Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 47


Đọc truyện Dị Giới Điền Viên Phong Tình – Chương 47

Tiệc khởi công hôm nay, những người trong thôn ai có quen biết với Văn Quý, thân sơ gì đều đến đây.

Ở thế giới này, sửa nhà xây phòng là đại sự. Trước hết phải kiểm tra xem vị trí xây phòng có ảnh hưởng đến phong thủy dẫn đến hoa mầu trồng trong vườn bị hư hại hay không, lại phải nhờ mấy vị trưởng lão trong thôn coi ngày tốt, nếu không bị thần thú hay Sáng Thế Thần kiêng kị, thì chính là ảnh hưởng đến toàn bộ thôn, cho nên không phải ai muốn động thổ cũng được, cuối cùng là phải được đốc công cho phép, đốc công nói không thể làm, vậy thì không thể làm.

Văn Quý lúc biết xây phòng sửa nhà nhiều chuyện như vậy thì buồn bực không thôi, hèn gì trong thôn nhiều nhà cũ vậy mà cũng không ai chịu sửa, vài căn rách tung tóe luôn cũng ở. Hạ Hoa nghe hắn nói thế thì chê cười một phen, người ta không sửa nhà một phần là vì thế, phần vì nhà cửa, phòng ốc này kia còn đang ở tốt, sửa làm cái gì?

Một lần sửa là tốn biết bao nhiêu tiền, người trẻ tuổi chăm chỉ kiếm tiền  nuôi cha mẹ, đến khi kết hôn thì muốn dùng tiền toàn tâm toàn ý nuôi sống gia đình, sao lại phải dùng tiền đó đi sửa lại cái nhà đang dùng tốt làm gì? Thế không phải là rảnh rỗi tự tìm chuyện làm hay sao, phòng ở đông ấm hạ mát là được rồi, có tiền thì mua thêm đồ dùng trong nhà cho thoải mái là được.

Mấy căn nhà bằng rơm với đất nung này khác hoàn toàn so với loại trên địa cầu, nhìn qua có vẻ rách nát, kỳ thật cũng tốt ngang ngửa với mấy căn biệt thự bắng xi măng sắt thép, chỉ cần không bị đập phá gì thì quanh năm đều đông ấm hạ mát, so với mấy tòa nhà ở thành phố dùng điều hòa suốt ngày còn thoải mái thư thái hơn nhiều.

Nghe nói đây là món quà do Sáng Thế Thần tặng cho những á thú nhân thiện lương, chăm làm. Á thú nhân năm đó theo yêu cầu của bán thú nhân gieo trồng hoa mầu cùng rất nhiều thực vật khác cho cả hai bên sử dụng, cho nên dĩ nhiên bọn họ cũng phải được hưởng quyền lợi của mình.

Vì chuyện sửa phòng này mà Văn Quý đã chạy đi thăm hỏi một hồi, lúc này mới muộn màng phát hiện căn nhà rách nát của hắn ở hơn tháng nay chưa bao giờ quá nóng hay quá lạnh, cũng không bị dột, càng không xảy ra chuyện bất ngờ sụp đổ gì, chỉ có trận mưa lớn tháng trước, ngoại trừ khiến cửa sổ bị gió tạt mạnh khiến nước mưa văng tung tóe vào nhà thì cuộc sống với căn nhà này cũng khá dễ chịu.

Hiện tại Văn Quý có thể sửa phòng đều nhờ một tay Văn lão thái gia giúp đỡ hết mình, ngoài giúp hắn coi phong thủy tìm ngày lành, ngay cả đốc công chính cũng là người do ông đề cử đến.

Văn Quý cũng không biết nên cảm tạ ông thế nào, Văn lão thái gia làm việc trước giờ đều không cần hồi báo, nhưng cũng không làm hắn khó xử, chỉ cười tủm tỉm nói ông muốn mứt trái cây với rượu mận đem về, Văn Quý dĩ nhiên không có đạo lý nào lại đi cự tuyệt yêu cầu này của ông, tặng ông rất nhiều đem về, còn hái rất nhiều rau dưa, cắt thêm dưa leo, bỏ thêm dấm và linh tuyền làm thành rau trộn để ông nếm thử.

