Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 90: Xung đột
Mông Na Lâm vẫn tươi cười nói:
– Nhờ phúc của Bích Dạ tiểu thư, ta vẫn còn sống tốt.
Bị nguyền rủa độc ác như vậy mà thần thái không thay đổi, điều đó cho thấy tâm tư của người này rất thâm trầm. Từ lúc Mộ Dung Thiên đến Thần Phong đại lục đến nay, đây là lần đầu hắn gặp phải hạng người như thế, do đó mà hắn không khỏi nhìn kỹ thêm một chút, mà cũng không biết Bích Dạ và gã có xích mích lớn lao đến cỡ nào.
Bích Dạ càng cười ngọt ngào hơn, nói:
– Vậy thật là tốt, chỉ có điều đời người họa phúc không ngờ. Mông Na Lâm tiên sinh, ngài mỗi ngày mỗi khắc hãy nên cẩn thận đấy, nếu làm nhiều việc trái với lương tâm tất sẽ rất dễ gặp xui xẻo, nói không chừng chỉ đi ở ngoài đường thôi cũng có thể bị ngã chết đấy!
Mông Na Lâm dù cho có thâm trầm đến mức nào thì rốt cuộc cũng không thể cười nổi nữa, trong mắt gã chợt lóe hàn quang, ánh lên nét thù hận sâu đậm.
Bích Dạ không thèm để ý đến gã nữa, chỉ kéo Mộ Dung Thiên bước thẳng đi về phía trước.
Chủ nhân của yến hội đêm nay chính là một người rất nổi tiếng của Lam Nguyệt đế quốc, lão là hội trưởng của Công Hội Người Tiêu Thụ, có tên gọi là Đạo Cách Lạp Tư. Hầu như tất cả cơ sở thương nghiệp buôn bán đều nằm trong quyền quản lý của lão, quyền khuynh một thời, có thể nói lão là một trong những nhân vật thuộc tầng lớp cao nhất của xã hội.
Đạo Cách Lạp Tư là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, vì là một nguời thành công trong sự nghiệp nên khuôn mặt của lão luôn hồng hào và tươi nhuận, lúc này lại đang nâng chén tiếp nhận những lời chúc mừng của chúng nhân. Bích Dạ và Mộ Dung Thiên đến trước mặt lão, hơi khom lưng hành lễ rồi nói:
– Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh, xin đa tạ lời mời dự yến của ngài, thật khiến cho Bích Dạ có một buổi tối vui vẻ.
Đạo Cách Lạp Tư là một người quen biết rất rộng rãi, hầu hết đều có giao tình không nhiều thì ít với những người có mặt tại đây, nay lão nghe vậy thì cất giọng cười sang sảng, nói:
– Bích Dạ tiểu thư, sự có mặt của cô cũng khiến cho ta cảm thấy rất vinh hạnh. À, phải rồi, vị tiên sinh có khí vũ bất phàm đang đi bên cạnh tiểu thư đây là….
Mộ Dung Thiên nhìn thấy người này tính tình hòa ái dễ gần, thì bao nhiêu lo lắng trước kia cũng bớt đi phần nào, thế rồi hắn cứ y theo lời dặn dò của Bích Dạ mà làm, hai tay đặt trước ngực, đầu hơi cúi xuống và thi hành lễ ra mắt của giới nam sĩ, kế đến thì báo ra cái tên giả danh của mình:
– Đan Ny Tư rất hân hạnh được tham gia buổi yến hội cực kỳ đặc sắc này, chân thành cảm tạ Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh đã có lời mời.
Bích Dạ ở bên cạnh cũng bổ sung thêm:
– Đan Ny Tư là bằng hữu của ta, hắn là một chiến sĩ kiêm tu dược sư.
Đạo Cách Lạp Tư gật đầu nói:
– Đan Ny Tư tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, quả là tiền đồ vô lượng!
