Dị Giới Dược Sư

Chương 413: Thôi nã (xoa bóp)


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 413: Thôi nã (xoa bóp)

Việc trở thành tình phu của Duy Đa Lợi Á còn chưa kết thúc thì Mộ Dung Thiên lại bị cuốn vào một trận phong ba khác.

Tin đồn lần này vẫn có liên quan đến ba tỷ muội của Thiên Lý mục trường, nhưng tiêu điểm lần này lại chuyển dời lên người Toa Phỉ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều người nhìn thấy khi Mộ Dung Thiên rảnh rỗi thì lại tìm đến Bích Vân hiên của Toa Phỉ, hầu như là rất cần mẫn. Hơn nữa, hắn thường khi xuất phát từ sáng sớm, và mãi cho đến nửa đêm mới về.

Một nàng mỹ nữ xinh đẹp tuyệt thế, danh trấn thiên hạ, và một người là trang tuấn kiệt có tài chỉ huy độc nhất vô nhị của đại lục, khi hai người ở chung với nhau lâu ngày, tất nhiên là sẽ dễ dàng nảy sinh ra những chuyện không ai là không biết.

Vì vậy mà mọi người đều cho rằng, ngay cả một thống soái Rạng Đông hào hùng cái thế như vậy mà cũng không tránh khỏi bị rơi vào bẫy rập phấn hồng của nhất đại vưu vật.

Đây là một chuyện đáng kiêu ngạo nhất hay là đáng thương nhất của bậc anh hùng? Không ai có thể giải thích rõ ràng, nhưng mọi người đều không muốn Mộ Dung Thiên lún quá sâu vào nhi nữ tình trường, dù sao thì hắn cũng là một thần thoại ở trên chiến trường, và cũng là cột trụ tinh thần của quân đội của liên minh hải quốc. Nếu hắn vì chìm đắm trong thú ôn nhu mà trở thành anh hùng khí đoản, vậy thật là bất lợi.

Hơn nữa, căn bản Toa Phỉ không thể có cảm tình thật sự đối với một ai cả, bởi vì trong mắt ả, nam nhân chỉ là những nấc thang để giúp ả vươn lên đỉnh cao của danh vọng mà thôi.

Tất cả các quan viên của giới cao tầng tại Thủy Đô, dù là phe ủng hộ Duy Đa Lợi Á hay là phe trung lập, mọi người đều ngấm ngầm nhắc nhở Mộ Dung Thiên.

Thế nhưng người trong cuộc thì u mê, còn người ngoài thì mười phần tỏ tường, vô luận những kẻ khác khuyên bảo cỡ nào, Mộ Dung Thiên vẫn cứ làm theo ý mình như đã bị trúng thuốc mê vậy. Hắn vẫn tiếp tục mê luyến Bích Vân hiên, vẫn thường xuyên lui tới đó không biết mệt.

Rốt cuộc, việc này cũng truyền đến Tát La, ngay cả Mâu Cơ cũng biết chuyện.

Long nữ có thể dễ dàng tha thứ cho tên sắc lang trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nhưng lại không thể tha thứ cho hắn đi mê luyến dâm nữ mà ai cũng có thể làm chồng; hơn nữa hắn lại còn hoàn toàn trầm mê trong đó, hễ có dịp là đi gặp ả ngay, vì vậy mà điều này lại càng không thể tha thứ được.

Vì vậy mà có tin đồn Long nữ đang trên đường đến Thủy Đô, hòng bắt gian tại trận.

Và cũng chỉ có Mâu Cơ mới có khả năng khiến cho Mộ Dung Thiên phải bớt phóng túng lại.

Thế nhưng tên sắc lang này lại như có vẻ không nghe tới việc đó, sau khi dùng xong bữa cơm tối, hắn lại ra cửa như thường lệ.


– Đại nhân, xin đi thong thả.

Gã thủ vệ đương nhiên biết rõ mục đích của hắn muốn đi đâu, nhưng gã chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thôi.