Đồng thời trong tiệc khởi công của Văn Quý hôm nay, ai đến nhà Văn Quý hôm cũng đều được nếm thử mùi vị món rau trộn này, giòn ngọt, cắn một miếng, trong miệng ngập tràn mùi thơm ngát của dưa leo, ăn vào liền cảm giác năng lượng khô nóng trong cơ thể được làm dịu xuống, cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.

Chỉ có món này thôi mà Văn Quý đã được đông đảo khách nhân hướng hắn cười cười giơ ngón cái khen nức nở.

Người nhiều khách đông, Tiền thị Tôn thị hai người đến giúp Văn Quý rửa chén nấu cơm bày tiệc, Hạ Hoa Văn Khoan thì hỗ trợ tiếp đón khách khứa, dẫn người đến chỗ bàn tiệc, ai đi một người thì ngồi bàn nào, đi đông người thì ngồi bàn nào, còn thiếu đồ gì thì chạy đến tìm phụ, tất cả mọi người ai nấy đều vội vội vàng vàng gấp rút làm việc.


Lưu Hùng Kiệt phụ trách phòng bếp. Lúc này Mẹ Văn Quý cùng phụ thân hắn và hai người anh trai đều đến. Mẹ Văn Quý vừa đến liền tiến vào phòng bếp xắn tay áo muốn xào rau, kết quả biết Văn Quý đã tìm người khác rồi, ngượng ngùng mắng Văn Quý vài câu, ngồi xổm trong phòng bếp phát hỏa, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Lưu Hùng Kiệt, nếu như Lưu Hùng Kiệt mà dám ăn vụng một miếng đồ ăn thôi là mẹ Văn Quý chắc chắn sẽ làm ầm ĩ liền cho xem.

Phụ thân của Văn Quý đến nơi thì vào đại sảnh hút thuốc, nói chuyện phiếm với mọi người, Văn Quý vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, bất quá ký ức của nguyên chủ cơ thể này đối với vị phụ thân này vô cùng ít ỏi, gần như là người này không hề tồn tại, cho nên khi gặp mặt, cơ thể cũng không thấy có cảm giác yêu thương gì cho lắm, bản thân Văn Quý đối với vị ‘phụ thân’ này chỉ có hai chữ xa lạ, cho nên nhìn thấy người cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, dù sao bọn họ sau này cũng sẽ tiếp tục là người lạ, coi như là mời khách tới ăn cơm thôi.

Về phần hai tên anh trai của Văn Quý, Văn Lan thì thực chán ghét Văn Quý, ăn thức ăn cũng không ngừng cầm đũa lật qua lật lại chê tới chê lui, còn gọi Văn Quý lại đòi hút thuốc, miệng mồm câu nào nói ra đều là lời cãi nhau đầy thô tục, thực sự quá khó nhge, Văn Quý cũng mặc kệ hắn phát điên, chỉ nói không có rồi phủi tay rời đi làm Văn Lan tức giận đến giơ chân. Anh thứ ba của Văn Quý, Văn Tự, kéo Văn Lan lại để hắn không tiếp tục gây rối, Văn Quý còn đang kinh ngạc nhìn người anh này của mình một cái, đáp lại là nụ cười hàm súc từ phía Văn Tự.

Văn Quý đi rồi, Văn Lan liền phát hỏa: “Mày cản tao lại làm gì, mày coi thái độ của thằng đó kìa, nó cho rằng nó là ai? Một thằng sa cơ thất thế mà cũng dám tỏ thái độ với tao!”

Văn Tự trong lòng cực kì khinh thường Văn Lan, kế hoạch muốn hợp tác với Văn Quý của hắn đều bị tên này phá hư hết, kiềm nén lửa giận trong lòng, Văn Tự ngón tay chỉ tới cái đuôi Từ Lang nãy giờ một mực đi theo Văn Quý cách đó không xa,  “Ngươi đánh thắng được Từ tướng quân thì tự tìm ngược đi, sau này có xảy ra chuyện gì thì đừng có trách người làm em trai là ta không nhắc nhở ngươi.”