Đây đương nhiên là lời nói khách khí, vì trên thực tế, lão chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lão cũng không hỏi tiếp, nếu không thì lại có vẻ thất lễ. Hơn nữa, lão cũng thừa biết, cái gã có tên gọi là Đan Ny Tư này rất có thể chỉ là người mà Bích Dạ mời đến để ứng phó với yến hội đôi này thôi, hẳn là cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì. Tình nhân chân chính của Bích Dạ là nữ ca sĩ nổi tiếng ở Phật Lạc Lý Tư, tức Khải Sắt Lâm, đó là chuyện mà ai cũng đều biết cả.
Mộ Dung Thiên khiêm nhường thốt thêm vài câu, rồi Bích Dạ cũng nói vài câu chúc mừng, sau đó thì cuộc gặp mặt với chủ nhân tại đây xem như là đã kết thúc.
Nguyên trước đó Mộ Dung Thiên vẫn luôn lo lắng bất an, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, vì thế mà trong lòng hắn cũng thầm thở phào một hơi. Bích Dạ dẫn hắn đến một đình viện ở sân sau, đây là một nơi rất yên tĩnh và u nhã, so với cái nơi náo nhiệt lúc nào cũng đầy người qua kẻ lại ngoài kia thì thật là khác nhau một trời một vực. Nơi đây có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ tranh nhau đua nở, không khí trong lành khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản. Gió nhẹ hiu hiu thổi, có một ít người ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hoặc đi dạo mát trên con đường nhỏ lót bằng đá, hưởng thụ thời khắc thanh tĩnh thoát tục này. Thông thường, những nơi tổ chức yến hội đều có một sân sau như thế này, nó được dùng để mọi người nghỉ ngơi. Một khi đã vào hội trường của yến hội rồi thì hầu như thời khắc nào cũng bận rộn vô cùng, dù đó chỉ là những câu chuyện tán gẫu tẻ nhạt. Kỳ thật, những buổi yến hội thế này đều làm người ta mệt chết người, nhưng không phải là thân thể mỏi mệt, mà chỉ là tinh thần bị lao lực quá độ thôi, bởi lẽ tất cả mọi giao lưu ứng đối đều là dối trá, nụ cười cũng không được xuất ra từ nội tâm, thậm chí, so với ác đấu trên chiến trường thì lại còn khiến người ta mệt mỏi hơn nhiều. Điểm này trong lòng tất cả mọi người đều biết, bởi vậy nên chủ nhân mới dành sân sau cho những khách nhân cảm thấy mệt mỏi để nghỉ ngơi chốc lát.
Nơi đây cũng không có nhiều đèn ma pháp, chỉ có lác đác vài ngọn, rất thuận lợi cho người ta tháo chiếc mặt nạ ngụy trang của mình xuống, và sẽ không cần sợ người khác nhìn thấy. Vì vậy mà khi vừa vào đến đây, nụ cười của Bích Dạ liền tan biến ngay lập tức, trong mắt nàng chỉ tràn ngập lửa giận. Ngay cả Mộ Dung Thiên mà cũng phải bội phục nàng thay đổi sắc mặt cực nhanh, hắn quan tâm hỏi:
– Bích Dạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Bích Dạ không ngừng thở mạnh, khiến cho đồi ngực cứ phập phồng lên xuống, tựa hồ như nàng đang cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ vậy. Qua một lúc lâu thì nàng mới điều hòa được hơi thở, rồi nói:
– La Địch tiên sinh, đa tạ ngươi đã quan tâm, ta không sao.
Mộ Dung Thiên nhân thấy một thị nữ bê khay nước đi ngang qua chỗ họ, liền đón lấy hai chiếc ly có đựng thức uống màu lam từ trên chiếc khay. Đợi cho người đó đi khá xa thì hắn mới đưa một chiếc ly cho Bích Dạ và nói:
– Uống nước đi, sẽ tốt hơn đấy.
Bích Dạ tiếp lấy, rồi gật đầu nói:
– Đa tạ!
