Đọc truyện Dị Giới Điền Viên Phong Tình – Chương 57
Ngươi đang sợ cái gì? Nửa đêm Từ Lang gặp ác mộng làm cho tỉnh lại, quay sang đã nhìn thấy Văn Quý mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ đầu của hắn, “Làm sao vậy? Không ngủ được sao?”
Từ Lang co người trong ngực Văn Quý chậm rãi hít thở, “Văn Quý, em cái gì cũng không biết làm, anh có ghét bỏ em không?” Văn Quý vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nghe vậy hàm hồ trả lời: “Tôi ghét bỏ em cái gì chứ? Từ tướng quân em cùng tôi ăn cơm, cùng tôi làm việc, cùng tôi tắm rửa, mỗi tối lại cùng tôi đi ngủ, em tốt như vậy sao tôi có thể ghét bỏ em a.”
Từ Lang sửng sốt, Văn Quý chỉ yêu cầu hắn đơn giản như vậy? Cha hắn trước nay luôn kỳ vọng hắn trở thành một tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, trí dũng song toàn, khiến địch nhân chỉ cần nghe danh đã hoảng sợ mất mật; Mẹ hắn lại hy vọng hắn có thể trở nên dũng mãnh vô địch, cơ trí lại giỏi đối nhân xử thế, xóa sạch một mặt ấu trĩ của bản thân mới có thể sinh tồn được; anh trai hắn thì mong muốn hắn sớm trưởng thành, cùng cả gia đình trên chiến trường kề vai chiến đấu…
Từ Lang có chút thất thần, đột nhiên trầm thấp cười rộ lên, cứ như vậy ôm Văn Quý bình yên đi ngủ, hắn chợt nhận ra bản thân thật ra không hề vô dụng chút nào cả.
Lần đầu tiên hắn mới nhận thức được giá trị của mình, hơn nữa hiện tại đây mới là cuộc sống mà hắn mong muốn. Mà người bên gối hắn cũng muốn ở bên cạnh hắn hết cả cuộc đời này, vậy thì hắn lại còn bất an gì nữa chứ, Văn Quý chỉ có thể là của hắn, ai cũng đừng mơ đoạt được.
Ngày hôm sau Từ Lang đã không còn chút bất an, hậm hực nữa, cũng không có cẩn thận từng li từng tí như trước. Văn Quý thấy hắn vui vẻ, chính mình cũng cao hứng, nhìn đến giàn dây leo tử quả chỉ còn vài chùm, Văn Quý vừa hái tiểu hồng quả, vừa đẩy đẩy Từ Lang, “Hái tử quả đi, đều cho em hết.”
Từ Lang nhãn tình sáng lên, chạy đến vừa hái vừa ăn, còn không quên đút cho Văn Quý cùng ăn. Văn Quý miệng ngậm tử quả, ngậm luôn ngón tay Từ Lang, xấu xa cắn cắn một hơi, Từ Lang ngây ngốc nhìn môi Văn Quý bị tử quả nhiễm đỏ lên, áp mặt đến hôn một cái, liếm liếm miệng: “Rất ngọt.” Sau Từ Lang lại nhét thêm một viên nữa cho Văn Quý ăn.
Mấy chùm tử quả không bao lâu đã ăn xong hết, Từ Lang tiếc nuối nhìn giàn tử quả đã muốn bám dây hết nửa vách tường, leo đến tường nhà hắn cách vách, “Văn Quý Văn Quý, em sang bên kia nhìn xem.” Văn Quý nhìn nhìn, hình như dây tử quả đã mọc dài thêm, cũng không biết có kết quả hay không. Giàn tử quả bên này, Văn Quý tuy rằng thường tưới nước thường xuyên, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể chắc chắn cây sẽ ra trái, Văn Quý cũng rất buồn bực vì điều này. Mà trong khoảng thời gian kết hôn, hắn cũng chưa đi tưới nước, cũng không biết bây giờ giàn nho khúc bên kia như thế nào.
