Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 64Quyển 4 –
Nữ nhân có tên Khắc Lý Tư Đế kia hiển nhiên không phải ai khác mà chính là Khải Sắt Lâm cải danh. Bích Dạ là một nữ nhân háo thắng, nàng đã bỏ công dẫn dụ Mộ Dung Thiên mấy lần mà bất thành nên không phục. Nhất là đêm hôm trước lại còn “đồng sàng cộng chẩm” [1] với hắn, vậy mà cũng vẫn thất bại; thậm chí nàng còn ngủ trước hắn, đến sáng hôm sau lại còn thấy bản thân mình đang ôm lấy cánh tay của hắn, điều đó quả thật là rất mất mặt. Hơn nữa, đêm đó nàng ngủ rất say, không biết hắn có lén lút “chiếm lời” của mình hay không. Vừa nghĩ tới đó thì nàng lại tức điên người, không ngờ mình lại đi lấy thân làm mồi để câu dẫn hắn, quả là không còn gì hoang đường hơn thế nữa. Nên biết, trước kia nàng chưa từng thân cận với bất kỳ một nam nhân nào đến như thế.
Lẽ tất nhiên là Bích Dạ không thể để cho người ta chiếm tiện nghi miễn phí được, bất luận thế nào thì nàng cũng phải đòi lại cho đủ vốn. Do đó mà nàng không hề nản lòng, nhất định phải phân thắng bại mới thôi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng đoán rằng nguyên nhân khiến cho gã sắc lang này không sụp bẫy, có lẽ không ngoài hai điều sau: Thứ nhất là hắn nhát như chuột nên sớm đã bị thanh danh Diễm Hạt của mình dọa cho chết khiếp, do đó mà bất kể mê hồn thang rót xuống thế nào thì hắn cũng không dám vượt quá giới hạn. Thứ hai, có thể là hắn không thích loại nữ nhân khêu gợi phóng khoáng như mình, nhưng khả năng này thì lại không lớn lắm, vì cứ theo ánh mắt háo sắc mê mê mẫn mẫn của hắn là nhìn ra được.
Tuy nhiên, thận trọng vẫn hơn. Vì vậy mà Bích Dạ vẫn cứ kết luận như thế, sau đó, nàng cứ theo bệnh mà hốt thuốc, tìm một mỹ nữ có tính cách nhu mì nhỏ nhẹ một chút để thay thế cho nàng.
Khi Bích Dạ dự tính mưu kế, người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là nữ tình nhân Khải Sắt Lâm của mình, bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân có tính cách trái ngược với Bích Dạ, hơn nữa lại còn là một mỹ nữ xinh đẹp, nên tỷ lệ thành công sẽ rất lớn. Chỉ cần có Khải Sắt Lâm hỗ trợ thì việc báo thù của nàng sẽ càng dễ dàng hơn. Cũng bởi vì thế mà lúc đầu, Bích Dạ có ý đưa Mộ Dung Thiên đến nơi ở của Khải Sắt Lâm, sau đó sẽ tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau. Nếu như hắn không chịu đựng được sự cám dỗ mà có hành động phi lễ với Khải Sắt Lâm thì nàng sẽ nhảy ra, cầm chủy thủ thiến luôn hắn. Tính khí của Bích Dạ là vậy đấy, cứ sau mỗi một lần thất bại thì sự trừng phạt của nàng sẽ càng cay độc hơn trước.
Nào ngờ tên sắc lang đó cũng còn chút cốt khí, sau khi nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Khải Sắt Lâm thì liền tìm cớ bỏ đi, khiến cho Bích Dạ không có cách nào dẫn dụ hắn, vì thế mà kế hoạch đó cũng xem như là bị hỏng một nửa. Tuy nhiên, Bích Dạ vốn là một nữ nhân thông minh, nàng lập tức thay đổi dự tính ban đầu, để Khải Sắt Lâm giả dạng thành một người có thân phận bình dân, sau đó lấy lý do ngưỡng mộ mà tiếp cận hắn. Khác với Bích Dạ, Khải Sắt Lâm tuyệt không phải vì đã từng có kinh nghiệm bi thương hay vì nguyên nhân nào khác mà trở thành nữ nhân đồng tính, nàng ta vốn dĩ trời sinh đã không thích nam nhân bởi cho rằng chỉ có thân thể của nữ nhân mới là khiết tịnh, còn nam nhân thì chỉ là loại động vật từ thân thể đến tư tưởng đều rất bẩn thỉu, trong đầu họ chỉ có toàn là dục vọng đê tiện, do đó mà nàng rất có ác cảm với họ. Thế nhưng trước sự yêu cầu mãnh liệt của Bích Dạ, hơn nữa sau mấy lần bị Bích Dạ trên đùa kích tình khiến cho cả thân thể và ý chí của Khải Sắt Lâm đều bị suy yếu, vì thế nên nàng ta mới đành nguyện ý phối hợp. Tuy thế, hai người vẫn còn đùa giỡn với nhau ở trên giường thêm một thời gian ngắn nữa, rồi nhờ có truyền tống trận dịch chuyển trong nháy mắt, nên so với Mộ Dung Thiên phải ngồi Ma thú thì họ vẫn có thể đến được Dược Sư công hội trước, rồi thì cứ việc ở đó “ôm cây đợi thỏ” mà thôi.
