Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 12: Chức nghiệp
Mặc dù Mộ Dung Thiên không nghe được y nói ma pháp thông tín hệ thống là gì, nhưng qua ngữ khí chắc là nguyên nhân khiến thôn làng bị mất liên lạc với các địa phương khác. Hắn vội vàng đáp:
– Đúng đúng, nhất định là vậy rồi, bị hỏng nhiều năm, thôn nhân bọn ta ít, lại chẳng có mấy người kiến thức rộng rãi nên thành ra như vậy.
Lòng nghi ngờ của Tư Ân liền được tiêu trừ quá nửa, nhưng y vẫn tỏ ra hết sức khó xử, một lúc sau mới xoa tay nói:
– Tiên sinh, ta có thể cho ngài thức ăn nhưng ngài phải cam đoan, ngàn vạn lần không được tiết lộ việc này cho người khác biết.
Mộ Dung Thiên hết sức vui mừng, cảm động nói:
– Đa tạ đại ân đại đức của tôn giá, ta vĩnh viễn sẽ không quên.
Tư Ân vẫn lo lắng:
– Xin ngài hãy thề dưới danh nghĩa của Thần Thành Thật Mễ Địch Lạc Nhĩ, có như vậy thì ta mới hoàn toàn tin tưởng được.
Mộ Dung Thiên lập tức giơ tay phải lên thề:
– Thần Thành Thật Mễ Địch Lạc Nhĩ ở trên cao, ta xin thề, tuyệt sẽ không tiết lộ chuyện đêm nay cho người khác biết, nếu trái lời thì sẽ phải tiếp nhận sự trừng phạt vô cùng vô tận!
Mộ Dung Thiên không hiểu cách thức thề thốt ở tại Thần Phong đại lục này ra sao, nhưng phong cách nói năng của nơi này có chút tương đồng với phương Tây, mà hắn thì đã xem không ít phim Tây, vì vậy nên miễn cưỡng nói vài câu thề thốt cũng chẳng thành vấn đề.
Sau khi nghe Mộ Dung Thiên thề xong, Tư Ân rất hài lòng, rồi ông ta đột nhiên nhớ tới việc gì, liền nói với hắn:
– Tiên sinh, không biết nên xưng hô với ngài thế nào nhỉ?
Mộ Dung Thiên thoáng nghĩ chốc lát rồi thuận miệng đáp:
– Ta tên La Địch.
Hắn phải bịa đại ra một tên cái khác bởi vì tên thật của hắn đối với những người ở đây thì quá ư kỳ quái.
– Được rồi, La Địch tiên sinh, mời theo ta.
Lúc này, Lạc Na cùng với một người nữa đã dọn dẹp xong mọi thứ, và đang đứng chờ Mộ Dung Thiên để đóng cửa. Tư Ân để Mộ Dung Thiên chờ sau quầy hàng, còn y thì bước ra ngoài. Sau khi cẩn thận ngó xung quanh một lượt, không nhìn thấy ai thì y mới quay đầu nói với hai nữ phục vụ viên:
– Lệ Toa, đóng cửa luôn đi.
Lệ Toa là cô gái có chiếc đuôi ve vẩy sau lưng, nghe vậy thì ngạc nhiên nói:
– Vị tiên sinh này…
Tư Ân cắt ngang lời nàng:
– Nhanh lên một chút, đừng quản nhiều.
Lệ Toa biết điều không hỏi nữa, trong miệng nàng lẩm bẩm một chuỗi chú ngữ kỳ quái. Sau đó từ trên nóc nhà, một tảng đá lớn dày khoảng mười phân, nặng tối thiểu cũng ngàn cân, tự động từ từ hạ xuống.
Mộ Dung Thiên đứng sau quầy kinh ngạc quan sát, hắn không thể ngờ được cả một thị nữ nhỏ bé cũng không đơn giản như vậy.