Bèn lên tiếng đáp lại Từ Lang, nhìn thấy tiểu hồng quả cũng đã thu hoạch gần xong rồi, Văn Quý cũng đi theo Từ Lang đi sang cách vách nhìn xem. Không nghĩ tới sau nhà Từ Lang đã mọc đầy dây leo, tử quả kết chùm trái nào trái nấy đều to đến gần đụng mặt đất, lại còn đều là tử quả màu đen, Từ Lang hai mắt trừng lớn, nước miếng đều chảy ra.
Từ Lang muốn thu hoạch, nhưng Văn Quý nói như vậy cũng không thu hoạch được bao nhiêu, Từ Lang liền thu tay, Văn Quý trở về nhà lấy thêm mấy cái sọt quay lại, “Sọt nhà chúng ta không nhiều lắm, nhiều tử quả như vậy phỏng chừng không đủ, em cứ dùng tạm trước, tôi đến nhà Văn lão đại gia nhìn xem thế nào, nhà ông ấy làm sọt tốt nhất thôn, vừa xinh đẹp, thực dụng lại rất tiện nghi.” Quan trọng là… Văn lão đại gia không có đứa con nào để phụng dưỡng, mỗi năm tuổi lại thêm lớn, bạn già của ông (Nguyên văn là ‘bạn già nhi’: bạn lữ của Văn lão đại gia là nam) xương cốt lại không tốt, đất nhà ông cũng không có nhiều lắm, vì thế cho nên người trong thôn đều rất chiếu cố gia đình ông, có nhu cầu mua sọt bện thủ công đều đến nhà ông mua.
Văn Quý còn mang theo mấy hũ mứt trái cây cho bọn họ, Văn Khoan nói mứt trái cây nhà hắn có công dụng dưỡng nhan, mà đâu chỉ có dưỡng nhan, mà còn có thể dùng để dưỡng sinh. Bình thường chỉ việc xem như thức ăn vặt, hoặc làm thành món ăn trong bữa ăn hàng ngày cũng được, bởi vì tiểu hồng quả có thể thay đổi cải thiện thể chất! Bạn già của Văn lão đại gia thân thể không tốt, nếu như có thể ăn được nhiều mứt trái cây thì nhất định sẽ tốt hơn, Văn Quý cũng không keo kiệt, mang theo rất nhiều cho bọn họ, có một số việc có thể giúp đỡ thì giúp đỡ. Nếu như hắn cùng Từ Lang ngày sau không có hài tử, hắn cũng thật hy vọng về sau khi hắn già đi cũng sẽ có người phát ra thiện tâm với hắn và Từ Lang.
Văn lão đại gia đã hơn bốn trăm tuổi, tóc hoa râm, bất quá mắt ông vẫn rất sáng, nhìn qua cực kì có tinh thần, ông ở nhà làm sọt tốc độ rất nhanh, chưa đến một lúc đã đan xong một cái. Bạn già của ông ở một bên chậm rãi tước mấy thanh tre, thấy Văn lão đại gia mệt thì rót nước cho ông uống, hoặc là giúp ông lau mồ hôi.
Hai cái lão nhân ân ái cả đời, tuổi già càng là như hình với bóng.
Văn Quý đứng ở môn khẩu nhìn hai lão nhân, thần sắc có chút hoảng hốt, hắn cùng Từ Lang, cũng sẽ gắn bó với nhau cả đời đi? Hắn luôn rất hâm mộ những người có thể làm bạn lữ với nhau cả đời người, tuổi già vẫn dắt tay, trải qua cả tuổi trẻ cùng nhau, càng thêm gắn bó lúc tuổi già, Văn Quý không khỏi suy nghĩ đến những ngày tháng khi hắn và Từ Lang ở cùng nhau đến già.
Thật lâu sau mới hoàn hồn, gợi lên tươi cười, “Cụ ông, cháu là Văn Quý, cháu tìm ông để mua sọt.”
“Đến đây đến đây.” Bạn già của cụ ông nhiệt tình nghênh đón, “Ông ấy đang làm sọt đây, cháu đến lựa đi, nhìn trúng loại nào thì nói với ông.” Văn Quý cười a a trước đem mấy hũ mứt trái cây đưa cho ông, “Đây là mứt trái cây nhà cháu làm, đặc biệt đem tới cho hai ông nếm thử chút, trời lúc này đang nóng, dùng để nấu cháo hay làm mấy món giải nhiệt cũng rất được đấy ạ.”
