Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 26: Lâm Bạch Vs Bát Cửu Huyền Công
” Con khỉ kia ngươi đừng có quá kiêu ngạo.
Ta chỉ mới ăn có ba quả đào, trong khi ở đây chính là cả một rừng đào.
Ngươi hà tất phải keo kiệt như vậy.”
Con khỉ liền hừ lạnh nói:
” Tôn gia gia của ngươi một ngày ăn chín trăm chín mươi chín quả mới có thể no bụng.
Ngươi ăn một quả liền mất một quả.
Cứ cho ngươi ăn Tôn gia gia ta chả lẽ phải chịu đói ?”
Lâm Bạch mỉm cười nói:
“Ta bình thường ăn một ngàn quả đào mới có thể no bụng.
Chi bằng ngươi ăn ít một chút để nhường cho ta, nếu ta ăn no rồi thì có thể nhường ngươi một ít hạt đào lót dạ.”
Dù biết con khỉ trước mặt rất mạnh, nhưng hắn cũng không hề yếu.
Ngay cả lúc trước khi hắn đánh với Thanh Hạc Đại Trưởng Lão hắn cũng chưa hoàn toàn tung hết sức.
“Khẹc khẹc, xem ra ngươi ngại mình sống quá lâu rồi.
Để Tôn gia gia của ngươi nói ngươi biết dám đắc tội với ta thì có kết cục không dễ chịu đâu.”
Con khỉ bị Lâm Bạch chọc giận liền xù lông lên, lao tới Lâm Bạch tung ra liền hai quyền.
Lâm Bạch cười cười nhanh nhẹn né tránh còn bồi thêm cho nó một cước vào ngực.
Nhưng dù đá trúng mục tiêu nhưng có vẻ như con khỉ không hề hấn gì ngược lại còn chọc điên nó hơn.
Nó hú lên giận dữ, lắc nhẹ người liền biến thành một con Đại Bằng cực lớn có hai vuốt sắc bén muốn bắt lấy Lâm Bạch.
Lâm Bạch cũng không ngờ nó lại có thần thông bậc này liền cấp tốc gọi ra Huyết Nhật, cả người hắn là một ngọn lửa đỏ rực.
Con Đại Bằng có vẻ kiêng kỵ ngọn lửa trên người Lâm Bạch nên không tiếp tục truy kích, nó lại lắc người biến thành một đám mây sấm sét lớn bổ từng tia lôi điện xuống hắn.
— QUẢNG CÁO —
Lâm Bạch lúc này liền có chút không kịp trở tay.
Hắn bất đắc dĩ phải khởi động Tử Đồng, đây cũng là lần đầu tiên trong thời gian gần đây hắn sử dụng Tử Đồng trong chiến đấu.
Thời gian và không gian lúc này như chậm lại, từng tia sét trong mắt hắn lúc này không khác gì sên bò.
Hắn liền hiểm hiểm né thoát từng tia lôi đình thô to từ những đám mây đang điên cuồng bổ xuống.
Thông qua Tử Đồng hắn còn thấy được chân thân của con khỉ kia đang ẩn núp trong đám mây.
Hắn sau đó tung ngươi nhảy lên xoay người tung ra một cước mang theo sóng nhiệt bay thẳng vào chỗ chân thân của con khỉ.
Con khỉ có lẽ cũng không ngờ bản thân bị nhìn thấu chân thân nên cũng không kịp đề phòng nên bị đánh văng ra khỏi đám mây đen.
Toàn thân nó bây giờ toàn là lửa, đám lông khỉ cũng cháy đen một mảng.
Nó há miệng phun ra một đám mây mưa mới miễn cưỡng dập tắt được đám lửa trên người nó.
“Tiểu tử, ngươi đã muốn chết thì đừng trách Tôn gia gia độc ác !”
Nó lại lắc mình từ từ biến thành một người đá khổng lồ cao trăm trượng, toàn thân được tạo thành từ vô số tảng đá lớn.
Người đá liền nhấc cái bàn chân nặng nề của nó hướng Lâm Bạch đạp xuống.
Lâm Bạch đương nhiên không muốn cứng đối cứng với người đá, dù sao thần thể của hắn còn mới tiểu thành, hắn cũng không muốn sử dụng thuật pháp của Địa Phủ.
Tuy nhiên át chủ bài thì hắn có nhiều lắm.
Chỉ thấy hắn xoa nhẹ Tử Mai Giới chỉ được Ngưu Đầu Mã Diện tặng, từ cái nhẫn xuất hiện hai con oán linh bay vào trong lòng đất, men theo chân của người đá mà đánh vào phần lõi của nó.
