Dị Giới Dược Sư

Chương 74: Phó thác


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 74: Phó thác

Trước kia, một là do Mộ Dung Thiên lo lắng không biết công việc hấp thu dược lực có thể thành công hay không, thứ hai là do còn cách một lớp áo lót, bởi vậy nên hắn không hề có cảm giác rung động như bây giờ. Nhưng thân thể nảy nở lả lướt của Lộ Thiến quả là giống hệt như một chú “dê con trần trụi”, sạch trơn và trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp. Nàng vốn đã thành niên rồi, thế nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn phát triển, đồi ngực không quá to nên trông như hai chiếc bánh bao nhỏ, còn hai hạt tiểu anh đào trên đó thì lại có màu phấn hồng khác thường, hạ thể chỉ có lưa thưa cỏ, căn bản là không che giấu được bao nhiêu. Có thể nói là người ngoài nhìn vào sẽ thấy không sót thứ gì, kể cả nơi địa phương thần bí luôn luôn tỏa ra sức hấp dẫn kinh người, lúc nào cũng có thể câu dẫn người ta phạm tội.

Mộ Dung Thiên vất vả lắm mới ngăn được máu mũi không xịt ra, ấp úng hỏi:

– Tiểu Lộ, muội…..

Khuôn mặt hoa của Lộ Thiến đỏ bừng lên, nàng không bước thẳng vào trong bồn tắm, chỉ rụt rè bước đến sau lưng Mộ Dung Thiên và nói:

– La Địch ca ca, muội đến giúp huynh chà lưng.

Hơ hơ, chà thế này có khi chà ra cả lửa cũng nên. Thế là Mộ Dung Thiên vội vàng từ chối:

– Không cần đâu, ta có thể tự làm được rồi…..

Lời còn chưa dứt thì đôi tay mềm mại của Lộ Thiến đã ma sát lên trên lưng hắn, khiến cho từng cảm giác vừa thoải mái vừa dễ chịu truyền vào từng thớ thịt, từng tế bào vốn đã rất mệt mỏi sau những ngày liên tục tu luyện. Hắn nhắm mắt hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này, cả một chữ “tốt” cũng chẳng muốn mở miệng nói.

– La Địch ca ca, có thoải mái không?

Mộ Dung Thiên đang say sưa hưởng thụ, chỉ buông một tiếng rên khẽ:

– Ừm.


– Vậy mỗi ngày muội sẽ giúp huynh chà lưng nhé, được không?

“Ủa, sao lại thế?” Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, ta là người chính trực thế này, sao lại có thể làm vậy nhỉ? Tuy nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng thì hắn lại nhanh nhẹn đáp ứng ngay:

– Được chứ!

– La Địch ca ca, viên đan dược mà đêm đó huynh cho muội uống có phải rất trân quý không?

Lộ Thiến vốn rất thông minh, nếu người ta có thể dễ dàng chế luyện được loại đan dược có khả năng tăng cường thể chất như hắn nói, vậy thì trên đại lục này ai ai cũng đều là cao thủ hết rồi.

Mộ Dung Thiên biết, có giấu diếm nữa cũng không xong, nên chỉ đành thừa nhận:

– À, ừm, đúng thế!

Lộ thiến nghe vậy thì rất cảm động. Nàng biết Mộ Dung Thiên sợ nói cho nàng biết đan dược đó trân quý thế nào thì hẳn là nàng sẽ không dám uống vào. Vì thế mà hắn mới bảo nó chỉ là loại tầm thường. Kỳ thật, bất luận là ai cũng đều muốn được trở thành cường giả và được người người tôn kính. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mười ngày mà có thể đề thăng tố chất của một người lên đến cảnh giới mới, dược lực thần kỳ như thế thì hẳn phải là một vật có giá trị liên thành mới phải. Lộ Thiến hiểu rõ giá trị của nó, cho nên nàng rất cảm kích sự hào phóng của vị La Địch đây.

Lộ Thiến âu yếm áp ngực lên lưng Mộ Dung thiên, nàng cảm nhận được sự ấm cúng và vững vàng từ bờ lưng rắn chắc của nam nhân trẻ tuổi và rộng lượng này. Hắn là người đã cứu nàng thoát ra khỏi cuộc sống đầy ác mộng của một kẻ không chức nghiệp và mồ côi cha mẹ. Vì thế mà trong lòng nàng cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên cạnh ân nhân, nàng nhẹ nhàng nói:

– La Địch ca ca, huynh đối với muội thật là tốt. Đáng tiếc là Lộ nhi quá ngu dốt, không giúp được huynh việc gì, chỉ có thể giúp huynh những chuyện cỏn con như dọn nhà nấu cơm, chà lưng giúp huynh lúc tắm rửa thôi. May mà huynh không từ chối, nếu không thì muội sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.

