Dị Giới Dược Sư

Chương 94: Bồi dưỡng nhân tài


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 94: Bồi dưỡng nhân tài

– Viện trưởng Bố Luân Đặc, sau này ta nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, tuyệt đối không lười biếng, càng sẽ không phụ sự kỳ vọng sâu sắc của các giảng sư, học viện và dân chúng của đế quốc dành cho ta…..

Mộ Dung Thiên vừa tiến vào phòng làm việc của viện trưởng thì lập lức tiên hạ thủ vi cường, tự nhận lỗi lầm của mình. Đó là chiêu hắn học được sau bao lần cúp cua rồi bị bắt khi còn học tại sơ trung và cao trung, nếu làm vậy thì thầy giáo sẽ cảm thấy hắn có lòng hối cải, và cũng không nỡ trách mắng quá gay gắt nữa. Chỉ đáng tiếc, Bố Luân Đặc lại không bị trò đó lừa gạt, lão chỉ nói:

– Ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Mộ Dung Thiên tuy được quan tâm nhưng chính điều đó lại làm cho hắn lo lắng. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có thể đứng nghe mắng, nào ngờ Bố Luân Đặc lại còn mời mình ngồi. Một nhân vật lớn quá khách khí đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Mộ Dung Thiên, khiến hắn càng trở nên thấp thỏm bất an, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Sau khi Bố Luân Đặc cũng ngồi xuống, lúc ấy lão mới từ tốn hỏi:

– Vị đồng học này, cậu tên là La Địch phải không?

Mộ Dung Thiên vội vã gật đầu:

– Dạ phải!

– À, La Địch đồng học, cậu là người nắm vững ma đấu khí của mình nhất trong ban, giỏi lắm.

Mộ Dung Thiên ấp úng đáp:

– Viện trưởng, ngài thật biết nói đùa.

Sự thật quá rõ ràng, trong lần kiểm tra mới đây thôi đã cho thấy trình độ của hắn còn không đạt được yêu cầu, do đó mà Mộ Dung Thiên cảm thấy câu kia quá nửa là châm biếm.

Trong mắt Bố Luân Đặc chợt lóe tinh quang, lúc này lão hoàn toàn khác hẳn với lão đầu trì độn thường ngày, phong phạm của một cường giả cũng hiển lộ rõ ràng:

– La Địch, người ngay không nói mập mờ, lúc nãy chắc chắn là cậu đã che giấu thực lực, đúng không? Mặc dù bề ngoài có vẻ như cậu đã dốc hết sức, nhưng ta lại không cảm thấy linh lực xung động lớn lắm, vậy có nghĩa là khi cậu phóng hỏa thoa thì lại rất nhẹ nhàng.

Mộ Dung Thiên thầm kêu lợi hại, khi đó mình đã làm ra vẻ cố gắng lắm rồi, không ngờ vẫn bị lão ta nhìn một cái mà đã nhận ra ngay. Đôi mắt của thánh cấp cường giả quả là quá sắc bén, dù có phủ nhận thì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, thế là Mộ Dung Thiên chỉ đành thành thật đáp:

– Quả thật là như vậy.

Bố Luân Đặc thấy rất hứng thú:


– Vì sao phải che giấu thực lực của mình chứ, chẳng lẽ cậu không muốn biểu hiện ra để có được sự tán thưởng của mọi người sao?

Mộ Dung Thiên đáp:

– Nổi danh cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Con người ta khi vừa có chút danh tiếng thì sẽ liền trở nên kiêu ngạo và phân tâm, nhưng ta lại cảm thấy đó là điều đại kỵ của việc tu luyện.

Câu nói này của hắn có một nửa là thật và một nửa là bịa ra, nào ngờ Bố Luân Đặc vừa nghe xong thì lại tán thành ngay:

– Nói rất hay, những người tập võ như chúng ta, lúc nào cũng phải bảo trì tâm tư bình ổn, một lòng chuyên chú, như vậy mới có thể nhanh chóng tiến bộ được.