Văn Lan nghe xong lửa giận tắt ngúm luôn. Văn Tự trong lòng lại tiếp tục xem thường tên anh trai vô dụng của mình, lúc này hướng Văn Lan cười cười, “Ngươi nói xem, Văn Quý hắn ta chỉ cần như vậy đã có thể khiến cho Từ tướng quân vừa lòng rồi. Hay là nói, phía sau của Từ tướng quân vừa lòng? Nói cách khác có lẽ của Văn Quý phi thường phi thường hùng vĩ, cho nên mới khiến Từ tướng quân cam nguyện cong lưng uốn gối trước tiểu huynh đệ của hắn?”

Văn Lan chấn động, trừng mắt liếc mắt nhìn Văn Tự, “Bại hoại.” Sau đó sắc mặt đỏ bừng rời đi, Văn Tự khinh thường, cũng chỉ là một con gà giò thôi!( Gà giò: gà trống còn non)

Văn Quý thấy mấy người này, tâm tình có chút không tốt, hắn thà rằng không mời mấy kẻ chướng mắt này đến còn hơn, quả thực là tự tìm phiền toái mà.

Quay người lại chỉ thấy Từ Lang giống cái đuôi nhỏ luôn cùng hắn đi tới đi lui, hắn cũng không biết Từ Lang muốn gì, vì đang vội nên cũng chỉ đành để người theo sau hắn. Từ Lang rốt cục cũng băm nát hết đống xương trong bếp, xong việc dĩ nhiên muốn theo sát Văn Quý, ban nãy hắn làm việc trong bếp, Văn Quý hơn nửa ngày trời mới nhớ tới hắn, cho nên Từ Lang quyết định nhanh chóng hoàn thành việc của mình, làm cái đuôi nhỏ theo sát Văn Quý, bây giờ hắn mới cảm thấy an tâm.

Văn Quý vốn nghĩ Từ Lang không quen gặp nhiều người, đi đến đâu bị người ta lôi kéo đến đó, nên ban đầu mới hắn mới để Từ Lang lại một mình.

Cha mẹ Hạ Lan cũng đến tham gia tiệc, Hạ Lan thì không đến, Văn Quý thở phào một hơi, nếu như Hạ Lan mà đến thì tiệc này chắc chắn không hạ màn vui vẻ được. Cha mẹ Hạ Lan khi hắn mới đến thế giới này từng giúp hắn, Văn Quý vẫn còn nợ họ phần nhân tình này, cho nên tiệc khởi công lần này tất nhiên không thể đem người ta bỏ sang một bên được.


Mẹ Hạ Lan đối với Văn Quý thản nhiên là người lạ, hắn tuy bất bình cho con mình, nhưng chồng hắn vì chuyện này mà mắng bọn họ một trận. Từ tướng quân người ta vốn không thích Hạ Lan, căn bản không thèm để một đứa không coi ai ra gì như con hắn, tự làm chuyện mất mặt mà bây giờ còn đổ lỗi cho người ta nữa thì thật là không có đạo lý. Cha của Hạ Lan rất biết nhìn người, cứ xem lưỡi cày của Văn Quý hiện tại có thể kiếm được bao nhiêu tiền kia kìa, về sau sẽ trở thành phú hộ trong thôn rồi, không phải người dễ chọc đến, hiện tại chỉ cần chờ hắn xây phòng xong, rồi cưới Từ tướng quân về nhà, về sau ai gặp hắn cũng phải ngước mắt lên mà nhìn!

Phụ thân của Hạ Lan làn da ngăm đen, nhìn thấy Văn Quý thì cộc lốc cười, nếp nhăn trên trán rất rõ, là do làm việc cực nhọc quanh năm tích lũy lên, ông lấy một trăm khối đưa cho Văn lão thái gia nhập sổ, quay sang nói chuyện với Văn Quý, “Văn Quý a, Hạ bá ta không có năng lực, tiền mừng cũng không nhiều, ngươi đừng chê a.”