Bạn già của cụ ông kinh hỉ, Văn Quý tốn rất nhiều công sức mới làm được mứt trái cậy, vậy mà lại đem đến cho bọn họ nhiều như vậy, nghĩ vậy ông càng đối xử với Văn Quý nhiệt tình hơn một chút, ánh mắt còn có chút ướt ướt, “Văn Quý cháu có lòng rồi, lại nghĩ cho hai lão già này, cháu vào đi, không phải muốn mua sọt sao, tùy ý chọn nhé.”
Văn Quý theo ông đi vào sân, thấy cụ ông ngồi trong sân hắn cười chào hỏi, cụ ông tùy ý gật đầu, chỉ chỉ vào mấy cái sọt mình đã làm xong để Văn Quý tự chọn. Văn Quý cũng không chọn gì, hắn cứ như vậy mua gần hết, bởi vì trong nhà hắn đang rất cần gấp một lượng sọt lớn thế này. Sau đó khi chuyển tiền cho cụ ông, bạn già của cụ ông còn muốn nói gì đó, nhưng cũng chỉ không mở miệng, cuối cùng không biết làm sao tiễn Văn Quý ra cửa.
Văn Quý cũng không hỏi, phỏng chừng ông ấy muốn cụ ông giảm giá cho hắn, bất quá gia cảnh nhà hai ông thật sự không tốt lắm, cho nên ông ấy mới không biết mở miệng thế nào. Trong suy nghĩ của Văn Quý thì, chút mứt trái cây đối với người khác khó có được, nhà hắn thì không tính là gì, hắn cũng không phải vì muốn được giảm giá mới mua mứt trái cây, hơn nữa một hòm mứt trái cây cũng không biết có thể mua được bao nhiêu sọt rồi.
Tới khi cười cùng bạn già của cụ ông cáo biệt, Văn Quý chỉ nói, “Cháu vừa nãy còn đang thu hoạch trái cây để làm mứt trái cây, nhưng trong nhà thiếu sọt nên mới vội mua nhiều thế đấy ạ.” Sắp tới đến lượt mùa thu hoạch đậu tương, khoai lang nhà hắn rồi, cũng phải cần dùng sọt nên Văn Quý lần này mua không ít.
Thời điểm trở về, Từ Lang đã ăn nhiều đến răng cũng bị nhiễm đen, Văn Quý thật sự là không biết nói gì luôn, chỉ vuốt vuốt bụng hắn, “Bụng có trướng không?” Từ Lang đút một quả cho Văn Quý, “Tử quả ăn ngon hơn tiểu hồng quả.” Văn Quý gật gật đầu, hương vị tử quả so với tiểu hồng quả ngọt dịu hơn, “Chúng ta đi ủ rượu đi, em cũng thích uống mà đúng chứ, tử quả cũng không để nguyên trái lâu được.”
Từ Lang chùi chùi cái miệng, cổ họng vẫn còn mùi vị của tử quả, nghĩ đến tử quả phải làm thành rượu, lại cảm thấy hắn còn chưa ăn đủ. Văn Quý vuốt ve tay Từ Lang không cho để hắn tiếp tục ăn, “Ngoan, đi rửa mấy cái bình đi, hôm nay chúng ta ủ rượu.”
Văn Quý ý thức được phải để cho Từ Lang cùng bận rộn làm việc với mình, nếu cả hai cùng đồng thời làm việc thì thời điểm làm việc cũng có thể bồi dưỡng tình cảm, còn hơn là một người bận rộn không ngừng, một người khác khoanh tay đứng nhìn, cứ như vậy lây ngày, tình cảm sẽ chậm rãi bị mài đi hết.
Văn Quý muốn Từ Lang hoàn toàn tham nhập vào mỗi một phần sinh mệnh của mình, để Từ Lang không có tâm tư suy nghĩ lo lắng nữa, ngày tháng sau này là hai người cùng nhau vượt qua, chứ không phải là ai bao dưỡng ai, như vậy thì không còn là tình yêu nữa, không còn là câu chuyện của hai người nữa…
Từ Lang trước kia đâu được làm mấy việc này, chỉ khi nào Văn Quý bận đến tối mặt tối mũi mới nhờ hắn đến hỗ trợ, hoặc là có việc nặng mới gọi hắn phụ một tay, phần lớn thời gian Từ Lang cũng không biết làm sao để giúp Văn Quý, cho nên một thời gian dài hắn có một loại cảm giác bị Văn Quý bài xích, không nghĩ tới Văn Quý bây giờ lại đột nhiên đối hắn tốt như vậy!
