Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 104: Sửu Bộ Đầu


Bạn đang đọc Dị Giới Khâm Liệm Sư – Chương 104: Sửu Bộ Đầu


Tắm rửa sạch sẽ xong Tiểu Lang liền cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu.

Lâu ngày trong rừng như vậy cũng khiến nó chút ngứa ngáy khó chịu.
Nó lấy một khăn vải thô lau sơ qua tóc ướt rồi ném thẳng qua một bên.

Lúc này cả tòa tửu quán nhỏ bỗng bốc lên mùi thơm nức mũi của thịt thỏ nướng.
“Đúng là đồ a di nấu có khác, lúc nào cũng khiến người khác phải chảy dãi a~~”
Cúc Kim Hương thấy Tiểu Lang đã tắm rửa xong liền cười nói:
“Lại đây nướng nè, ta chuẩn bị sẵn nước ướp.

Cứ lâu lâu lại đem thịt thỏ lật mặt rồi quét sơ nước ướp cho đều tránh để nó bị quá khô.

Ta đang có khách ngươi ngồi canh lò nướng một xíu đi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Lang đương nhiên không ngại nướng thịt, thịt thỏ đã được Cúc lão bản xử lý sạch sẽ, nó chỉ cần ngồi đây canh cho thịt chín vừa tới là có thể đem xuống ăn.
Đợi một hồi thấy thịt đã bắt đầu vàng nó liền lấy nước ướp đã được chuẩn bị sẵn dùng lá chuối quét đều lên thịt.
Nước ướp này là đặc chế của Cúc Kim Hương, nàng sử dụng một ít thảo dược đem chưng cất ra nước lại dùng thêm ít nước mắm lấy từ quê nhà của nàng trộn lại với nhau, lại thêm ít dầu mè.

Khiến cho thịt khi được quét đều nước ướp bốc lên một mùi hương thơm ngát của thảo dược cùng thịt nướng.
Khi thấy thịt thỏ đã chín tới nó liền đem đặt lên một cái thớt gỗ sạch, rồi dùng dao cắt nhỏ từng phần bày ra dĩa.
Sau đó lại vào bếp lấy ra một ít nước chấm độc môn của tửu quán này có tên là Kim Hương Tương ra một cái chén nhỏ.

Lại bới một ít cơm trắng nóng hổi là có thể bắt đầu ăn rồi.
Nó ngồi trên một cái bàn gỗ ở sau gian bếp yên tĩnh thoáng mát vừa đem thịt thỏ đã nướng kĩ chấm nhẹ vào Kim Hương Tương bỏ vào miệng thưởng thức.
Thịt thỏ giòn ngọt, có mùi hương của dược thảo cùng nước mắm.

Ăn cùng với Kim Hương Tương được chưng cất từ hoa cúc tươi được chọn lọc kĩ lưỡng cùng với đậu nành, khiến nó có vị mặn mặn ngọt dịu lại thơm mùi hoa cúc đem người ăn vào cảm giác đê mê muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Nó còn muốn uống một ít rượu gạo quế hoa mà Cúc lão bản đã ủ nữa.

Nhưng nàng từng la nó còn nhỏ không nên uống rượu, nên nó dù thèm cũng không dám lén lấy uống.
Nếu còn được uống thêm ít rượu quế hoa nữa thì món này là tuyệt phối.
Ăn một miếng thịt thỏ lại bỏ vào miệng một đũa cơm trắng nóng, hạt gạo dẻo thơm chín đều như nếp.

Nó lúc này liền tự hỏi liệu vua chúa trong hoàng cung có được ăn ngon như nó không.

“Thật sự quá ngon.

Cúc a di nấu ăn ngon như vậy không đi hoàng cung làm ngự trù thì hơi bị phí a~”
Ăn xong xuôi nó liền ợ một cách thỏa mãn, rồi lại ra sau hè lấy một vóc nước lu đem uống.

Nước lu lành lạnh tinh khiết khiến nó nhịn không được mà khà một tiếng sảng khoái.
“Thật là thoải mái quá.

Mà không biết Cúc a di đang nói chuyện với ai nhỉ ?”
Nhưng nó cũng không vội đi ra xem mà đi rửa chén đũa cùng dọn dẹp lò nướng cho sạch sẽ.
Sau đó nó mới ra đại sảnh mà tìm Cúc lão bản.
Vừa ra tới nó đã nghe một giọng đàn ông sang sảng.
“A Hương, ta phải nói bao nhiêu lần nữa nàng mới hiểu được tâm ý của ta.