Văn Quý khoát tay, cười ha hả đáp lời: “Sao có thể chứ, tiền nhiều hay tiền ít đều do tâm ý, Hạ bá có thể tới là đã nể mặt con lắm rồi, đến tháng sau còn phải mời Hạ bá chịu khó đến nhà con thêm một lần uống rượu mừng nữa, lúc đó Hạ bá cũng đừng ghét bỏ nhà con việc vui nhiều quá a.”

Phụ thân của Hạ Lan nghe Văn Quý nói thật sự sẽ kết hôn với Từ Lang, còn Từ Lang cũng chỉ yên lặng đứng bên cạnh, tuy rằng khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được tâm tình khoái trá của hắn, cha của Hạ Lan tim đập nhanh mấy nhịp, cười gượng vài tiếng rồi đi vào trong cùng người khác nói chuyện.

Đông Tử nhà cách vách cũng tới, Văn Quý nhìn thấy người liền cảm thấy vài phần áy náy, khi trước người này cùng Hạ Lan đến nhà hắn, khi đó hắn giận chó đánh mèo cũng mắng luôn cả Đông tử, cho nên bây giờ thấy Đông tử đến tham gia, hắn liền tiến đến cười chào hỏi: “Đông tử, anh đến rồi a, đã lâu không gặp, càng ngàng càng trở nên xinh đẹp tràn đầy sức sống.”

Đông tử đầu cúi rất thấp, nghe thấy Văn Quý vừa nói thế, giật mình ngẩng đầu, thụ sủng nhược kinh nắm góc áo, có chút luống cuống, nhỏ giọng nói: “A, Văn Quý, tôi nghe nói anh muốn xây phòng mới nên mới sang nhìn một chút.” Tiếp đó thì đưa cho Văn Quý hai trăm khối tiền lễ.

Người trong thôn đến đều là mỗi người một trăm, tiền ít lòng nhiều, Văn Quý cũng cảm thấy không có vấn đề gì, còn những gia đình gia cảnh không sung túc lắm thì mang chút khoai lang, gạo, hay ra bờ sông bắt mấy con cá đem tới, Văn Quý đều rất thích. Nhưng hắn không ngờ Đông tử ngay cả cuộc sống sinh hoạt bình thường còn khó khăn nhưng vẫn tặng tiền mừng, Văn Quý có chút kinh ngạc, nhìn Đông tử còn đang câu nệ không dám nhìn mình, cười nói cảm tạ, “Đông tử anh đến được là tốt rồi, còn đem thêm tiền lễ nữa, mau mau vào trong, tôi dẫn anh đến chỗ ngồi.”

Đông tử cắn cắn môi, đang muốn cự tuyệt đề về nhà, nhưng bây giờ nếu đi về thì sau này Văn Quý cũng sẽ không xem hắn làm người quen nữa, đành phải quyết tâm đi theo Văn Quý vào trong. Văn Quý dẫn hắn đến ngồi cùng một bàn với Hạ Hoa, để Hạ Hoa chiếu cố hắn, để Đông tử đỡ ngượng một chút.

Bên trái Hạ Hoa là Văn Hổ, bên phải không có ai, Lưu Hùng Kiệt nãy giờ nhìn muốn đỏ con mắt, dự định sau khi làm thức ăn xong thì có thể quang minh chính đại chiếm lấy, kết quả thì sao? Người tính không bằng trời tính! Lưu Hùng Kiệt hai mắt trừng trừng tên Đông tử yểu điệu ngồi xuống.

Ngao, thật sự rất ngược tâm!

Văn Quý mang theo Từ Lang ngồi cùng một bàn, bàn này đều là thân bằng hảo hữu của cả hai, cũng có vài người Văn Quý không quen, nhưng họ đều là bán thú nhân thanh danh không tồi trong thôn, đương nhiên, bàn này dĩ nhiên không thể thiếu Văn lão thái gia cùng Văn đốc công, Văn Quý có thể xây sửa phòng được đều là công của Văn lão thái gia, vì thế chén thứ nhất hắn kính lão thái gia, chén thứ hai kính đến Văn đốc công.