Mộ Dung Thiên có chút ngượng ngùng:

– Phải rồi, viện trưởng, không biết ta có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không?

Bố Luân Đặc cười ha hả đáp:

– Đương nhiên là được rồi, nói đi.

Vị viện trưởng này rất hiếm khi cười, nhưng mỗi lúc cười lên thì lão trông cũng thật là hòa nhã. Cái tâm tình khẩn trương khi lần đầu gặp một nhân vật lớn của Mộ Dung Thiên cũng dần dần tan biến, hắn nhanh nhẹn nói:

– À, linh lực của ta tối đa chỉ có thể tính là trình độ bậc trung, so với những học viên ưu tú còn cách khá xa. Ta nghĩ viện trưởng ngài cũng biết điều đó, nếu vậy gọi ta đến đây thì e rằng không phải chỉ vì một nguyên nhân như vừa đề cập chứ?

Bố Luân Đặc gật đầu đáp:

– Không sai, linh lực của cậu quả thật chẳng ra làm sao, tuy nhiên, đó chính là điểm kỳ quái, bởi vì cách vận dụng linh lực của cậu thật sự còn tốt hơn cả tưởng tượng.

Mộ Dung Thiên kinh ngạc hỏi lại:

– Sao ngài biết được?

Bố Luân Đặc nói


– Vì chiếc hỏa thoa đó. Hỏa là nguyên tố nhẹ nhất trong các hệ, thậm chí còn nhẹ hơn cả Phong, do đó, nếu muốn tập hợp nó thành một thực thể có quy tắc là một chuyện chẳng hề dễ dàng, và cũng rất dễ bị tiêu tan. Vả lại, hỏa là nguyên tố mà thiết bị kiểm tra dễ hấp thu nhất, cho dù dùng lực không đủ thì cũng có thể hấp thu toàn bộ. Thế mà hỏa thoa vừa rồi do cậu phát ra, ở một mức độ nào đó, nó đã có cả độ cứng của Kim và độ rắn của Thổ nên mới khiến cho thiết bị lầm tưởng là công kích vật lý, rồi dẫn tới việc chiếc hỏa thoa bị bật ngược trở lại. Điều đó chứng tỏ hỏa thoa của cậu có sự sắp xếp nguyên tố cực kỳ chặt chẽ và gần như là hoàn mỹ. Cho dù là ta thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được điều đó, tuy vậy cũng không thể làm nhẹ nhàng như cậu được. Với trình độ linh lực của cậu, có phải điều đó rất kỳ quái hay không?

Bố Luân Đặc quả là một con người thành thật, nói thẳng ra điểm thấp kém của một kẻ thánh cấp như mình với một học sinh mà không sợ mất thể diện. Lúc này Mộ Dung Thiên cảm thấy lão quả là một con người thẳng thắn, nghĩ lại trước kia mình cứ luôn gọi là lão trì độn, lão “hòn đá” mà cảm thấy xấu hổ.

– Tuy nhiên, phương pháp sử dụng Hỏa nguyên tố của cậu hiển nhiên là vẫn còn lầm lẫn, cũng như độ cứng của Kim, độ rắn của Thổ, độ sắc bén của Phong…..Những nguyên tố với khả năng gây thương tích theo một điểm và theo một đường, tính nhẹ và mãnh liệt của Hỏa quyết định nó thích hợp với việc dùng để gây thương tích trên bề mặt của mục tiêu, mà nếu cậu sắp xếp nguyên tố quá khít nhau thì không thể gây nên thương hại trên bề mặt được, trái lại sẽ khiến lực sát thương giảm đi rất đáng kể.

Bố Luân Đặc vừa nói đã chỉ rõ lý do đã khiến cho Mộ Dung Thiên bị mất mặt lúc nãy.

Mộ Dung Thiên chợt bừng tỉnh:

– A, hóa ra là vậy.