Từ lúc ăn được đồ ăn nàng nấu ta biết đời này chỉ có thể cưới một mình nàng rồi.

A Sửu này cũng không phải kẻ nghèo hèn, cũng có một ít gia sản ở trong thị trấn đủ để chăm lo cho nàng cả đời.

Còn về Tiểu Lang ta cũng có thể đào tạo nó thành một bộ đầu như ta, chẳng phải nó luôn miệng nói muốn học võ công sao ? Ta hoàn toàn có thể dạy nó thành tài.”
“Ra là A Sửu thúc thúc.” – Tiểu Lang lẩm bẩm trong miệng.

A Sửu là trưởng bộ đầu của huyện nha ở dưới thị trấn.

Danh tiếng của hắn rất tốt, ghét ác như thù, một bộ Trảm Vân Đao của hắn nổi tiếng khắp năm mươi dặm xung quanh đây, không ai mà không biết Trảm Vân Đao Khách – Sửu bộ đầu hắn.
Hơn nữa hắn còn là một kẻ tình si, ngay từ khi Cúc lão bản từ quê của nàng là ở một vùng đất gần biển xa xôi tới đây lập nghiệp là hắn đã theo đuổi nàng.

Ngay cả tửu quán này cũng là do hắn dựng lên cho nàng.

Hắn cũng rất hay chơi với Tiểu Lang cùng dạy một ít võ thuật phòng thân cho nó.
Cúc Kim Hương im lặng không nói, A Sửu theo đuổi nàng lâu như vậy dù bị nàng từ chối nhiều lần mà tâm ý không hề xoay chuyển đủ để nàng hiểu tình cảm của hắn dành cho nàng.

Nếu nói nàng không động tâm thì là sai, nhưng bản thân nàng không muốn lập gia đình.
Dù đối với Tiểu Lang nàng đối xử nó như con ruột.

Nhưng nếu nói nàng muốn thực sự làm mẹ của người khác thì nàng vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần.
A Sửu lúc này thấy Tiểu Lang lấp ló ở sau nhà liền cười nói:
“Sói con, nghe nói con mới đi săn về à ?”
Tiểu Lang liền bước ra lễ phép chào hỏi A Sửu.

Sau đó mới nói:
“Vâng ạ, con nhờ chiêu kiếm pháp lúc trước mà thúc thúc dạy mém nữa chém chết một đầu báo vằn đó !”
“Ái chà ! Báo vằn luôn, khá quá nhỉ !” – A Sửu cười hào sảng vỗ vỗ đầu tích cực khen Tiểu Lang.

Mặc dù một đầu báo vằn đối với hắn liền chỉ cần một đao liền có thể chém đứt thành hai khúc, nhưng Tiểu Lang nó mới mười một tuổi phải nói là rất giỏi rồi.
Cúc Kim Hương lúc này liền nhíu mày liễu trách nhẹ:
“Sao con lúc nãy không nói cho ta biết con gặp nguy hiểm như vậy ?”
Nó chỉ gãi gãi đầu cười hì hì, nó thực sự sợ Cúc Kim Hương lo lắng cho nó mới không dám nói.


Thấy Sửu bộ đầu tới khiến nó nhất thời cao hứng buột miệng nói ra, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ nào mà không thích người lớn khen ngợi.
Lúc này A Sửu mới nói nhẹ với Cúc Kim Hương rằng.
“Nàng không cần quá lo đâu, nó đi cùng với Ân gia tam huynh đệ.

Dù bọn chúng không học được nửa phần bản lĩnh từ phụ thân của bọn chúng nhưng căn cơ đã được rèn dũa rất tốt từ nhỏ.

Một con báo vằn không thể nào làm khó được bọn chúng, có đám nhóc đó đi theo Tiểu Lang cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm đâu .”
Tiểu Lang nghe vậy liền chậc lưỡi trong lòng, nếu nó nói ra ba anh em Ân gia đem nó tách ra để đi săn một mình thì có lẽ Cúc lão bản thật sự vác dao phay đến đòi cho ra lẽ.
Cúc lão bản liền lo lắng trầm ngâm một hồi rồi lại nói:
“Hình như ngài nói trường tư thục ở dưới thị trấn đã bắt đầu chiêu sinh ?”
A Sửu liền đáp:
“Đúng vậy, huyện nha chúng ta sắp tới cũng cử người tới chỗ đó giữ trật tự đồng thời tránh việc có kẻ gian bắt trẻ em đem đi bán.”
Nói tới việc này Sửu bộ đầu liền nhịn không được mà hừ lạnh.
“Đám táng tận lương tâm này.