Đợi sau khi cửa đá hoàn toàn hạ xuống, lúc ấy Tư Ân mới gọi Mộ Dung Thiên ra, rồi nói với Lạc Na đứng bên cạnh:
– Đi lấy thịt nướng và “bích da linh” mang cho vị tiên sinh này.
Lạc Na không hề thắc mắc gì, lập tức ra sau quầy lấy đồ.
Tư Ân mỉm cười nói với Mộ Dung Thiên:
– Lạc Na và Lệ Toa đều là người của bổn tiệm, ta coi họ như con gái của mình vậy.
Lời đó còn có ngụ ý ám chỉ bọn họ không phải là người ngoài, không cần lo lắng chuyện đêm nay sẽ bị truyền ra ngoài.
Một lát sau, Lạc Na bưng ra một khối thịt nướng lớn, và có cả một chiếc bình nhỏ chứa một thứ dịch lỏng màu xanh tỏa mùi thơm ngát. Hôm nay Mộ Dung Thiên đã thấy người ta uống thứ này trong cửa hàng, nên đoán đây chính là “Bích da linh” mà Tư Ân vừa nhắc đến.
Mộ Dung Thiên nhịn không được, bất giác nuốt ực một ngụm nước miếng, rồi nói:
– Cái này..…
Tư Ân hiểu được thắc mắc của hắn, liền đáp:
– La Địch tiên sinh, ngài cứ dùng đi, bọn ta đều đã ăn rồi.
Mộ Dung Thiên như nhận được thánh chỉ, đáp ngay:
– Vậy ta không khách khí nữa.
Tay cầm lấy thịt nướng nhai ngấu nghiến, lần đầu tiên hắn hiểu được việc đói bụng lại khó chịu như vậy. Vả lại ngoài cơn đói ra, thịt nướng của Tư Ân quả thật không tệ, lớp bì bên ngoài thật thơm giòn, còn thịt bên trong thì non mềm, quả là rất ngon miệng.
Sau khi khối thịt chui cả vào bụng rồi, Mộ Dung Thiên mới thấy khan họng, bèn cầm lấy “bích da linh” mà Lạc Na mang ra uống một hớp lớn.
Dòng chất lỏng mát rượi mang theo hương thơm kỳ lạ chảy từ cổ họng xuống dạ dày, cảm giác sướng khoái nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, mỗi tế báo như đều muốn kêu lên “thống khoái.”
“Tuyệt!” Mộ Dung Thiên cầm lòng không nổi bật khen một tiếng. Lời vừa thoát ra miệng, đột nhiên cảm thấy mình thật thất lễ, càng xấu hổ hơn khi thấy Tư Ân, Lạc Na và Lệ Toa đều dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn mình.
Mộ Dung Thiên xấu hổ gãi đầu:
– Xin lỗi, nhưng “bích da linh” này thực sự ngon quá.
Tư Ân cười tươi nói:
– Đó là vinh hạnh của ta. Đối với lão bản của một tửu quán, thức ăn được khách tán dương chính là chuyện rất đáng mừng.
Lệ Toa cười khúc khích:
– Không ngờ tốc độ ăn của ngài còn nhanh hơn cả Ba Tây nữa.
Lạc Na nghe vậy lại nhìn vết dầu mỡ lấp lánh trên miệng Mộ Dung Thiên, cũng nhịn không được phải bưng miệng cười.
Tư Ân quát:
– Không được vô lễ với La Địch tiên sinh!
Tuy quát vậy nhưng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười không thể che giấu, hiển nhiên là rất đồng tình với Lệ Toa.
Mộ Dung Thiên chỉ đành cười khan hai tiếng để che dấu sự lúng túng của mình, nhờ vậy mà khoảng cách giữa họ cũng được kéo lại gần hơn.
Nhân lúc ăn uống, Mộ Dung Thiên làm ra vẻ tiểu tử ngây thơ mới bước vào đời, nhất nhất đều nhờ Tư Ân chỉ giáo, nhờ vậy mà cuối cùng cũng thu được chút hiểu biết đối với dị giới xa lạ này.