Mộ Dung Thiên quả nhiên ngoan ngoãn trúng kế. Tuy nhiên, tố chất của hắn bây giờ cao như vậy, nhận được đãi ngộ cũng không tệ, dù chỉ là một dược sư mới nhập môn mà địa vị và thu nhập đã tương đương với trung đẳng chiến chức giả, do đó mà khi không lại có mỹ nữ thuộc giới thường dân lao vào lòng thì âu đó cũng là chuyện rất bình thường. Địa vị ở trên đại lục rất ư là quan trọng, nhất là đối với ma pháp sư, từ trước tới nay những người như họ chưa từng phải lo bên cạnh thiếu bóng dáng của nữ nhân. Chỉ cần họ ngoắc tay một cái thì sẽ có vô số mỹ nữ lao tới như sóng vỗ bờ, người trước vừa ngã xuống thì người sau sẽ tiến lên khóc thét để van cầu một đêm ân sủng, rồi từ đó mà đề cao địa vị của mình. Thủ phủ của Thần Phong đại lục về phương diện này thì vẫn luôn rất tự do phóng khoáng, thậm chí, các nước Âu Mỹ trên địa cầu cũng có chỗ không bằng. Lẽ tất nhiên, đa số các vị ma pháp sư đều chẳng hề để ý tới những nữ nhân tự động hiến dâng ấy, một là vì chức nghiệp của họ đòi hỏi bản thân không được buông thả quá độ, hai là nếu phát sinh quan hệ với nữ thường dân có địa vị thấp kém thì hiển nhiên là thân phận cao quý của bọn họ cũng sẽ bị hạ thấp theo.
Lúc trước, tuy đã gặp Khải Sắt Lâm nhưng vì lúc ấy nàng mặc trang phục của ẩn sĩ nên Mộ Dung Thiên chẳng hề nhận ra nàng. Còn nguyên nhân không nhận ra thanh âm của nàng lại có liên quan đến chủng tộc của Khải Sắt Lâm, bởi lẽ nàng vốn là người của Mỵ Âm tộc. Kỳ thật, Mỵ Âm tộc và Nhân tộc có hình dáng không khác nhau lắm, điểm khác biệt duy nhất chính là thanh âm. Giọng nói đầy yêu mỵ của họ có thể kích động mê hoặc tâm linh sinh vật, do đó mà người của Mỵ Âm tộc thông thường đều đảm nhận một chức nghiệp rất đặc biệt, đó là Thôi miên sư. Trên chiến trường, các nàng sẽ dùng thanh âm để mê hoặc tinh thần của ma thú, họ có thể khiến cho tuyệt đại đa số địch nhân bị giảm sút sức lực, thậm chí sự giảm sút đó không phải chỉ là giảm từng chút từng chút một, mà là giảm xuống hàng loạt và rất đột ngột.
Ngoài chức nghiệp Thôi miên sư ra, Mỵ Âm tộc bình thường còn có thể đảm nhiệm một loại chức nghiệp đặc biệt khác, mà ở trên địa cầu cũng có, đó là Ca thủ. Chỉ cần nơi nào có loài người thì thứ âm thanh có thể đồng điệu cùng tâm hồn con người tuyệt sẽ không thể thiếu. Loại chức nghiệp này ở Thần Phong đại lục rất được dân chúng hoan nghênh, các giai tầng thấp kém thì thích giai điệu ưu mỹ, còn giớ thượng lưu quý tộc thì phần lớn lại ưa phong nhã. Cũng chính vì lý do đó mà địa vị trong xã hội của những nhân vật minh tinh như ca thủ thì lại còn cao hơn cả đại đa số chiến chức giả nữa.