Gã đã gặp qua Toa Phỉ một lần, chỉ là đứng trong đám người vây quanh ả mà nhìn thoáng qua thôi, nhưng chỉ có vậy mà đã thiếu chút nữa thì gã đã rơi vào vũng bùn rồi. Ả ma nữ đó có mỵ lực khiến người ta khó có thể chống cự nổi, đúng là dư sức khiến cho nam nhân không thể tự kiềm chế nổi.

Đương nhiên lúc đó Toa Phỉ không hề cố ý thi triển mỵ thuật với một tên thủ vệ nho nhỏ, nhưng với nét đẹp tự nhiên mà ả đã có thể hạ gục gã dễ dàng như vậy, qua đó có thể biết một khi ả đã tận lực câu dẫn nam nhân, vậy thì kết quả không cần nói cũng biết. Chẳng trách nào ngay cả thống soái Rạng Đông cũng bị mê hoặc tới mức đó.

Tên thủ vệ vừa thở dài, đồng thời cũng ước được như Mộ Dung Thiên. Nếu đổi lại là gã, nhất định gã cũng sẽ vui vẻ mà phạm vào lỗi lầm mỹ lệ này. Được chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, dù biết rõ mình bị lợi dụng thì cũng cam lòng. Chỉ tiếc rằng gã hiểu rất rõ, bằng vào địa vị và thân phận của mình, gã hoàn toàn không đủ tư cách để cho Toa Phỉ lợi dụng kia mà.

Khi vừa đến Bích Vân hiên, Mộ Dung Thiên không hề nghe được tiếng đàn như mọi khi.

Mà đêm nay Toa Phỉ cũng khác hẳn những lần trước, ả không còn mặc chiếc váy dài truyền thống nữa, mà đổi lại là một bộ váy ngắn rất khêu gợi.

Khuôn mặt của ả lúc này cũng được trang điểm qua, càng khiến đôi mắt trở nên sâu thẳm hơn, mái tóc xõa dài xuống lưng, so với những ngày trước thì kém vài phần thanh lệ, nhưng lại tăng thêm vài phần xinh đẹp và dã tính.

Một nữ thần cao quý không thể bị khinh nhờn, đột nhiên biến thành một mỹ nhân khiến người ta phải động phàm tâm.

Cái loại cảm giác này đặc biết khiến kẻ khác động tâm, trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thiên nhìn đến ngây người.

– Đan Ni Tư đại nhân, mời đến đây nào.

Thanh âm của Toa Phỉ đặc biệt mềm mại đáng yêu, bàn tay xinh xắn vươn ra ngoắc lấy Mộ Dung Thiên.

– Được, được….


Mộ Dung Thiên vừa lẩm bẩm vừa bước đến gần với dáng vẻ thất hồn lạc phách.

Khi đến gần thì Toa Phỉ trông càng gợi cảm hơn bao giờ hết, khuôn mặt hồng hào diễm lệ, đôi tuyết lê căng tròn khiến người ta ham muốn khám phá, bộ váy ngắn lộ ra đôi chân dài thon thả và hấp dẫn kinh người.

Chiếc cổ cầm ở trên bàn đá đã được dẹp đi, và thay vào đó là một bình rượu ngon cùng với các dĩa thức ăn tinh khiết được bày trí rất tinh xảo.

– Đại nhân, cùng uống với ta một chén chứ?

Đôi môi anh đào của Toa Phỉ hé mở, đồng thời cũng phà ra một luồng hương như lan như xạ, khiến cho Mộ Dung Thiên gần muốn phát điên luôn.

Nhìn đôi môi trơn tru láng bóng của Toa Phỉ, tên sắc lang cảm thấy lưỡi khô miệng đắng, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu hắn lúc này là đè nữ nhân trước mắt xuống giường, sau đó dùng sức để chinh phục ả, cho đến khi ả rên lớn vì thỏa mãn mới thôi.

Phải vất vả lắm thì hắn mới trấn áp được dục niệm đang điên cuồng dâng lên ở trong lòng, hắn gian nan gật đầu, đáp:

– Đương nhiên, mỹ tửu và giai nhân, còn có điều gì khác tuyệt diệu hơn nữa chứ?

– Đại nhân quả là một người rất biết thưởng thức nhân sinh lạc thú.