Người đá do vị oán linh tấn công vào lõi nên vỡ thành vô số mảnh vụn.
Trong đống đất đá còn có con khỉ kia đang chật vật đầy bụi đất.
“Mẹ kiếp ! Tôn gia gia không chơi với ngươi nữa.
Ngươi muốn ăn nhiêu thì ăn, coi như hôm nay Tôn gia gia xui xẻo vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Lâm Bạch lúc này cũng ngừng khởi động Tử Đồng, nếu không thể lực và pháp lực của hắn sẽ mau chóng kiệt quệ.
Hắn trầm ngâm một lần nữa đánh giá kĩ con khỉ trước mặt.
Thuật pháp mà nó vừa sử dụng không đơn giản là thuật biến hình phổ thông, trong đó còn ẩn chứa đạo pháp.
Hắn đoán con khỉ này rất có thể biết Bát Cửu Huyền Công của Đạo gia – một thuật pháp đỉnh cấp của tu tiên giới, tương truyền nếu luyện thành liền có thể nhục thân thành thánh.
Hắn bước tới đống đổ nát đưa một tay ra trước lmặt con khỉ.
Con khỉ thấy thể cũng không khách khí nắm lấy tay hắn mà đứng dậy.
“Khẹc khẹc, tiểu tử ngươi nói thật đi.
Ngươi từ đâu tới.
Đám đạo sĩ ở Vân Hạc Môn không có mùi âm u như ngươi.”
Lâm Bạch cũng khộng định dấu diếm gì.
Vì con khỉ trước mắt có khả năng xuất thân tiên môn đại phái.
Không phải Xiển giáo cũng là Phương Thốn Sơn, chỉ có thể từ hai nơi này có thể dạy đệ tử biết Bát Cửu Huyền Công.
“Ta tên Lâm Bạch là đệ tử của Tần Quảng Vương của Địa Phủ.
Đồng thời cũng là một cái Khâm Liệm Sư.”
“Khâm Liệm Sư ?”
“Vậy ngươi với mụ la sát kia là đồng nghiệp sao ?”
Trong năm Khâm Liệm Sư hiện tại chỉ có một cái nữ tính.
Nghe con khỉ vừa nhắc Lâm Bạch liền biết nói tới ai.
Hắn có chút bất đắc dĩ cười khổ.
“Đừng để nàng biết ngươi gọi nàng là La Sát.
Nếu không ngươi liền một cọng lông khỉ để che thân cũng không còn.”
“Mẹ kiếp ! Đám Khâm Liệm Sư các ngươi không có ai bình thường sao ?”
— QUẢNG CÁO —
Lâm Bạch liền cười khà khà.
“Không biết Tôn huynh xuất huynh từ tiên môn nào ?”
Con khỉ liền đáp:
“Ta tên là Tôn Ngộ Không.
Sư phụ của ta là Bồ …!là một trong những đại tu sĩ trên Phương Thốn Sơn.
Ta do vi phạm môn quy nên bị sư phụ …!đuổi khỏi tông môn.”
Lâm Bạch liền thắc mắc:
“Thế sao huynh ở nơi đây ?”
Con khỉ liền có chút buồn rầu nói:
“Ngươi chắc hẳn cũng biết Phương Thốn Sơn luôn tồn tại dưới dạng hạt bụi du tẩu khắp thế gian.
Chỉ có người hữu duyên mới đươc bước chân vào Phương Thốn Sơn học tiên pháp.
Ta vì vi ham chơi sử dụng cấm thuật đùa nghịch nên bị sư phụ trục xuất khỏi tông môn, lúc ta bị trục xuất thì ta đã ở nơi đây.
Ta bây giờ cũng không biết phải đi đâu.
Cũng không chắc Phương Thốn Sơn phải chăng đã di chuyển đi nơi khác rồi hay không.”
Lâm Bạch liền không cho là vậy.
Khi hắn còn nhỏ theo học thuật pháp ở chỗ Tần Quảng Vương, hắn nhớ rõ Tần Quảng Vương từng nói kẻ nào tu được Bát Cửu Huyền Công chính là tinh anh bên trong tinh anh của tiên môn.
Một kẻ như vậy không thể nào chỉ vì vi phạm một ít môn quy mà trục xuất được, trừ khi hắn làm nhiều điều ác, lạm sát chúng sinh vô tội.
Nhưng hắn quan sát con khỉ này trừ có chút nghịch ngợm thì không hề có một chút sát khí nào, ngược lại từ người nó còn toả ra chính khí mãnh liệt.