Người của Mỵ Âm tộc có tố chất rất xuất sắc, họ có thể tự do bắt chước thanh âm của nam phụ lão ấu, dù nam hay nữ, thậm chí là tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu rả rít cũng đều bắt chước được. Còn Khải Sắt Lâm thì lại chính là Hồng ca thủ đứng đầu Phật Lạc Lý Tư, đương nhiên là tố chất của nàng rất cao, vì thế mà muốn thay đổi thanh âm một chút để qua mặt Mộ Dung Thiên thì thật là dễ như trở bàn tay, chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã tới Địch Na khu, theo như lời Khải Sắt Lâm thì nhà nàng nằm gần con đường Phú Lan Khắc Lâm, sau đó còn phải cưỡi ma thú hơn mười phút đồng hồ nữa thì mới có thể đến nơi. Truyền tống trận là một loại phương tiện di chuyển xa xỉ quá mức, mà chi phí lại cao, nên cho dù là ở mấy khu trọng yếu như Ma Xán khu – nơi Khải Sắt Lâm thực sự đang ở – thì cũng chỉ có hơn mười cái. Còn Địch Na khu chỉ là một khu nhà cửa bình dân nên chỉ có bảy cái truyền tống trận, và chúng đã được phân bố đều khắp các nơi tại đây, do đó mà những đoạn đường cách xa truyền tống trận một chút là đều phải cưỡi ma thú đi một lúc mới tới nơi được.
Thuê ma thú làm phương tiện giao thông thì đương nhiên phải do nam nhân đảm đương. Lúc này, hai người đang đứng ở một bên đường, diện mạo của Khải Sắt Lâm sau khi được dịch dung thì đã khác đi khá nhiều so với chân diện mục của nàng, người ngoài đều không có ai nhận ra được đây là đại minh tinh đang nổi danh lẫy lừng. Mộ Dung Thiên đặc biệt bỏ qua những con ma thú có từ ba đến năm chỗ ngồi, mãi đến khi thấy một con chỉ có hai chỗ thì hắn mới vẫy tay gọi lại. Với loại này thì không gian sẽ tương đối chật chội một chút, nên khi hai người vừa yên vị trên lưng ma thú thì đã ngồi sát bên nhau, tay Mộ Dung Thiên cũng vô tình hạ xuống vòng eo của Khải Sắt Lâm. Với món hời lớn hôm nay, trước tiên cứ chiếm chút tiện nghi đi đã rồi chuyện gì sẽ tính sau.
Thế nhưng khi bàn tay của Mộ Dung Thiên vừa chạm vào tấm thân mềm mại của Khải Sắt Lâm thì lập tức toàn thân nàng trở nên cứng đơ. Nàng bẩm sinh rất chán ghét nam nhân, vì thế mà lúc này lại cảm thấy bàn tay của hắn đang đặt trên eo mình thật rất đáng ghê tởm, quả thật chỉ muốn đá hắn rơi khỏi lưng ma thú thôi. Nhưng nhớ tới lời nhờ vả của Bích Dạ, nên cuối cùng nàng cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Đồng thời, trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, với loại nam tử háo sắc tới cực điểm như thế này thì chỉ cần tùy tiện kêu một tiếng thôi, nói không chừng hắn sẽ quỳ rạp ngay dưới chân mình ngay lập tức, hà cớ gì mà Bích Dạ lại không thể đối phó được?
Mộ Dung Thiên vốn không cảm giác được mọi sự biến hóa ở trên thân thể của Khải Sắt Lâm, hắn thấy nàng không cự tuyệt, mà xúc cảm thuần chất co dãn từ trên tay truyền đến khiến cho hắn không khỏi mừng rỡ, nói:
– Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, nàng đúng là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng trông thấy.
Khải Sắt Lâm cố nén ác tâm, gượng nở nụ cười thật tươi và đáp:
– Thật sao? La Địch tiên sinh, đa tạ ngài quá khen.
Hai người ngoài miệng thì cứ người này hỏi một câu thì người kia đáp lại một câu, tuy nhiên trong bụng họ thì đều tràn đầy tâm sự. Mộ Dung Thiên thì nghĩ đến cách chinh phục mỹ nữ này, còn Khải Sắt Lâm lại đắn đo suy nghĩ nên làm gì nếu như gã La Địch háo sắc dám giở trò quá đáng ngay lúc này.
