gian lúc này là một mảnh nhộn nhịp.
Ngưu Đầu, Mã Diện hai thần giữ cửa của Địa Phủ lúc này cũng đã trực xong ca tối, bọn chúng đang ngồi xếp bằng thưởng trà cùng nhau.
Vừa làm ngụm trà, tay lại tùy tiện nhổ một bông hoa Bỉ Ngạn kế bên vào miệng mà nhai nhồm nhoàm.
Tại sao không phải là rượu thịt ? Ngươi đã thấy con trâu với con ngựa nào ăn thịt hay chưa ?
“Haiz, Bỉ Ngạn Hoa này ăn vào có chút phê pha nhưng mùi vị thật nhạt nhẽo a~.
Thật hoài niệm cỏ tươi ở nhân gian.”
“Haiz, trà này thật là đắng.
Mạnh Bà lại bỏ bậy cái gì vào rồi.
Lát phải đòi lại tiền mới được.”
“Haiz, ta thật không hiểu sao bọn phàm nhân ở trên não bị úng nước hay gì mà toàn cúng cho chúng ta thịt heo, thịt gà,…!Chi bằng đốt đống cỏ tươi gửi xuống chả phải tốt hơn không ?”
“Ngưu huynh nói đúng, đám phàm nhân đó thật là không có kiến thức.
Ăn chay tốt biết bao nhiêu, vừa thanh thuần, lại không phải sát sinh phạm tội nghiệt.
Thật là phàm nhân ngu muội mà ~”
~Leng keng, Leng keng~
Từ phía xa hai bóng hình một đen một trắng đang chậm rãi dẫn theo một đoàn vong hồn đi tới.
Ngưu Đầu, Mã Diện thấy thấy Hắc Bạch Vô Thương liền mừng rỡ, giơ hai tay vẫy vẫy.
“Bạch Huynh, Hắc Huynh làm một nhúm cỏ không ? Có sẵn nước chè này !”
Khóe miệng Hắc Bạch Vô Thường khẽ giật giật.
Hoa này …!có độc, trà này…!cũng có độc.
Người bình thường ăn vào ba hồn bảy vía liền mất một nửa, đồng thời cũng quên đi kí ức kiếp trước.
Chỉ có hai con hàng trâu ngựa này mới dám đem nó làm điểm tâm thôi.
Hắc Bạch Vô Thường liền chắp tay miễn cưỡng từ chối.
“Cảm ơn lòng tốt của Ngưu Huynh và Mã Huynh hai chúng ta còn có công vụ.
Còn phải dẫn đám vong hồn này đến Âm Ti để xét xử.”
Nói rồi họ chỉ vào hàng dài vong hồn ở sau lưng.
— QUẢNG CÁO —
Ngưu Đầu làm một ngụm trà cho ấm giọng rồi mới nói:
“Chà, Hắc Bạch huynh làm việc năng suất dữ ta.
Mặc dù phần nhiều là phàm nhân, nhưng cũng có khá nhiều tu sĩ a~.Bọn tu sĩ này chỉ cần có đạo hạnh hơi cao thâm liền có thể tăng thọ nguyên, tị thế, đoạt xá,…!các loại thủ đoạn tránh đi việc quỷ sai chiêu hồn.
Hôm nay làm được một mẻ lớn như vậy, chắc lại có chiến tranh hay ôn dịch gì ấy hả ?”
Bạch Vô Thường liền lắc đầu.
“Chiến tranh, hay ôn dịch thì theo Sinh Tử Bộ thì sắp tới sẽ có mấy đợt lớn, nhưng không phải bây giờ.
Bắt được mấy tên tu sĩ này phần nhiều nhờ vào đám Khâm Liệm Sư ấy.”
Mã Diện vừa nuốt xong một bông Bỉ Ngạn vội nói:
“Làm đám thiên chi kiêu tử nhưng mệnh yểu đó hả ? Sau lại được Thiên Đình ban xuống thần chức cho bọn chúng hỗ trợ Địa Phủ làm việc ở nhân gian.”
Hắc Vô Thường liền đáp:
“Đúng là bọn họ.
Nếu tính ra bọn họ với chúng ta là đồng nghiệp.
Sau này có lẽ sẽ gặp họ ở nơi Âm Ti này.
Hai người các ngươi tốt nhất chính là chỉnh đốn lại tác phong của bản thân, tránh để đám hậu bối đến sau nhìn thấy hai ngươi lười nhác mà học xấu.”
Ngưu Đầu, Mã Diện liền cười khà khà.
“Thôi, chúng ta đi đây, xong việc thì đến Vô Thường Điện, chúng ta nhậu không say không về.”
“Tốt, Hắc Bạch hai huynh công tác thuận lợi !”
Đợi hai người Hắc Bạch Vô Thường mang theo đàn vong hồn đi xa, thì Ngưu Đầu mới nói với Mã Diện.
“Thật ghen tỵ đám tân nhân a~, được công tác ở nhân gian.
Trong khi hai huynh đệ mình đứng mọt xương ở đây giữ cửa.