Vừa vui vẻ, vừa cảm thấy mới lạ, Từ Lang rất nhanh đã rửa xong mấy cái bình, xong xuôi liền phụ Văn Quý ép nước từ tử quả cho vào bình, sau đó thêm rượu nhẹ cùng linh tuyền vào, đậy kín lại rồi chôn ra vườn sau nhà, làm xong một bình lại làm đến bình thứ hai. Từ Lang bận rộn đến vui vẻ, Văn Quý cũng thoải mái hơn, chiêu này dùng đúng rồi, Từ Lang hẳn là sẽ không còn thời gian ưu sầu chuyện gì nữa rồi.
( Cảm giác của ta chính là hai người này tâm linh cực kì tương thông. Ví dụ như Văn Quý, mặc dù hiểu nhầm vấn đề khiến Từ Lang buồn nhưng trong vô thức lại có thể giải quyết chính xác được tâm sự của Từ Lang -> Rất ngưỡng mộ những couple luôn hiểu ý nhau thế này)
Vài ngày tiếp theo, Từ Lang luôn đi theo cùng Văn Quý ủ rượu trái cây, tử quả phần lớn cũng đã đem ủ thành rượu, nhưng hứng trí của Từ Lang vẫn không hề giảm đi tí nào, đến khi Hạ Hoa cùng Văn Khoan đến tìm Văn Quý rủ đi hái mận để làm rượu thì Văn Quý cũng dần Từ Lang đi chung.
Văn Khoan đột nhiên cảm thán, nói thật trong lòng hắn những ngày này rất mê mang. Khi trước cái tên Triệu Báo đó suốt ngày dán theo hắn, hắn phiền không chịu nổi, đến khi tên đó đi rồi hắn cảm thấy vừa thanh tịnh vừa thoải mái biết bao nhiêu, nhưng đến hôm nay nhìn thấy Văn Quý cùng Từ Lang cả ngày dính cùng một chỗ, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hâm mộ.
Hạ Hoa mừng rỡ, phấn chấn kể cho Văn Quý biết việc kinh doanh nhà mình dạo này tốt thế nào, “Ta thật sự không nghĩ đến tùy tay làm món ma lạt năng đó lại được mọi người hoan nghênh như thế, mà cũng không chỉ có mấy tiểu hài tử yêu thích, đến mua ăn nhiều nhất chính là mấy cặp tình lữ vị thành niên đấy.” Hắn mỗi lần nhìn thấy những thiếu niên vô ưu vô lo mà trong lòng cảm thấy rất thoải mái. ( Này là đương nhiên, ai thích ăn vặt nhất? -> Đáp: Thanh thiếu niên a!)
Văn Quý nhớ đến thời điểm hắn còn đi học luôn lôi kéo cả đám bạn ký túc xá cùng đi ăn ma lạt năng, mỗi người góp một chút ăn được một nồi lớn, nóng đến lau mồ hôi mà vẫn cứ ăn, cười đùa rất vui vẻ: “ Trong thôn chúng ta không phải có rất nhiều người trẻ tuổi đó thôi? Thúc mở một cái sạp bán ma lạt năng trước nhà cũng được đấy, tiểu hài tử thích ăn thì bán phần thịt riêng cho chúng, lấy giá rẻ hơn là được.” Có người thích vị cay xé của ma lạt năng, có người thì chỉ thích ăn thịt, vừa tiện vừa ăn ngon, dĩ nhiên là rất được nhiều người yêu thích.
Hạ Hoa vỗ tay một cái, “Đúng vậy, còn nữa, ta thấy trong thôn có không ít người ở nhà không có việc làm, thu nhập của cả nhà không có bao nhiêu, ma lạt nóng ta bán trên mạng kiếm được cũng không tồi, ta định nhận thêm vài người thợ khéo tay nữa.” Vừa có thể kiếm tiền vừa có chút thanh danh, Hạ Hoa càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt lắm.