Ma thú chạy băng băng, cảnh vật trước mắt cũng dần dần thay đổi, giờ đây đã không còn nhìn thấy khu vực thành thị lầu tháp tinh mỹ đâu nữa, thay vào đó là những gian nhà thấp nhỏ, xù xì tàn tạ nối liền nhau. Vùng đất này tựa hồ như là khu sinh sống của dân nghèo, thậm chí so với nhà dân bình thường cũng không bằng. Ở giữa quần thể bình dân, tố chất và thu nhập cũng khác biệt, nơi này hẳn là thuộc về những người thường dân thấp kém nhất. Thật ra, đằng sau một Thần Phong đại lục sung túc về vật chất lẫn tài nguyên thì đối với những tòa đô thị siêu cấp cực kỳ phồn hoa, bao giờ cũng vẫn luôn tồn tại những góc khuất âm u. Mộ Dung Thiên cảm khái vạn phần, còn nàng thợ may tên Khắc Lý Tư Đế đang ngồi ở bên cạnh đây phải chăng cũng là một thành viên trong đó? Nàng ta nhiệt tình chủ động câu dẫn mình phải chăng là vì muốn lợi dụng hắn để thay đổi vận mệnh bản thân? Nhưng nếu nói là “lợi dụng” thì có hơi quá nặng lời, bởi vì nguyện vọng của nàng nhiều nhất cũng chỉ là cải thiện cuộc sống cùng khốn của mình chút thôi, đồng thời cũng nhân đó mà gặt hái thêm đôi chút lòng tôn trọng của người khác thì đó cũng không phải là có dã tâm lớn lao gì.
Mộ Dung Thiên mặc dù háo sắc nhưng thủy chung cũng không thể thu nhận một nữ nhân xa lạ, không quen không biết để làm tiểu thiếp, còn nếu như đôi bên chỉ là bỡn cợt qua đường, không hề nghiêm túc thì không thành vấn đề. Và tất nhiên, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không phải gánh trách nhiệm, và đối vớ một người bình dân như nàng thì có lẽ cũng không dám có điều oán hận, chỉ là lương tâm của Mộ Dung Thiên cảm thấy có chút bất an mà thôi. Vừa nghĩ đến đó, bàn tay đang đặt trên eo Khải Sắt Lâm bỗng nhiên cũng tự động nới lỏng ra.
Khải Sắt Lâm không hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì, nên nàng đối với cử động khác lạ của hắn lại càng thấy khó hiểu hơn. Chẳng lẽ gã sắc lang này đột nhiên đổi tính hay sao?
Vào lúc này, con ma thú chợt chuyển vào một cái hẻm nhỏ, rồi tiếp tục đi về phía trước. Tuy quang cảnh ở trước mắt có nhiều chỗ khá hơn khu ổ chuột tại địa cầu, nhưng ở tại đại lục này thì nó đã là thấp kém khổ cực lắm rồi. Trong lòng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy nặng nề, đồng thời hắn lại càng tin chắc vào suy đoán của mình hơn nữa, Khắc Lý Tư Đế đúng là người thuộc về tầng cấp thấp nhất, nàng muốn thông qua hắn để thay đổi số phận của nữ thợ may, nhưng rốt cuộc hắn có nên tiếp nhận cuộc diễm ngộ này hay không? Trong lòng Mộ Dung Thiên biết rõ, hắn không thể lấy người mà hắn chẳng hề yêu thương, nếu đến lúc đó nàng yêu cầu hắn cưới nàng nhưng lại bị cự tuyệt, vậy chẳng phải sẽ làm cho nàng thương tâm đến chết không? Tuy nhiên, nàng lại xinh đẹp như thế, hắn quả thật không đành lòng bỏ qua, do đó mà trong lòng bị mâu thuẫn vô cùng.
– Đánh chết nó đi!
Đột nhiên có một chuỗi âm thanh ồn ào vang lên và đã kéo Mộ Dung Thiên trở về với thực tế.
– Đồ vô công rồi nghề, cái thứ ký sinh trùng ăn hại của đế quốc!
– Bọn ta ngày nào cũng lao động cực khổ, nhưng nó thì việc gì cũng không làm nổi!
– Nếu không phải nể mặt song thân của ngươi thì bọn ta đã đập chết ngươi rồi!
– Đồ cặn bã, đồ sâu bọ, đi chết đi!
– ……
Mộ Dung Thiên quay nhìn về phía âm thanh ồn ào đó. Thì ra ở trong một góc hẻm, có một bóng người nhỏ bé, ăn mặc rách rưới đang ngồi co quắp tại đó, còn vây xung quanh người đó là một đám đông, nam có nữ có, những người này cầm trong tay đủ thứ trái cây thối, rác rưởi và bùn đất rồi không ngừng ném vào con người nhỏ bé kia, miệng thì chửi bới ầm ĩ cả lên.
Mộ Dung Thiên vội nói với thuần thú sư:
– Dừng lại!
Hết
===============================
Chú thích
[1] đồng sàng cộng chẩm: chung chăn chung giường.