Văn lão thái gia càng già càng dẻo dai, lúc uống rượu là thể hiện rõ nhất, sau đó mấy người trẻ tuổi cũng đến mời ông, Văn lão thái gia đều uống, cười nói sảng khoái, người nào không biết còn tưởng người muốn xây phòng sửa nhà là ông ấy chứ.Văn đốc công thì ít nói hơn, có người mời rượu thì cũng chỉ uống vài hớp, không ai mời thì nghiêm túc ăn thịt dùng bữa, mặc kệ không quản đến chuyện xung quanh.

Mấy bán thú nhân tuổi khá lớn xung quanh cùng Văn Quý nói chuyện rất vui vẻ, Văn tứ tứ gia giọng lớn, lại thích uống rượu, lúc Văn Quý mời rượu thì cười ha ha, vỗ cái chén lên bàn, lớn tiếng nói: “Cầm bát lên, Văn Quý tiểu tử này, bán thú nhân uống rượu chỉ dùng bát! Tuy rằng ngươi không phải bán thú nhân, nhưng về sau không phải ngươi sẽ là chủ gia đình sao? Cho nên theo lý mà nói thì ngươi phải uống rượu bằng bát giống như bán thú nhân bọn ta nha!”

Người chung quanh đều cười ha hả xem náo nhiệt, “Uy, Văn tứ gia, ngươi đây không phải là đang làm khó người ta hay sao? Người ta là á thú nhân chứ có phải là bán thú nhân da dày thịt béo như ngươi đâu a, còn dây dưa đủ thứ nữa, có rượu có thịt còn chưa thỏa mãn a.”

Có người ở trộm nhìn Từ Lang ngồi bên cạnh Văn Quý, cười hì hì nói rằng: “Ta thấy là ngươi không dám cùng Từ tướng quân cụng rượu thì có. Đi khi dễ một á thú nhân, có thắng cũng có gì bản lĩnh đâu.”

Văn tứ gia lỗ mũi phun khí, mặc kệ hết, chỉ nhìn chằm chằm Văn Quý chờ coi hắn có dám hay không.

Văn Quý hé mắt, một chén lớn thế này hắn uống vào cũng không hề gì. Văn Quý ha hả cười, không để Văn tứ gia khó xử, nhờ người lấy thêm vài cái chén lớn đến, rót rượu ra  chuẩn bị bưng lên, Từ Lang đột nhiên vươn tay giữ Văn Quý lại, đối mặt Văn tứ gia trầm giọng nói: “Ta uống.”

Văn tứ gia sửng sốt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ tin đồn Văn Quý muốn kết hôn với Từ tướng quân là thật? Nhưng hắn cũng không sợ, có được mấy người tửu lượng được bằng hắn!

Văn tứ gia ngạnh cổ, một hơi uống xong, đặt bát xuống, ý bảo rượu này cũng chỉ là loại thường, hắn một hơi có thể uống cạn.

Người chung quanh lớn tiếng kêu tốt, ăn thịt dùng bữa chủ yếu phải vui vẻ như vậy, đùa giỡn thế này mới náo nhiệt. Văn lão thái gia cười tủm tỉm uống rượu, bỏ miếng dưa leo giòn giòn vào miệng ăn, trong lòng không ngừng gật đầu, Văn Quý thằng nhóc này được đó!

Từ Lang uống rượu không nhanh không chậm, đưa bát lên miệng chậm rãi uống, không bao lâu cũng đặt cái bát không lên bàn, mắt mang ý cười, “Tiếp tục?”

Văn tứ gia hét lớn một tiếng: “Tốt lắm! Đêm nay không say không về!”

Sau đó hai người bắt đầu cụng rượu, con trai Văn tứ gia giúp rót rượu, còn vui miệng bình luận kêu gọi dân tình: “Đã hơn năm bát, tiếp tục? Tửu lượng quá tốt, rượu đang được rót vào bát này là bát thứ sáu rồi, rốt cuộc là tứ gia dũng mãnh tiếp tục làm quán quân hay Từ tướng quân một trận đánh thắng!”