Thần Phong đại lục không phải hoàn toàn là một khối lục địa, mà còn có cả hải dương, thiên không. Nói đơn giản một chút thì nơi gọi là Dị Giới này cũng giống như nơi hắn sống trước kia có tên là “Địa cầu” vậy.
Trên đại lục phân bố rất nhiều chủng loại sinh vật có trí tuệ: Nhân Tộc, Thú Nhân, Tinh Linh, Dã Man Nhân, Yêu Tộc, Ải Nhân, Tu La……gọi chung là “người.”
Bề ngoài của bọn họ, thể chất, tính cách, trí tuệ đều có chút ít khác biệt. Tỷ như Dã Man Nhân là chủng tộc cường tráng nhất trong các chủng tộc, bẩm sinh đã có thần lực, có thể nâng vật nặng ngàn cân.
Thú Nhân là sinh vật nửa người nửa thú, tỷ như Ba Tây mà Mộ Dung Thiên đã gặp lúc trước chính là một trong số đó. Trí lực của họ so với các chủng tộc khác tương đối kém hơn một chút, nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu của đại lục.
Còn về Tinh Linh, thông thường là họ có cảm ứng và năng lực vận dụng ma pháp cường đại, nên mang chức ma pháp sư.
Còn Yêu tộc thì thuộc về chủng tộc có trí tuệ cao cấp, họ có thể biến thành hình người, v…vv…Nơi có người thì không thể thiếu quốc gia và giai cấp. Tại Thần Phong đại lục có tồn tại rất nhiều quốc gia lớn nhỏ, như nơi Mộ Dung Thiên đang có mặt hiện nay là Lam Nguyệt đế quốc. Đây là một nước lớn nằm ở trung tâm đại lục, do Nhân tộc làm chủ. Ngoài ra còn có Mạch Gia đế quốc nằm ở phương Bắc, Cuồng Sa Thành nằm trong Tử Vong sa mạc, đảo quốc Tát La ở biển Đạt Lạp…
Dưới quốc gia là thành thị. Thành thị dựa theo diện tích lớn nhỏ mà phân thành “tứ cấp thành thị”, “tam cấp thành thị”, “nhị cấp thành thị”, “nhất cấp thành thị” và “siêu cấp thành thị.”
“Tứ cấp thành thị” là nhỏ nhất, theo thứ tự tăng dần lên đến “siêu cấp thành thị” là lớn nhất. Dưới thành thị là “thị trấn”, chia làm “tiểu trấn”, “trung trấn”, “đại trấn” cũng phân loại dựa theo diện tích. Cuối cùng, nhỏ nhất đương nhiên là “thôn trang”, những địa phương như thế này thì không được chia cấp bậc.
Điều kiện tối cơ bản để sinh tồn của loài người là: ăn, mặc, ở. Trong đó “ăn” là quan trọng nhất.
“Dân dĩ thực vi thiên”, không có vật thực, con người không thể sinh tồn được. “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” (người chết vì tiền của, chim chết vì thức ăn), ở thế giới của Mộ Dung Thiên, tiền bạc là mục tiêu truy đuổi của đại đa số mọi người, nhưng kim tiền chỉ là “hình thức mở rộng” của vật thực mà thôi. Còn trên Thần Phong đại lục, mọi người không cần vì vật thực mà quá lo lắng bởi vì việc chế tạo vật thực ở đây rất dễ dàng.
Nếu các “chủng thực thuật sĩ” thi triển pháp thuật thì lại càng kinh người, so với địa cầu hiển nhiên là còn nhanh gấp hàng chục lần, tốc độ trưởng thành của gia súc cũng nhanh gấp bảy, tám lần.