Mộ Dung Thiên thử dò hỏi:
– Có phải là vì cái tên Mông Na Lâm kia không, hắn là ai vậy?
Bích Dạ vừa nghe thấy cái tên đó thì vẻ mặt lập tức biến đổi, Mộ Dung Thiên cảm thấy mình quá dại, hắn không đợi Bích Dạ trả lời thì đã bổ sung ngay:
– Xin lỗi, Bích Dạ tiểu thư, ta nghĩ rằng ta đã xen vào việc của người khác hơi nhiều, tuy nhiên, đó chỉ là vì ta quan tâm đến ngươi thôi.
Sau khi Bích Dạ uống một ngụm nước, loại thức uống này là chất lỏng lấy từ loại thực vật thiên nhiên, nên cũng giúp cho tâm tình của nàng được thư thái đi nhiều. Sắc mặt của Bích Dạ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, rồi bỗng nói:
– Không sai, là bởi vì cái tên Mông Na Lâm kia. Hắn là con trai hội trưởng Cát Tư của Đế Quốc Chức Nghiệp Liên Hợp Công Hội, cũng là kẻ đối đầu với học viện của các ngươi đấy. Hắn chính là học viên cấp năm của Tát Á Da Lộ học viện.
Đang lúc Mộ Dung Thiên còn do dự xem có nên hỏi tiếp về việc bọn họ kết thù thế nào hay không, thì Bích Dạ đã nói trước:
– Hắn cũng chính là nam nhân đã hại chết muội muội Bích Nguyệt của ta!
Khi nàng nói đến đó thì nghiến chặt môi dưới, gần như là muốn cắn đứt nó luôn, như vậy cũng đủ thấy được oán hận của nàng cực kỳ sâu sắc.
Mộ Dung Thiên đã từng nghe qua thảm sự này của Bích Dạ. Thì ra Bích Nguyệt là muội muội nàng yêu thương nhất bị một nam nhân quý tộc đùa bỡn tình cảm, rồi sau đó gã đã nhẫn tâm ruồng bỏ. Bích Nguyệt vốn rất coi trọng mối tình đó, nàng không thể chịu đựng được sự đả kích ấy nên đã tìm đến cái chết. Lúc ấy Bích Dạ cực kỳ bi thương, nhưng không lâu sau đó thì gặp được Khải Sắt Lâm, tiếng ca của nàng ta đã khiến cho tâm tình của Bích Dạ được an ủi rất nhiều, rồi từ đó mới trở thành nữ nhân đồng tính. Nàng bất chấp việc gia tộc phản đối thế nào, sau khi quậy một trận ầm ĩ thì đã gia nhập “Cuồng Bạo dong binh đoàn”, bởi vì nàng căm ghét tầng lớp quý tộc, nhất là nam tử. Mà vừa rồi, nam tử kia lại chính là nguồn gốc khiến cho Bích Dạ đau khổ suốt cả cuộc đời, do đó mà tuy ngày thường nàng vốn rất thành thục và phóng khoáng nhưng lúc nãy vẫn bị thất thố đến như vậy.
Mộ Dung Thiên nói với giọng thông cảm:
– Bích Dạ tiểu thư, ngươi cứ yên tâm đi. Người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi. Nói không chừng sau này gã sẽ bị thật nhiều, thật nhiều nữ nhân xấu xí như đám thú thô bạo có sừng cưỡng gian hết một trăm lần rồi lại thêm một trăm lần nữa!
Trong lúc hắn căm phẫn thì cũng không đếm xỉa gì cả, chỉ toàn phun ra những lời tục tĩu.