“Lại nói tiếp a, đầu bếp Lưu mấy ngày hôm trước không phải cũng tuyển người trong thôn làm việc đó sao? Nghe đâu hắn đang làm bánh chưng, bán ở trên mạng cũng rất khá, nghe nói là bánh chưng một cái hơn mười khối. Hắn ăn nên làm ăn, tuyển thêm không ít người giúp hắn gói bánh chưng, những người có việc làm mới đều cảm kích hắn không thôi a.” Nói đến đây, Văn Khoan trêu ghẹo mỉm cười: “Hạ Hoa a, thúc không phải là đang học theo ý tưởng của đầu bếp Lưu đấy chứ?”
Hạ Hoa đỏ mặt hồng, nhéo nhéo Văn Khoan một phen, hai người nháo thành một khối, cười ha hả không ngừng.
Buổi chiều hái được rất nhiều mận đem về, khi đi ngang qua một bãi đất hoang bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đang dùng lưỡi cày xới đất, thấy Văn Quý ai nấy đều cười vẫy tay chào hỏi: “Văn Quý a, vừa từ sau núi về à?”
Văn Quý nghi hoặc, “Sắp đến mùa thu hoạch, như thế nào mọi người lại còn xới đất?” Bán thú nhân trên mặt tràn đầy tươi cười, “Có gì đâu nào, không phải đã có lưỡi cày rồi sao? Xới đất thoái mái hơn nhiều lắm. Chuyện là thế này, cả nhà chúng tôi mới mua đất hoang ở đây, nên phải xới đất trước đã, đang định trồng chút hoa quả. Thôn kế bên tháng trước trồng mía, bán ra được lắm, trồng một mẫu bán được tới vài vạn đấy, chúng tôi ở nhà nhàn rỗi cũng không có gì làm nên cũng muốn làm thử xem.”
Văn Quý nha một tiếng, cũng cười, “Thì ra là cây mía a, thứ này tốt lắm, mọi người quyết định trồng là đúng rồi!”
“Văn Quý nói là thứ tốt, vậy nhất định là thứ tốt.”
“Còn không phải sao, Văn Quý làm ra cái gì cũng tốt hết, còn tôi hiếm lắm mới được người ta một lần, ha ha.”
Văn Quý dĩ nhiên biết mía rất tốt, ăn luôn hoặc là làm thành đường đều được, nhưng hắn không dự định trồng. Trồng mía rất cực, lá cây rất bén, lúc thu hoạch rất dễ bị quẹt vào mặt, vào cổ, sẹo để lại cũng khá nhỏ, nhưng lại vừa đau vừa ngức ngáy, khó chịu vô cùng, hắn cũng không hơi đâu đi chịu tội như thế.
Văn Quý còn khen thêm vài câu trồng mía rất tốt gì đó, người nọ cũng rất cao hứng,liên tục tán thưởng Văn Quý, “Đều nhờ Văn Quý làm ra lưỡi cày này a, xới đất thiệt là thoải mái, làm một buổi sáng là gần xong hết, không tốn bao nhiêu sức!”
“Đúng thế a, mía phải trồng trên một mẫu ruộng mới bán được, thiếu một hai cây cũng khó bán a, may là có lưỡi cày đây, khai hoang cũng không còn là việc gì khó.”
Lúc trở về, Hạ Hoa có chút do dự: “Nếu như cây mía tốt như thế thì chắc ta đến thôn kế bên một chuyến, có lẽ ta cũng nên thử trồng một ít?” Văn Khoan thì không muốn trồng, hắn thì ăn no lo cả một gia đình cũng chẳng sợ đói, hắn chỉ thích ăn mứt trái cây nhà Văn Quý, lúc trước hắn ăn mía thử rồi, ngọt cũng không ngọt lắm, lại cứng quá mức, cắn một cái muốn rụng hết hàm răng luôn, “Trồng mía thì phải trồng nhiều, người ta làm thành đường mới dễ kiếm tiền, còn chỉ trồng ít thì con khuyên thúc là đừng có trồng, để trong nhà cũng không ăn được, ăn xong răng cũng không còn một cái.”