Xem chừng nơi đây tựa hồ không bao giờ thiếu thốn vật chất, môi trường hoàn hảo để người sinh sống, tất cả đều có thể xem là hoàn mỹ –nếu không có những trận “ma thú bạo động” xảy ra cứ cách mỗi ba năm một lần. Ngoại trừ những người sinh hoạt tại thành trấn cùng thôn trang ra, ở Thần Phong đại lục còn tồn tại hằng hà sa số những con ma thú sống tại những nơi hoang dã không người, rừng rậm, núi cao, sơn mạch, hải dương, hồ lớn……Phần lớn bọn chúng đều rất hung tàn bạo lực, cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng may là bình thường chúng rất ít xâm nhập vào các nơi thành trấn có loài người cư ngụ.
Đã có hoàn cảnh như vậy, đương nhiên sẽ tồn tại tình huống đặc thù. Trên đại lục mỗi năm lại bộc phát một lần “ma thú bạo động” quy mô cực lớn. Trong một năm, ma thú chẳng những hung mãnh cường đại hơn, mà còn xuất hiện những con dị biến có trí tuệ cao và đã trở thành thủ lĩnh, chúng tập trung đám ma thú thường ngày vẫn rời rạc như một nắm cát thành những doanh binh có tổ chức, có kế hoạch tấn công xâm nhập địa giới cư ngụ của loài người. Đây được gọi là “Ma thú công thành”, danh từ khiến ai ai nghe thấy cũng đều phát run.
Năm ma thú bạo động là thời kỳ đại lục bất ổn rối ren, người người đều gặp nguy hiểm, không ai dám cam đoan là bản thân mình có thể bình yên sinh tồn qua đợt ma thú bạo động hay không. Vì vậy, trước khi ma thú dị biến, mọi người đều tìm đủ mọi cách để khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn, hòng gia tăng cơ hội sống sót.
Trên đại lục, cơ hồ mỗi người đều có năng lực đặc dị bẩm sinh. Tỷ như “nông canh giả” thì có thể làm cho vật chất trở nên bền chắc hơn, và cứ chiếu theo năng lực khác nhau mà chia thành nhiều chức nghiệp khác nhau. Đại loại có thể chia thành bốn loại: “chiến đấu chức nghiệp”, “phụ trợ chức nghiệp”, “sinh hoạt chức nghiệp” và “đặc thù chức nghiệp”. Mỗi người chọn nghề nghiệp cho mình cũng khác nhau, người có sức lực cường hoành thì thích hợp trở thành “chiến sĩ”, người có tinh thần lực cường đại và cảm ứng nguyên tố nhạy cảm thì tốt nhất là trở thành “ma pháp sư”, còn người có khả năng tập trung và thị lực tốt thì lựa chọn tốt nhất của họ là làm “cung tiễn thủ”…
“Chiến đấu chức nghiệp” trong xã hội có địa vị rất cao. Bọn họ mỗi tháng đều nhận được một lượng tiền phụ cấp đáng kể, thoải mái tiêu dao tự tại khắp nơi, thậm chí còn có thể nhờ vào việc bán ma thú tinh hạch để kiếm tiền. “Phụ trợ chức nghiệp” nằm ở trung gian. Còn “sinh hoạt chức nghiệp” là thấp nhất trong tứ đại chức nghiệp, có thể nói không có ai là nguyện ý lựa chọn loại nghề nghiệp này. Tỷ như “nhưỡng tửu sư” Tư Ân, xem chừng kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng kỳ thật cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi nhuận. Giá cả do “Tiêu Phí Giả Công Hội” quy định, giá bán ra chỉ cao hơn một chút xíu so với giá nhập vào, nhưng lại phải đóng thuế, trả công cho người làm, đông chi một ít, tây tiêu một tẹo, lợi nhuận cuối cùng ít đến mức đáng thương. Làm ông chủ cửa tiệm như Tư Ân, từ sáng sớm đến tối mịt không ngơi tay đến tận lúc vãn người, kim tệ kiếm được còn chẳng bằng tiền trợ cấp hàng tháng của các chiến sĩ hoặc các pháp sư cấp thấp nhất lãnh được. Còn “Đặc thù chức nghiệp” thì tương đối phức tạp, địa vị trong xã hội cũng nằm ở các tầng khác hẳn.
