Dị Giới Dược Sư

Chương 27: Linh nữ


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 27: Linh nữ

Sau khi mất đi chỗ dựa băng giá kia, Lăng Đế Tư không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ đầy thống khổ và khó chịu, kế đến thì nàng lại từ dưới đất bò dậy và cuống quít cuốn chặt lấy hắn, đôi mắt của nàng mơ màng đầy vẻ mê ly, còn đôi môi anh đào thì kề sát đến hôn lấy hôn để lên môi hắn, và đôi tay nhỏ nhắn thì một trên một dưới không ngừng chà sát lên khắp châu thân của hắn. Bộ y phục đạo tặc bó sát người nàng đã sớm bị bung ra hết, đôi gò bồng đảo căng tròn đầy vẻ quyến rũ khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Qua sự phản ứng của Lăng Đế Tư, rốt cuộc thì Mộ Dung Thiên cũng hiểu được tất cả mọi việc này đều là do dược vật tác động mà ra, thì ra viên hoàn dược màu đỏ kia đúng là “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nhưng chỉ không hiểu vì sao nó lại khôi phục hiệu dụng của mình như thế.

Thế là một ma nữ, người có thể khiến cho bất cứ một nam nhân bình thường nào cũng có thể trở nên sa ngã tồi bại, liền bắt đầu có những hành động thoát y đầy dâm mỵ ở ngay trước mặt hắn. Hành động này quả là cực kỳ hấp dẫn, thật không gì có thể sánh được, nó chỉ khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, máu mũi như muốn phụt ra ngoài. Hắn lắp bắp nói:

– Uy, đừng làm vậy, chúng ta vốn dĩ không hề có lấy một chút cảm tình nào……


Thần trí của Mộ Dung Thiên bắt đầu có chút mê muội, lời này tất nhiên là vô tình thoát ra từ miệng hắn, chỉ là cái trang mạng H chứa đầy hình ảnh khiêu dâm kia vẫn luôn ám ảnh hắn, vẫn cung cấp những thức ăn tinh thần cho giới sắc lang, nên hắn cả ngày chỉ nghĩ tới việc kiếm nữ nhân có chút tư sắc đến để giải quyết cho tên xử nam khốn khổ là hắn. Đáng lý ra, dưới tình huống này thì hắn nên mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, mà phải xông vào như lang như sói mà áp ngã nữ nhân ấy xuống mặt đất rồi mới phải. Thế nhưng giờ đây, kẻ đang xông tới như hổ lang kia lại chính là Lăng Đế Tư, mà kẻ bị vồ phải lại chính là hắn. Điều này khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy mình thật là thất bại, ở tại cái thời khắc này, hắn chẳng cảm thấy mình là một tên sắc lang chút nào cả, thậm chí so với quân tử thì còn có phần đạo mạo hơn, và so với thánh nhân thì lại còn thánh thiện hơn rất nhiều. Với tình cảnh trước mắt đây, dù cho có là quân tử hay thánh nhân gì gì đi nữa thì cũng sớm đã không chịu đựng nổi nữa rồi.

Từ miệng Lăng Đế Tư liên tục thoát ra một loạt chú ngữ, trong khi đó, toàn thân nàng cũng phát ra một luồng hồng quang mờ nhạt, tuy thanh âm của nàng vang lên trong lúc thần trí mơ hồ khiến người ngoài nghe không rõ ràng lắm, nhưng Mộ Dung Thiên cũng loáng thoáng nhận ra nội dung của nó. Chỉ với cái tên của loại chú ngữ đó thôi cũng đủ khiến cho hắn phải kinh sợ toát mồ hôi hột – Linh Lực Phụng Hiến.