“Phù…” Bao nhiêu nước vừa uống vào miệng đều bị Bích Dạ phun cả ra ngoài, vẻ mặt vốn đang còn âm trầm u ám giống như có mây đen bao phủ thì dường như trong nháy mắt đã tươi sáng trở lại. Nàng cảm thấy những lời nguyền rủa của mình từ trước tới giờ đối với Mông Na Lâm vẫn chưa đủ ác độc bằng một câu trù ẻo đơn giản của tên sắc lang này. Nghĩ đến cái thảm trạng đó của gã, dù cho đó chỉ là trong tưởng tượng, nhưng tâm tình của Bích Dạ vốn đang còn rất phiền muộn thì cũng đã tốt lên rất nhiều. Nàng thầm nghĩ tên sắc lang này dù rất bỉ ổi và thô tục, nhưng những ai sau khi được hắn an ủi thì tâm tình sẽ được cởi mở rất nhiều, chỉ có điều là phương thức của hắn thật sự là rất biến thái. Tuy nhiên, nếu không có điểm gì đặc biệt thì đâu thể nào dỗ dành mình dễ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Mông Na Lâm thì Bích Dạ sẽ có ít nhất là vài ngày không được vui, đây là lần đầu tiên mà tâm tình của nàng được khôi phục lại nhanh như vậy.
Bích Dạ mỉm cười nói:
– Được rồi, La Địch tiên sinh, ta bây giờ phải đi xã giao với các khách nhân. Ngươi chỉ cần đứng ở đây là được rồi, sẽ không có chuyện phiền phức gì cả và cũng sẽ không có người nào đến quấy rầy đâu, vì đây là nơi để nghỉ ngơi. Bích Dạ ta không thể cùng bồi tiếp, quả thật là ủy khuất cho ngươi.
Mộ Dung Thiên vốn tưởng rằng nàng còn cần mình đi dối trá với người ta một phen nữa, nay nghe vậy liền vui vẻ nói:
– Ừm, được vậy thì rất tốt. Không sao đâu, Bích Dạ tiểu thư cứ tự nhiên đi.
– Được rồi.
Bích Dạ dường như chợt nhớ đến điều gì đó liền nói:
– Chuyện của Bích Nguyệt và Mông Na Lâm, xin ngươi đừng nói cho người khác biết. Hãy giúp ta giữ bí mật này có được không?
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Mộ Dung Thiên cũng biết Bích Dạ hẳn là có khổ tâm, vì thế hắn liền gật đầu nói:
– Không thành vấn đề!
Mà Bích Dạ quả thật là rất nhẫn nại, nàng rất muốn đi tìm Mông Na Lâm để tính sổ nhưng lại không thể làm như vậy. Bởi vì phụ thân của Mông Na Lâm là Cát Tư, lão có thế lực rất khổng lồ, chỉ cần gây chút áp lực thôi là gia tộc của nàng sẽ không chịu nổi mà sụp đổ ngay. Vì gia tộc, Bích Dạ chỉ đành phải nhẫn nại, nhiều lắm là khi gặp mặt gã thì nàng cũng chỉ có thể lạnh lùng buông ra vài câu châm chọc. Nàng bẩm sinh là người kiên cường, lại là thần tượng của giới bình dân nên có danh khí rất cao, Mông Na Lâm tuy thân là công tử quý tộc nhưng cũng không thể làm gì được nàng.
Sau khi Bích Dạ đi rồi, ấn tượng của Mộ Dung Thiên đối với nàng ma nữ này cũng thay đổi rất nhiều, tuy rằng nàng rất đáo để nhưng cũng là một nữ tử kiên cường và rất có năng lực. Chẳng những vậy, nàng lại còn là người rất biết đại thể, vì gia tộc mà nàng phải dùng thân phận đầy nữ tính của mình để giao tiếp trong giới thượng lưu.