Toa Phỉ vừa nói vừa cầm lấy bình rượu.

Theo tay rót của ả, một loại dịch thể hơi sền sệt màu xanh lục được chậm rãi rót vào hai chiếc ly dạ quang, mùi vị thơm phức cũng lập tức lan đi khắp không gian.

– Đây chính là “Nguyên thủy lục dã”, một loại rượu được ướp với trái cây lấy từ Bì Tư Đặc thánh sơn tại cố hương Ải nhân của ta, đã có ba trăm tuổi rồi. Nó được cất lâu ngày mà ta chưa dám lấy ra uống, nhưng hôm nay vì để chúc mừng việc ta quen biết được với đại nhân, nên đặc biệt không dám keo kiệt.

Rượu không làm người say, mà chỉ là người tự say thôi. Mộ Dung Thiên tham lam hít lấy một hơi, mùi hương ở trên người Toa Phỉ càng dễ làm say người khác hơn cả mùi hương của rượu nữa.


– Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi! Khà khà….[1]

Toa Phỉ vừa nghe xong mấy câu thơ thì đôi mắt chợt sáng bừng:

– Đại nhân quả là một người tao nhã, mấy câu thơ vừa rồi quả thật là hào hùng cái thiên, chỉ là với năng lực của ngài, hẳn là ngang dọc sa trường rất dễ dàng, vốn đâu cần lo điều gì. Chén rượu này xin chúc cho đại nhân tạo nên thần thoại bất bại trên sa trường, vĩnh viễn không biến mất.

Mộ Dung Thiên cũng nâng chén lên rồi đắc ý nói:

– Ta cũng mong được như lời vàng ngọc của Toa Phỉ tiểu thư.

Hai người uống một hơi cạn sạch, sau đó Mộ Dung Thiên lại tự rót đầy vào chén của hai người rồi nói:

– Chén này đến phiên ta, để chúc cho ta có được một vị hồng nhan tri kỷ, hiểu biết lòng người như Toa Phỉ tiểu thư vậy, thật là may mắn nhất đời.

Toa Phỉ mỉm cười:

– Những lời này phải do ta nói mới đúng. Ta chỉ là một tiểu nữ tử thông thường, còn đại nhân mới là bậc anh hùng tuấn kiệt kia mà.

Trong lúc đôi bên trò chuyện qua lại, bình “Nguyên thủy lục dã” đã cạn đáy, vầng trăng tròn cũng lên tới giữa trời, lúc này đã là nửa đêm.

Khi những giọt rượu kia vừa qua miệng thì còn chưa phát giác ra việc gì, nhưng tác dụng của nó hơi chậm, đến lúc này thì hai người mới có vài phần say.

Mộ Dung Thiên lảo đảo đứng lên, nói:

– Toa Phỉ tiểu thư, ta xin cáo từ.

Nữ nhân sau khi ngấm rượu thì trông càng quyến rũ hơn, Toa Phỉ liếc mắt đưa tình với hắn rồi nói:

– Đại nhân, mấy ngày nay chắc ngài đi lại đã mệt rồi, hay là đến sương phòng của ta để ta giúp ngài xoa bóp chốc lát nhé? Kỹ thuật xoa bóp cũng ta cũng không tệ chút nào đâu.


Tên sắc lang nghe vậy thì hai mắt sáng bừng, mồi câu hấp dẫn như thế, chỉ sợ muốn thôi cũng không thôi nổi rồi.

================================

[1] Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu,

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Dịch nghĩa:

Chiếc ly dạ quang tinh xảo được đổ đầy rượu nho ngon tuyệt

Vừa muốn say sưa một phen, thì đột nhiên tiếng đàn tỳ bà tưng bừng vang từ trên lưng ngựa xuống như thôi thúc tướng sĩ cùng cạn ly.

Dù có say nằm lăn trên sa trường, mong các vị đừng chê cười,

Trước giờ người đi chinh chiến mấy ai còn sống trở về.

Dịch thơ:

Rượu bồ đào, chén dạ quang

Chưa say đàn đã vang lên dập dìu

Sa trường chớ cấm ta say

Xưa nay chinh chiến mấy người về đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.