Trên Thần Phong đại lục có một loại nữ nhân được sở hữu một loại thể chất kỳ lạ phi thường, gọi là “linh thể”. Trong lần đầu giao hợp với nam nhân, linh lực từ trên thân của những nữ tử này sẽ được chuyển dời lên thân thể của nam nhân ấy. Những nữ tử có sở hữu “linh thể” được gọi là “linh nữ”. Thông thường, chỉ có tại giới hoàng thất quý tộc hay danh gia vọng tộc thì mới có thể sản sinh ra loại “linh nữ” này. Sau khi chào đời, các vị thuật sư sẽ được mời tới để thi triển phong ấn trên người các nàng, thủ thuật này được gọi là “Linh thể cấm cố.” Trong quá trình “linh nữ” đã bị phong ấn trưởng thành, bao nhiêu linh lực của họ bị tồn trữ bên trong thân thể cũng theo đó mà lớn dần lên, cho đến khi họ chính miệng đọc ra loại chú ngữ hóa giải phong ấn, tức chú ngữ “Linh lực phụng hiến” và phát sinh quan hệ lần đầu tiên với một nam tử, như vậy thì bao nhiêu linh lực của họ sẽ chuyển hết sang người nam nhân nọ. Tuy nhiên, toàn bộ quá trình chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là nhất định phải do linh nữ hoàn toàn tự nguyện đọc ra chú ngữ “Linh lực phụng hiến”, nếu do bị cưỡng bức giao hợp thì linh lực được dời chuyển sẽ không thể phát sinh diệu dụng. Mà những nữ tử sở hữu “linh thể” chỉ có thể tiến hành phụng hiến trong lần đầu giao hợp, và đối với cánh nam nhân thì cũng thế, họ cũng chỉ có thể tiếp nhận “Linh lực phụng hiến” trong lần đầu của mình mà thôi.

Tại một nơi xem trọng lực lượng tối cường như Thần Phong đại lục mà nói, thì số lượng linh nữ cực kỳ quý hiếm ấy được xem là bảo vật vô giá của đám nam nhân. Đối với linh nữ, ai có được linh thể càng đặc biệt, càng xuất sắc thì linh lực càng nhiều, thậm chí, lực lượng đó còn có thể cải biến một nam nhân vốn chỉ có khả năng của Sinh Hoạt chức nghiệp giả trở thành một người thuộc Chiến Đấu chức nghiệp. Tuy nhiên, những linh nữ này chỉ có thể lưu chuyển tại liên hiệp giữa hoàng thất đại tộc với nhau, họ chính là một thứ hàng giao dịch thuộc loại xa xí phẩm của giới thượng lưu. Một người bình thường tuyệt không bao giờ dám mơ ước đến.


Tên đầy đủ của Lăng Đế Tư chính là Lăng Đế Tư Khải Âm, là một thành viên thuộc về một chi của Khải Âm gia tộc tại Lam Nguyệt đế quốc, vì thế nên mới có được linh thể, và cũng do đó mà Lý Ngang mới hết lòng kiên nhẫn theo đuổi nàng. Kỳ thật thì ngoài dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ của nàng ra, trong đó còn là vì một linh nữ có tác dụng rất lớn đối với nam nhân.

Vào thời khắc này, thần trí của Lăng Đế Tư đã hoàn toàn trở nên mơ hồ, tất cả hành động của nàng đều do dục vọng thúc đẩy. Từ sâu trong tiềm thức, nàng chỉ biết rằng đoạn chú ngữ này có thể khiến cho thân thể của nàng được sảng khoái, vì thế mà bất giác, nàng đã đọc nó lên. Song, cũng bởi do Mộ Dung Thiên vừa mới đến Thần Phong đại lục chưa lâu, tư tưởng chưa bị ảnh hưởng gì nhiều nên hắn cho rằng trở thành một Chiến Đấu chức nghiệp giả nào có gì hay ho đâu, vì thế nên sau khi nghe Lăng Đế Tư đọc ra đoạn chú ngữ khiến cho hàng ngàn hàng vạn nam nhân mơ ước kia thì liền cố nén dục hỏa, nói:

– Nàng hãy tỉnh táo lại đi……..


Lời chưa dứt thì đột nhiên hắn rùng mình một cái, té ra là đã bị bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Đế Tư trong lúc vô ý thức đã chụp trúng “tiểu huynh đệ” của hắn.

Bao nhiêu nỗ lực cùng lý trí của hắn rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn, trong đầu bất giác nổ “oành” một tiếng và bỗng chốc biến thành trống rỗng, thân thể hắn như một kho đạn bị nổ tung. Đừng nói là hắn, cho dù có là một người sắt thì bây giờ cũng đã bị lửa dục vô cùng vô tận thiêu đốt thành tro bụi mất rồi. Mộ Dung Thiên lập tức hùng hổ dùng tay xé nát bộ y phục của Lăng Đế Tư, để lộ ra nước da trơn mịn láng bóng đầy sức sống. Mộ Dung Thiên tiếp tục xé nát y phục của nàng, phải nói rằng cái thứ nghệ thuật phẩm này không đủ để che đậy cơ thể hoàn mỹ đang lộ ra dần trước mắt hắn, nào là đồi núi cao vút, bình nguyên phẳng lỳ, rừng sâu thăm thẳm, rồi lại cốc khẩu trũng sâu…..Tất cả những thứ đó đều xinh đẹp mỹ miều và hết sức gợi cảm.