Những người có thể theo “chiến đấu chức nghiệp” cũng không nhiều, chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, tuyệt đại đa số tố chất của chúng nhân thuộc các chủng tộc đều là bình thường, nếu khó có thể theo bất cứ chức nghiệp chiến đấu nào thì họ đành phải lùi một bước theo “sinh hoạt chức nghiệp”. Ví dụ như: “chủng thực thuật sĩ” (trồng trọt), “mục nhân” (chăn nuôi), “nhưỡng tửu sư” (nấu rượu)… cũng là tương đương với bình dân bá tính. Nhưng những công việc phải làm của bọn họ không hề đơn giản như những chức nghiệp tương ứng ở địa cầu, tỷ như “chủng thực thuật” khác với nông dân ở địa cầu ở chỗ bọn họ có thể thi thuật khiến cho hoa màu sinh trưởng nhanh hơn.
Mỗi người trên đại lục khi trưởng thành đều căn cứ trên tố chất khác nhau mà nhận được “chức nghiệp huy chương” tương ứng. Người không có chức nghiệp thì cực kỳ hổ thẹn, địa vị so với “sinh hoạt chức nghiệp” càng kém hơn nhiều, bọn họ bị xem như là mộ đám ký sinh trùng của xã hội vậy. Bởi vì tố chất thiên sinh của những người đó quá thấp kém, căn bản là không thể làm bất luận chức nghiệp gì, hơn nữa những người đó không có điểm tựa hùng mạnh để dựa dẫm thì số phận lại càng bi thảm.
Dù cho vật thực trên đại lục rất phong phú, bọn họ mỗi ngày chỉ có thể dựa vào những của bố thí để nhét đầy bụng, thậm chí chết đói ngay trước mắt chúng nhân mà cũng chẳng ai quan tâm. Nếu không phải Mộ Dung Thiên nói dối rằng hắn đến từ một sơn thôn xa xôi, không thể làm được chức nghiệp huy chương thì có lẽ Tư Ân đã đuổi hắn ra ngoài từ sớm. Ngay cả việc thỉnh cầu Tư Ân chút thức ăn cũng đã rất phiền toái, bởi vì nếu để người khác biết được việc này thì Tư Ân sẽ bị nghiêm trị.
Ngoài ra dị giới còn có các nghi thức “chủ phó khế ước”, “trung trinh thúc phược”, “sủng vật nhận chủ” với vô số những chú ngữ vả phép tắc kỳ quái. Những việc khó hiểu hiện giờ thật sự quá nhiều, Mộ Dung Thiên hoàn toàn không có lựa chọn, việc hắn phải làm lúc này là không phải cứ tỏ ra kinh ngạc và hiếu kỳ, mà là phải học hỏi để tiếp nhận. Mỗi một không gian khác nhau, đều có phép tắc cơ bản riêng của nó. Tỷ như thế giới của Mộ Dung Thiên, “các định luật cơ học của Newtons” là một trong những phép tắc cơ bản mà bất kỳ vật chất nào cũng phải tuân theo. Giả sử Mộ Dung Thiên nói với những người ở đây về “định luật Newtons”, xem chừng họ cũng chẳng hiểu được, thậm chí còn cười đến rụng cả răng mất.
Trước mắt Mộ Dung Thiên có một vấn đề không nhỏ đang phải đối mặt, bản thân hắn hiện nay đang là người của dị giới, liệu hắn cũng có năng lực như bọn họ hay không?
“Tinh tinh tinh…” Lúc này trong tửu điếm lại vang lên tiếng kêu như còi báo động, và ở trên đỉnh cửa đá có một chiếc đèn nhỏ nhấp nháy không ngừng.
Hết