Bố Luân Đặc cười tiếp:

– Cậu có năng lực sắp xếp Hỏa nguyên tố chặt chẽ như vậy, nếu muốn nó phân tán ra đôi chút tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều là ngàn vạn lần đừng phân tán quá nhiều, tốt nhất là nên lưu lại một điểm khuyết, ví dụ như đầu nhọn của hỏa thoa, như vậy tốc độ ngưng tụ nguyên tố đã đủ, càng dễ đánh trúng địch nhân, đồng thời khi va chạm mạnh, Hỏa nguyên tố cũng phân tán ra để tiến hành công kích.

Mộ Dung Thiên vừa nghe vậy thì lập tức thông suốt ngay, hắn mừng rỡ cảm tạ:

– Đa tạ viện trưởng đã chỉ dạy.

Bố Luân Đặc trầm ngâm một lúc rồi tiếp:

– La Địch đồng học, cậu có thể cho ta biết là phải chăng cậu đến từ một đại gia tộc nào đó, hoặc là phụ mẫu của cậu là ai được không? Trong ấn tượng của ta, dường như chưa thấy ai có thuật tu luyện có thể khống chế Hỏa nguyên tố xuất thần nhập hóa như vậy cả.

Kỳ thật, đó chỉ là Linh lực chu thiên vận chuyển thuật mà Mộ Dung Thiên tự mò ra, dù có nói ra thì e rằng cũng không ai tin được, bởi vậy, hắn lại bịa ra một lý do:

– Viện trưởng, cái đó là do phụ thân của ta dạy, lão nhân gia ở trong một thị trấn bé nhỏ xa xôi, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi đó, cũng chưa từng nói cho ta biết chức nghiệp và đẳng cấp của mình.

Hắn nói như vậy liền gây nên một cảm giác thần bí của bậc thế ngoại cao nhân ngay.


Quả nhiên Bố Luân Đặc không hề sinh nghi, lão than thở:

– Trên đại lục này, quả thật nơi đâu cũng có ngọa hổ tàng long, nhân tài dị sĩ nhiều không kể xiết. Có rất nhiều cường giả đỉnh cấp đều ẩn cư tu luyện hằng mong đột phá trong võ đạo. Nghĩ đến ta bị danh lợi tầm thường ràng buộc, sau khi đạt đến trình độ thánh cấp hạng quèn thì đã không thể tiến thêm một bước nào nữa, thật là đáng tiếc.

Mộ Dung Thiên không ngờ câu chuyện hoang đường do mình thuận miệng bịa ra lại khiến lão có nhiều cảm khái như vậy, điều đó khiến cho hắn cũng cảm thấy áy náy:

– Viện trưởng, dù nói thế nào thì ngài cũng đã đạt đến thánh cấp, đó là một trình độ mà toàn thể thiên hạ đều kính ngưỡng.

Bố Luân Đặc thở dài:

– Đến khi đạt đến cảnh giới này thì trái lại ta càng thấy không thỏa mãn. Sự huyền diệu trong võ học khiến chúng ta càng khát vọng tiến thêm một bước nữa, ta nghĩ đạo lý này cậu tạm thời còn chưa hiểu được đâu.

Rồi lão lại cười nói:

– Được rồi, không nói về nó nữa. Xem ra cũng chỉ có những cao nhân như lệnh tôn thì mới có thể dạy ra được một nhân tài giác ngộ cao thế này. Ta vốn muốn chuyển cậu lên ban cao cấp nhưng giờ thì thôi, vì nếu làm như vậy, nói không chừng còn sẽ gây ảnh hưởng đến tiến bộ của cậu cũng chưa biết chừng.

Bố Luân Đặc nghĩ một chút rồi lại nói:

– Tuy rằng thuật tu luyện của lệnh tôn kỳ diệu phi thường, khi áp dụng nó thì quả thật quỷ thần mạt trắc [1], thế nhưng trong công việc chỉ điểm căn bản thì dường như có thiếu sót, từ việc vận dụng Hỏa hệ của cậu cũng có thể nhận thấy được. Thân già ta ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm tâm đắc, không biết La Địch cậu có hứng thú học tập hay không?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt tí là muốn ngất luôn, không ngờ chuyện vui từ trên trời rơi xuống, có cường giả thánh cấp đích thân chỉ dạy thì quả là một chuyện không dám tưởng tượng, vì thế hắn vội vã gật đầu ngay:

– Có chứ, đương nhiên là rất có hứng thú rồi, đa tạ viện trưởng bồi dưỡng.