Mộ Dung Thiên tham lam vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người Lăng Đế Tư, cho đến khi nàng bị kích thích tột cùng và không chờ được nữa liền đưa tay xé toạc y phục của hắn ra thành từng mảnh, rồi xô hắn ngã ra đất và nàng liền tức khắc cưỡi lên người hắn, đồng thời hai chân khép chặt lấy thân hắn.

Cơn đau đầu đời đã khiến cho Lăng Đế Tư phải nhíu chặt đôi mày liễu, song, nàng cũng nhanh chóng được khoái cảm cuồn cuộn dâng cao như thủy triều bao trùm lấy tất cả các tế bào trên toàn thân, vì vậy nàng không ngừng vặn vẹo chiếc eo nhỏ nhắn, đồng thời cũng phát ra những tiếng rên rỉ cực kỳ mê ly, tràn ngập cả không gian trong động.


Mộ Dung Thiên sung sướng đắm mình vào cảm giác hạnh phúc triền miên, cơ hồ như muốn ngất lịm đi. Hắn đã tìm đủ mọi cách để tìm một nữ bằng hữu chịu cùng thử nghiệm mùi vị tình ái với mình nhưng chưa bao giờ thành công, không ngờ hôm nay vô tình lại có một nữ tử diễm lệ dâng đến tận miệng. Hắn vốn sợ rằng đây chỉ là một trường mộng mỵ, thế nhưng cảm giác mãnh liệt ở hạ thể lại rất chân thật, tất cả những cảm giác tiêu hồn và mùi vị đê mê sung sướng ấy đều cho hắn biết đây đúng là sự thật, so với trân châu lại còn thật hơn nữa.

Dục vọng dâng cao tột đỉnh, một kẻ mang nặng chủ nghĩa nam nhân như Mộ Dung Thiên làm sao có thể chấp nhận cho nữ nhân muốn làm gì mình thì làm, vì thế nên hắn liền lật người lại, đẩy Lăng Đế Tư ngã xuống đất, rồi bản thân áp lên trên người nàng. “Đảo thiêu chá chúc”, “Lão hán thôi xa”, “Canh ngưu tha lê”, tiền tiến thức, giao điệp thức, đảo ngọa thất, trực giác thức………Những động tác cùng với đủ mọi tư thế mà hắn đã diễn tập bằng mắt rất nhiều lần và cũng thuộc lòng như cháo chảy, cả thảy là ba mươi sáu chiêu, bảy mươi hai thức, tất cả đều được hắn mang ra sử dụng. Rốt cuộc, hắn cũng đã có cơ hội dùng tới chúng. Dưới những đợt công kích của Mộ Dung Thiên, Lăng Đế Tư như bị chìm vào bể dục vọng vô bờ bến, từng đợt từng đợt khoái cảm không ngừng dâng trào……

oooOooo

Khi Mộ Dung Thiên mở mắt ra, lúc này mới mơ hồ nhận ra tư thế của hắn và Lăng Đế Tư đang quyện chặt lấy nhau. Ở ngay trước mặt hắn là một khuôn mặt tươi cười đầy vẻ thỏa mãn của một đóa hải đường vừa trải qua cơn mưa, khuôn mặt đó gần đến nổi cả hơi thở của nàng mà hắn cũng nghe được. Mộ Dung Thiên cảm thấy quá bất ngờ, hắn nghĩ tới việc một đại mỹ nữ như nàng luôn luôn được bao nhiêu người ham muốn mà không được, thế mà hắn lại tới tay quá dễ dàng. Khi nhìn xuống mặt đất, hắn trông thấy những đốm hồng vương vãi khắp nơi, điều đó đã nói lên chủ nhân thuần khiết của những giọt máu hồng đó đã vừa kết thúc cuộc đời thiếu nữ của mình. Trên chiếc cổ trắng ngần của Lăng Đế Tư không biết từ lúc nào đã thấy xuất hiện một đồ án hoa mai nhỏ xíu thập phần diễm lệ, sinh động như thật, trông như được người ta dùng châm xâm lên vậy. Tiêu ký đó cũng giống y chang cái tiêu ký vừa xuất hiện trên người của Mộ Dung Thiên, tuy nhiên, đồ án hoa mai của hắn lại xuất hiện ở cánh tay trái, đó chính là tiêu ký đặc thù của “Linh lực phụng hiến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.