Văn Hổ cầm lấy một miếng thịt ra sức gặm,khuôn mặt tròn vo, hai con mắt đen láy tò mò nhìn, nghe thấy bên kia vừa nói thế, lập tức la lớn, “Đương nhiên là Từ tướng quân thắng! Con cá một tiểu hồng quả nha!”

Văn Quý cười một tiếng, hiếm khi mọi người cùng vui, vỗ vỗ đầu Văn Hổ một chút, cười một tiếng: “Nhiêu đó hơi ít, tôi cũng đặt Từ tướng quân thắng, tứ gia phải ra sức, cẩn thận đó, haha.”


Ngay cả Văn Quý cũng hùa theo Văn Hổ hồ nháo một phen, Hạ Hoa dở khóc dở cười, mọi người đều nổi lên hứng thú, một người trẻ tuổi nhất vui vẻ đứng lên, làm gì còn quản nhiều gì nữa, trực tiếp ôm một chén thịt chạy đến gần xem, không ngừng ồn ào.

“Tôi đặt tứ gia, hôm Nguyên tiêu lão thái gia say rồi, tứ gia vẫn còn uống thêm được một chén! Chưa từng bị ai đánh bại đâu.”

“Hừ hừ, ta đặt Từ tướng quân, Từ tướng quân uy vũ bất phàm, phàm phu tục tử không thể so sánh với ngài ấy được! Từ tướng quân, nhanh chóng đánh bại tứ gia đi thôi, ta cá một vò rượu gạo đây.”

“Từ Tướng quân uy vũ, ta cá một thùng tôm biển!”

“Cút hết, ta đặt tứ gia, nhìn là biết Từ tướng quân uống rượu không được nhiều rồi, tứ gia đã uống rượu gần nửa đời người rồi. Ta cá một túi gạo luôn!”

“Phi, có một túi gạo có bao nhiêu, tôi đặt Từ tướng quân, cá một chùm tử quả, cái này đều do mẹ lão tử tự tay trồng hết!”

Từ Lang lúc uống rượu vẫn như trước mặt không đổi sắc, người khác chỉ cho rằng Từ tướng quân đang trong tư thế nghênh chiến thôi. Chỉ có Văn Quý buồn cười nhìn đến lỗ tai của người nào đó đang dựng thẳng lên cố gắng nghe xem mọi người đang đặt cược cái gì, lúc nghe thấy tôm biển thì lỗ tai giật giật mấy cái, tốc độ uống rượu cũng nhanh hơn một chút, đến khi nghe được có tử quả thì hai mắt sáng rực lên, một hơi uống cạn luôn, còn hào khí nói: “Lại rót!”

Văn tứ gia đã uống hơn mười bát rượu gạo độ tinh khiết cực cao, hai mắt đã nặng trĩu, nhìn ai cũng thấy thành hai ba người, nghe thấy Từ Lang còn muốn uống, dùng sức rót thêm rượu, cắn răng tiếp tục uống!

Cuối cùng Văn tứ gia uống say, gục xuống bàn, Từ Lang vẫn là bộ dáng bình tĩnh như trước chờ thu ‘Tiền thưởng’.

Chưa đợi được đến lúc thu ‘tiền thường’, mấy thanh niên xung quanh kích động không thôi, ai cũng cầm chén cùng Từ tướng quân uống một chút, phải uống bằng chén mới là hảo hán a!

Sau mọi người đến mời đều vỗ vỗ vai Văn Quý, “Văn Quý, rất có bản lĩnh, kết hôn thì hớ phát ta thiệp mời, chúng ta chờ uống rượu mừng đó.”

Từ Lang ánh mắt đều nhu hòa, tay lặng lẽ nắm chặt bàn tay Văn Quý, ngồi bên cạnh suy nghĩ tản mạn, hắn cũng mong chờ đến hôn lễ của hắn và Văn Quý, đến lúc đó, nhất định sẽ còn náo nhiệt hơn cả tiệc khởi công ngày hôm nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.