Bố Luân Đặc mỉm cười nói:

– Được rồi, đừng khách khí nữa. Thế này đi, bình thường ta phải quản lý công chuyện trong học viện nên khá bận, tuy nhiên, cứ mỗi tối thứ sáu là đều được rảnh rang, khi đó cậu cứ đến nhà ta là được.

Mộ Dung Thiên mừng rỡ đáp:

– Dạ, ta nhất định sẽ tới đúng giờ.

Bố Luân Đặc nói:

– Phải rồi, La Địch, ngoài Hỏa hệ ra, cậu còn có khả năng khống chế những nguyên tố khác không?


Mộ Dung Thiên không dám giấu diếm để tránh cho Bố Luân Đặc không tiện chỉ điểm, huống hồ hắn cũng là lĩnh vực ma võ sĩ, nên đối với người có chức nghiệp tương đồng như Bố Luân Đặc thì quả thật là một vị sư phụ tốt nhất, bởi vậy nên hắn thành thật đáp:

– Còn biết Băng hệ nữa.

Bố Luân Đặc hơi bất ngờ:

– Lĩnh vực ma võ sĩ?

Đây quả là một nhân tài mà ông trời có ý ban tặng cho mình đây mà.

ooo0ooo

Khi Mộ Dung Thiên từ phòng làm việc của viện trưởng quay về túc xá, toàn thân hắn cứ lâng lâng, vừa nghĩ đến việc có được một người cũng là lĩnh vực ma võ sĩ, lại còn là thánh cấp cường giả chỉ dạy, vậy thì con đường trở thành cường giả đã rút ngắn đi đáng kể. Tâm tình lúc này của hắn lại cực kỳ khoan khoái, nên liền ngâm nga một câu hát dâm đãng:

– Ta yêu tuyết lê của mỹ nữ, mỹ nữ lại thích “tiểu bảo bối”, yeah…..

Ở chung hơn một tháng nay, Khiết Tây Tạp đã sớm biết tính cách của gã sắc lang bạn cùng phòng này, mỗi khi hắn rên rỉ cái thể loại ca khúc như thế thì nhất định là đang cực kỳ hưng phấn. Nàng vốn tưởng rằng hắn bị viện trưởng gọi lên phòng làm việc để giáo huấn một trận, sau đó mặt mày ủ rũ lết về, nào ngờ mặt mày lại hớn hở, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng trong tưởng tượng của nàng. Do đó mà nàng thấy kỳ quái, hỏi:

– La Địch, chuyện gì mà vui vẻ vậy? Chẳng lẽ trông thấy mỹ nữ lõa thể chạy trong học viện à?

Khiết Tây Tạp hiện giờ đã hoàn toàn bị Mộ Dung Thiên tiêm nhiễm, và biến thành một sắc nữ chính cống, ngay cả Lăng Đế Tư cũng nói như vậy. Đúng là nàng đang trở nên sa đọa hơn từng ngày một.

Mộ Dung Thiên ngưng hát, đưa ngón trỏ tay phải lên miệng:

– Suỵt! Phật viết: Không thể nói, nghĩa là không thể nói!

Dứt lời, không đợi nàng trả lời, hắn lại tiếp tục vừa rên rỉ vừa trở về phòng.

Khiết Tây Tạp vốn cảm thấy trình độ lưu manh của mình đã sắp đuổi kịp hắn rồi, hiện giờ trông thấy bộ dạng thần thần bí bí của hắn thì lại cảm thấy bất lực. Ôi, xem ra dù có đuổi cỡ nào thì nàng cũng sẽ không theo kịp, vì hắn lại tiến vào một cảnh giới mới rồi.

Hết

================================

Chú thích:

[1] quỷ thần mạt trắc: quỷ thần khó lường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.