Mộ Dung Thiên xoay người lại ôm lấy bờ vai mềm mại của nàng, rồi nghiêm mặt nói:


– Tiểu Lộ, muội phải biết rằng huynh đã sớm xem muội như người thân của mình. Nếu muội còn nói thế nữa, tức là quá khách khí với huynh rồi, huynh sẽ giận muội đó.

Lộ Thiến vội vàng nói:

– Đừng, La Địch ca ca vĩnh viễn là người thân của muội, là người thân duy nhất của Lộ Thiến.

Nói xong thì nàng cúi thấp đầu, chẳng biết vì sao, khuôn mặt của nàng đột nhiên hiện lên nét ngượng ngùng.

Mộ Dung Thiên vốn nghĩ rằng nàng chỉ là cảm động nhất thời, nhưng khi thấy nàng yên lặng nhìn chằm chằm xuống mặt nước thì hắn cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc đó thì hắn mới cực kỳ xấu hổ. Thân thể của Lộ Thiến chẳng khác nào chú dê con, lại thêm sự ấm nóng và mềm mại truyền từ bờ vai của nàng nên dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh dục vọng. Thì ra “tiểu huynh đệ” của hắn chẳng biết đã trồi lên mặt nước từ khi nào, nhất thời hắn cảm thấy bối rối. Ài….phải vất vả lắm thì mới tạo dựng một hình tượng đạo mạo nghiêm túc, một hình tượng của chính nhân quân tử, và của một thanh niên tốt trong xã hội ở trước mắt Lộ Thiến, ai ngờ nó đã phá hỏng mất rồi. Hắn cảm thấy thật phiền muộn, xem ra lần sau chắc phải mặc vài lớp quần lót bằng đồng, hoặc là mặc y phục trong lúc tắm để tránh lại xảy ra việc ngoài ý muốn như thế này quá.

Lộ Thiến không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của hắn, đầu nàng càng cúi thấp hơn, nói:

– La Địch ca ca vĩnh viễn là người thân nhất của Lộ nhi. Lộ nhi vĩnh viễn sẽ là người của La Địch ca ca.

Những lời này chính là ngầm ám chỉ với Mộ Dung Thiên, nàng đã thuộc về hắn. Đối với vị ca ca đã thay đổi tố chất của nàng, cải biến số phận của nàng, và giúp nàng một lần nữa lại được người ta kính ngưỡng, đồng thời còn mang lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc, thì nàng quả thật không làm sao báo đáp hết được mối ân tình đó. Hơn nữa, nàng đã bị tính cách vui vẻ và vô tư của Mộ Dung Thiên hấp dẫn, ngoài việc phải sống dựa vào hắn, trong lòng nàng cũng thực tâm muốn ở bên cạnh hắn.

Và lần này thì Mộ Dung Thiên không ngốc chút nào. Hắn lập tức hiểu ra ẩn ý của Lộ Thiến, nhưng lại không có hành động gì. Lộ Thiến chỉ là một quả nho chưa chín, ăn lúc này sẽ bị chua, cớ gì không chờ chín hẳn rồi mới hái? Cây ăn trái trồng tại sân nhà, so với bỏ trong két sắt thì còn được an toàn hơn, sao lại sợ mất đi đâu nữa? Nếu Lộ Thiến là người vong ân phụ nghĩa, vậy bây giờ nàng đã là Nghĩ Linh sứ rồi, hoàn toàn có thể tự lập và rời xa mình, thế nhưng chẳng những nàng không làm vậy mà lại còn đưa tấm thẻ ma pháp và căn biệt thự được công hội cấp cho giao vào tay mình. Rõ ràng là thân tâm của nàng đều muốn dựa vào mình rồi.

Mộ Dung Thiên không phải là người ích kỷ, nhưng hắn cũng không phải là một vị thánh nhân hoàn toàn vô tư. Lúc đầu hắn thu nhận và giúp đỡ Lộ Thiến quả thật hoàn toàn không có ý đồ gì, và lúc đó cũng không biết dung mạo của nàng như thế nào, nhưng từ khi phát hiện ra nàng là một tiểu mỹ nữ động lòng người, thì đừng hòng hắn hai tay dâng nàng cho người khác. Nếu hắn để cho chuyện đó xảy ra thì hắn đã không xứng là lưu manh sắc lang Mộ Dung Thiên rồi. Trừ phi Lộ Thiến thật sự chán ghét hắn, vậy thì hắn sẽ buông xuôi. Tuy hắn rất háo sắc, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm những việc cưỡng ép người ta.