Nếu không phải thân mang chức vụ ta thật một muốn một đao giết sạch bọn chúng.”
Cúc lão bản liền có điều suy nghĩ:
“Ta muốn đem Tiểu Lang vào học trường tư thục.

Nó nay đã mười một tuổi rồi, mà nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.

Hơn nữa ta cũng không muốn nó tiếp tục vào rừng đi săn nữa, lỡ gặp phải Sơn Vương mà nó mệnh hệ gì thì ta cũng không biết phải làm sao.”
A Sửu nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng:
“Nếu vậy chi bằng nàng dời xuống thị trấn ở cho gần, ta vừa hay có một tòa biệt viện nhỏ.

Tiểu Lang ở đó sau này đi học cũng tiện hơn.

Huống hồ thị trấn cách nơi này không quá xa, nếu nó nhớ bạn bè ta có thể mang nó về.”
Cúc Kim Hương đương nhiên hiểu tâm ý của Sửu bộ.

Nhưng nàng thật sự không muốn Tiểu Lang tiếp tục ở đây giao du với tam giáo cửu lưu.


Nàng muốn nó nên người chứ không phải một kẻ vũ phu.
Đắn đo một hồi rồi nàng nói:
“Nếu được vậy thì phiền nhờ cậy Sửu bộ đầu vậy.

Tiền ăn ở ta sẽ chuẩn bị, chắc cỡ vài ngày ta cùng Tiểu Lang sẽ dọn đi.”
Sửu bộ đầu liền cười to:
“Tiền bạc gì ở đây, nàng chịu xuống thị trấn ở là ta vui rồi.

Huống chi Trần A Sửu này xưa nay không thiếu nhất là tiền bạc.

Nàng cứ xuống ở đi, hằng tháng ta sẽ trợ cấp tiền cho nàng cùng Tiểu Lang đi học, nàng cũng không cần tiếp tục kinh doanh tửu quán này ta sẽ cho người tới tiếp quản, còn nữa nếu nàng nhàm chán có thể đến nha môn trổ tài nấu nướng.

Ta tin đám huynh đệ ở huyện nha cực kỳ hoan nghênh nàng tới nấu ăn đó !”
“Ngoài ra với chức vụ của ta thì có thể xin được một ngạch học sinh danh dự cho Tiểu Lang nó sẽ được học cùng với các phu tử tốt nhất, nàng cũng muốn vậy mà đúng không ?”
Cúc lão bản liền ngập ngừng nói:
“Như vậy …!có chút phiền ngài rồi …”
Sửu bộ đầu liền xua xua tay thâm tình nói:
“Vì nàng dù ta có lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng nguyện ý huống chi mấy việc cỏn con như vậy.”
Cúc lão bản nghe vậy khuôn mặt liền ửng hồng, trách khẽ:
“Ngài không thấy còn trẻ con ở đây sao ? Thật không đứng đắng mà.”
Sửu bộ đầu liền cười khà khà.
Riêng về Tiểu Lang cũng không có quá nhiều ý kiến.

Nó dù vẫn chưa hiểu lắm về thế giới của người lớn, nhưng nó biết Cúc lão bản một mình lẻ loi mà nó còn quá nhỏ để có thể chăm sóc cho nàng.

Hơn nữa Sửu bộ đầu là một người tốt, nó ở chúng với hắn cũng rất thoải mái.
Thế là Cúc lão bản liền quyết định sẽ dọn xuống thị trấn ở.

Thấy không khí bây giờ có chút không quá thích hợp, nó có cảm giác bản thân là kỳ đà cản mũi chuyện tốt của Sửu bộ đầu nên nó liền cáo từ hai người mà đi lên chỗ nhà gỗ của Ân gia huynh đệ đang ở.

Ân Như Cố hẹn nó tới ăn tiệc vào trưa nay, nó nhân dịp này cũng nên nói với mọi người là sắp chuyển xuống thị trấn ở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.