Mặc dù ở sân sau có chút buồn chán, nhưng nó vẫn còn hơn cái việc thù tạc xã giao nhiều, Mộ Dung Thiên rất thỏa mãn, chỉ có một điều còn chưa hoàn mỹ, đó là lúc này hắn đang rất đói bụng. Lúc đầu hắn còn tưởng khi đến yến hội rồi tất sẽ có thể phủ dụ cái dạ dày của mình một chuyến thật tốt, nhưng trên đường đi, Bích Dạ đã có nói với hắn rằng lần này đến yến hội chủ yếu là giao tiếp, chứ không giống với các yến hội phổ thông khác, bởi vậy tốt nhất là đừng ăn gì cả, nếu không thì thật là mất mặt. Đừng xem ở bên ngoài có nhiều thức ăn như vậy, nhưng trên thực tế thì chúng đều được chuẩn bị cho những tiểu hài tử đi theo các trưởng bối, còn những người quý tộc đã trưởng thành tất sẽ không dùng tới, vì thế mà kế hoạch “đại sát tứ phương” của Mộ Dung Thiên đã bị phá sản. Mà ở sân sau này thì chỉ có thể uống các loại nước trái cây, rượu ngon và nước lọc mà thôi, ở tại một nơi phong cảnh ưu nhã như thế này mà ăn nhiều thì không khéo lại làm hỏng phong cảnh nơi đây ấy chứ.
Thế là tên sắc lang này cứ vậy mà nhịn đói cho đến lúc yến hội kết thúc, muốn kêu khổ cũng không được, sau khi tiễn Bích Dạ quay về chỗ của Khải Sắt Lâm, rồi mới dùng Truyền tống trận để quay về nhà.
Vừa mở cửa phòng ra, Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy ma pháp kính tượng vẫn còn đang bật lên, còn Lộ Thiến thì ôm Tật Phong ngủ say sưa trên ghế sô pha.
Mộ Dung Thiên khẽ lắc đầu, đang định ôm nàng về phòng thì Lộ Thiến đã giật mình bừng tỉnh, nàng nói với giọng ngái ngủ:
– La Địch ca ca, huynh về rồi sao?
Mộ Dung Thiên cười hỏi:
– Tiểu Lộ, sao muội lại ngủ ở đây?
Lộ Thiến dụi dụi mắt nói:
– La Địch ca ca, muội đang đợi huynh về cùng ăn cơm đây. Huynh ăn chưa?
Mộ Dung Thiên vừa cảm thấy bực mình và lại vừa cảm thấy buồn cười, nói:
– Từ hồi chiều đến giờ mà muội vẫn còn chưa ăn hả, không phải huynh đã nói là muội không cần chờ huynh sao?
Lộ Thiến nũng nịu nói:
– Tại muội muốn đợi ăn chung với huynh mà, hơn nữa Tiểu Lộ cũng chưa đói.
Đợi suốt cả buổi như vậy và chưa hề có hạt cơm nào vào bụng, vậy làm sao lại có chuyện chưa đói bụng chứ. Ngay cả Mộ Dung Thiên mà cũng đói gần như phát điên, nên hắn rất hiểu đạo lý đó, thế nhưng hắn rất cảm động đối với nỗi khổ tâm của Lộ Thiến, liền bế nàng đi luôn vào nhà bếp và nói:
– Được, được rồi, huynh và Tiểu Lộ của huynh cùng đi ăn nào.
Trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy rất ấm áp. Cảm giác có gia đình, có người thân thật là tốt biết bao!
Vô cớ bị đánh thức mà lại không nhận được một chút quan tâm nào, con Tật Phong thầm nghĩ: “có một chủ nhân trọng sắc khinh sủng như thế này, quả thật là xui xẻo!”
oooOooo
Trải qua thêm một cuối tuần hạnh phúc, ngày Thứ Hai trở lại học viện, rốt cuộc khóa học thực hành cũng được tuyên bố bắt đầu.
Công việc đầu tiên của khóa học thực hành không phải là việc luyện tập chém bổ, thuật phòng ngự, tu luyện thuật hay là kỹ năng công kích gì cả, mà trái lại, công việc đầu tiên phải luyện chính là linh độn thuật [1]. Đây là một loại phương thức dùng để lẫn tránh khi đánh không lại đối thủ, lợi hại như lúc lòng bàn chân được bôi một lớp mỡ vậy, và nó cũng chính là một kỹ năng chạy trốn để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Hết
=======================
Chú thích
[1] linh độn thuật: thuật tránh né khéo léo.