Lại nói, nếu cả hai cùng phục dụng đan dược kỳ lạ, vì sao Lộ Thiến lại có thể dễ dàng hấp thu hiệu lực của viên đan dược màu xanh dương để trở thành một Nghĩ Linh sứ, còn bản thân hắn lúc trước thì lại bị đan dược màu xanh lá “cưỡng gian” cho chết đi sống lại như vậy? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến “nhân phẩm” hay sao? Mộ Dung Thiên càng nghĩ thì càng buồn bực không nguôi, nhân phẩm của mình từ nhỏ đến lớn đã nát bét, gần như không việc xấu nào là không làm, cả ngày chỉ biết đùa cợt các bạn nữ, dọa nạt những người bạn cùng lứa mà mình nhìn không vừa mắt. Nếu không phải mình thường xuyên bố thí tiền cho những kẻ khất cái, tích được chút ít công đức, thì nói không chừng lúc ấy đã bị hành hạ đến chết rồi.

Lộ Thiến thấy dáng vẻ của Mộ Dung Thiên cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ từ sau buổi trắc thí hồi chiều, dáng vẻ cũng khác hẳn ngày thường. Nàng vốn là một nữ hài mẫn cảm, liền hiểu ra vì sao hắn tỏ ra bất thường như thế, nên nhẹ giọng nói:

– La Địch ca ca, muội không đến tu luyện tại học viện có được không?

Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi:

– Tại sao vậy?

Được tu luyện tại học viện đúng là một cơ hội tốt để phát triển, bất luận là ai cũng đều khó mà cự tuyệt được.

Lộ Thiến cười thật tươi đáp:

– Nghe nói Tát Á Da Lộ ma võ học viện rất nghiêm khắc, công việc học tập ở đó cũng mệt mỏi muốn chết, chi bằng cứ ở bên cạnh La Địch ca ca để huynh dạy cho muội tu luyện thuật, chắc chắn còn tốt hơn đến học viện nhiều.

Nàng bảo sợ vất vả, âu đó cũng chỉ là một cái cớ. Mộ Dung Thiên hiểu rằng trong lòng nàng vẫn khát khao có thể tiến thêm một bước, nhưng nàng cũng hiểu tâm tình mâu thuẫn của hắn, nên mới chủ động yêu cầu đừng đưa nàng đến học viện. Chẳng qua, người ngây thơ như nàng thì không thể che giấu được loại người từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội như Mộ Dung Thiên, hắn lập tức hiểu rõ tâm ý của nàng, nhưng không ngờ hành động đó của nàng trái lại còn thúc đẩy hắn đưa ra quyết định sớm hơn:

– Không, nhất định phải đi.

Hắn biết mình có thể dạy “linh lực chu thiên vận chuyển” cho Lộ Thiến, nhưng hắn đối với chức nghiệp Nghĩ Linh sứ thì chẳng biết gì cả, nên chắc sẽ không thể giúp nàng nhiều. Nếu không vào học viện để được huấn luyện đặc biệt, vậy có lẽ cả đời Lộ Thiến cũng chỉ ở mức dưới trung bình mà thôi. Đây là điều mà Mộ Dung Thiên không muốn thấy nhất.

Lộ Thiến cắn môi, hơi do dự đáp:

– Nhưng mà…


Kỳ thật, trong lòng nàng rất mâu thuẫn, nàng rất muốn vào học viện, nhưng nàng lại càng muốn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên hơn.

Mộ Dung Thiên lập tức ngắt lời nàng:

– Không có nhưng nhị gì hết, muội không nghe lời huynh phải không?

– Không, muội không dám!

Lộ Thiến sợ nhất là mỗi khi Mộ Dung Thiên tỏ ra nghiêm túc. Nàng vội hoảng hốt phủ nhận, nhưng cũng liền nói thêm một câu:

– Hay là La Địch ca ca cũng ghi danh vào học viện với muội đi. Học viện cũng có đào tạo chiến sĩ nữa mà, đến lúc đó chúng ta lại có thể ở chung với nhau rồi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì liền trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ xem đề nghị này có được hay không. Thật ra hắn cũng muốn tìm hiểu xem mình đã đạt đến trình độ của ma pháp sư Băng Hỏa song hệ hay chưa, cớ gì mà trắc thí sư lại không thấy thế?

Trong đáy mắt của Lộ Thiến tràn đầy vẻ mong chờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu đáp:

– Không, bỏ đi.

Khi Lộ Thiến đang rất thất vọng thì Mộ Dung Thiên cười nói tiếp:

– Ta sẽ đến học viện, nhưng không phải là Tát Á Da Lộ, mà là An Cách La Hy học viện ở cách đó hai con đường.

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.