Ngoài việc lâu lâu đem mấy con Oán Linh Vương ở dưới sông Tam Hà đòi tiền bảo kê, đến đá Tam Sinh lau chùi, rồi đến Vong Xuyên Hà nhổ bớt Hoa Bỉ Ngạn thì chả còn gì đáng để làm cả, haiz”
“Haiz, chịu thôi Ngưu huynh.
Địa Phủ này chúng ta là quan trọng nhất, không có chúng ta là không thể nào hoạt động lưu loát được.
Chẳng phải Tần Quảng Vương đã nói với chúng ta như vậy hay sao ?”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Mã huynh nói đúng.
Nhưng không phải không có cách, đợi đám Khâm Liệm Sư đó xuống Âm Gian chúng ta tóm một tên, đem tặng hắn ít hoa Bỉ Ngạn và Trà Mạnh Bà rồi nhờ hắn đem ít cỏ tươi ở nhân gian xuống là được không phải sao ? Nếu được thì Linh Quả hay Tiên Thảo gì cũng được, cùng lắm thì mở Bảo Khố mà chúng ta tích lũy hơn vạn năm qua cho hắn tùy ý chọn một món là xong.
Cũng không thể để người khác nói chúng ta bắt nạt tân nhân được.”
Mã Diện nghe vậy liền vỗ đùi một cái rồi cười to:
“Ngưu huynh nói chí lý, nghĩ đến việc được ăn đồ ở nhân gian là Mã ta đã thấy đói bụng rồi.”
“Khà khà, đợi một chút đi lát chúng ta đến Vô Thường Phủ xin hai tên keo kiệt kia một ít Linh Thảo lót dạ là được không phải sao ?”
~ Hí òooo ~ Ụm bòoooo~
Ngưu Đầu, Mã Diện cứ thế tán gẫu với nhau quên luôn cả việc bọn hắn đã hết giờ nghỉ giải lao từ lâu.
******
Lại trở về nhân gian, trong một tửu lầu nhỏ.
“Tiểu nhị ! Lại cho ta thêm một tô mì thịt bò !”
“Có ngay đây khách quan, xin chờ một chút !”
Một lát sau tiểu nhị mang ra một tô mì thịt bò thật lớn, thịt bò đầy ắp chắc cũng hơn hai cân thịt.
“Khách quan, mì thịt bò đặc biệt của khách quan đây.”
Sau khi đặt tô mì xuống bàn, tên tiểu nhị liền lại gần nói nhỏ:
“Khách quan, ta biết ngài là kì nhân dị sĩ trong giang hồ.
Nhưng ngài có thể đem cái quan tài kia đặt xuống được không, ngài cứ để như vậy có chút …!bất tiện a~”
Người thanh niên nghe vậy liền cười khà khà.
— QUẢNG CÁO —
“À ra là vậy, xin lỗi tiểu nhị ca với chưởng quầy nhé.
Ta vô ý quá !”
“Không gì đâu khách quan, không gì đâu khách quan …”
Nhưng người thanh niên không biết trong lòng tên tiểu nhị lúc này là một đàn thú triều chạy rần rần.
Dù vị khách quan này tướng mạo tuấn tú lịch sự, nhưng cặp mắt lại có đồng tử màu tím khác người, lại còn đeo một cái quan tài đầy âm khí, mười thành thì hết tám thành là người trong ma đạo.
Hắn nhớ mới năm ngoái ông của bà chị chồng của thím vợ của ảnh rể của hắn vì bản thân mắt bị lác nên bị người trong ma đạo hiểu lầm là đang khinh bỉ, nên nhận lấy cái chết oan uổng.
Hắn thật sự không muốn giao tiếp gì nhiều với người trong ma đạo một chút nào.
Nếu không phải hắn ở nhà còn mẹ già, vợ và con nhỏ chờ hắn đem tiền về, lại bị chưởng quầy dọa cắt lương nếu không ra “giao tiếp” với khách, thì hắn thà nghỉ ờ nhà không đi làm còn sướng hơn.
Người thanh niên sau đó gỡ xuống cái quan tài ở sau lưng rồi đặt xuống sàn.
Tuy nhiên cái quan tài khi ở trên lưng người thanh niên nhẹ như lông hồng, nhưng khi vừa đặt xuống sàn lại như ngọn núi nhỏ đè sập một mảng lớn sàn gỗ của tửu quán như vừa có một trận động đất nhỏ.
Tiểu nhị lúc này sợ thật rồi, hắn sắp són ra cả quần.
Ông trời của ta ơi, sao ta khổ thế này, trêu chọc trúng ma nhân, ta ….!ta chắc sắp đi rồi,
Nhưng đúng lúc này lại có một thanh niên mặc đồ đen, hắn sau lưng là môt thanh Trảm Mã Đao thật lớn.
Hắn đứng chắn trước tiểu nhị rồi chỉ vào người thanh niên rồi hét to:
“To gan ! Ngươi là người phương nào dám tới địa bàn của Liễu Thu Cuồng ta làm loạn ?”
Người thanh niên gãi gãi đầu cười hì hì.
“Ta cũng không ngờ cỗ quan tài này lại giở chứng ngay lúc này, thật ngại ngùng.
Ta tên Lâm Bạch một Khâm Liệm Sư.”