Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 38


Đọc truyện Dị Giới Điền Viên Phong Tình – Chương 38

Từ Lang đi săn thú, Văn Quý đang ra sau nhà thu hoạch tiểu hồng quả, hắn thật cao hứng vì phát hiện tử quả cũng chín rồi! Lần này còn ra trái nhiều hơn hẳn lần trước, chùm này kế bênh chùm kia, trái cũng to tròn hơn trước, Văn Quý hái một quả cho vào miệng nếm thử, ăn thật ngon! Nhiều nước, ngọt tan trong miệng!

Một trái rồi thêm một trái, chưa đầy mấy phút sau Văn Quý đã ăn hết được một chùm. Nhìn vỏ đầy trên đất, Văn Quý nhịn không được lại ăn thêm vài trái nữa, à, còn phải giữ lại để dành phần Từ Lang, Từ Lang nhất định rất thích.

Hắn vừa hái tử quả chín, vừa không quên đến xem hồng tiêu của mình như thế nào rồi. Hạt giống hồng tiêu lúc này cũng đã nảy mầm, nhìn qua thì chắc phải thêm một thời gian nữa mới thu hoạch được, tính toán thời gian, thì hẳn là sau khi thu hoạch lúa xong.

Văn Quý cũng không nóng lòng, có tử quả rồi, hắn cũng không cần phải gấp gáp chuyện tiền nong nữa.

Tử quả chín nếu như không hái thì vài ngày sau sẽ rụng xuống đất dập hết, Văn Quý liền tìm rổ đến đựng, rổ lớn rổ nhỏ đều đem ra, vậy mà vẫn không đủ chỗ chứa, đành cứ để vài chùm lại trên cây không hái. Văn Quý tiếp tục rao bán trên mạng, hôm nay hắn quyết định không đi xới đất, chờ làm xong lưỡi cày rồi mới tiếp tục.

Mấy ngày hôm trước tiểu hồng quả bán không được nhiều lắm, hôm nay bán tử quả, lập tức doanh số đỡ hơn nhiều lắm, không có cách nào khác, dù sao tử quả luôn bán được hơn tiểu hồng quả rất nhiều,lợi nhuận thu về cũng cao hơn, Văn Quý nhìn con số trong tài khoản của mình tăng lên vùn vụt, cười đến vui vẻ, tại sao à, bởi vì Từ tướng quân mị lực quá lớn, Văn Quý không muốn cứ tối nào cũng phải mộng xuân một mình một cõi nữa, thực thương tâm đó.

Ở nhà bán trái cây kiếm tiền, nhiêu đó cũng đủ cho Văn Quý một cái lý do để hôm nay ở nhà nhàn hạ hái trái cây ăn. Tiểu hồng quả lúc trước bị gắn đồ bảo hộ nên bị chút hư hại, cho nên ra trái cũng không nhiều như lúc trước, Văn Quý đau lòng biết bao nhiêu, mỗi ngày đều ra sức tưới thêm cho cây mấy gáo linh tuyền, mấy ngày nay mới đỡ hơn được một chút, hiện tại cũng đã ra quả xanh xanh, chờ thêm vài ngày nữa là được. Văn Quý cách một bức tường nhìn sang nhà Từ Lang, trong lòng nghĩ, lúc nào được thì hắn cũng nên trồng thêm tử quả và tiểu hồng quả phía sân sau nhà Từ Lang mới được.


Trái tiểu hồng quả không lớn lắm, tính số quả trên một cây thì ước chừng khoảng hai cân, tính ra cũng không nhiều lắm, thật sự là cung không đủ cầu a. Bây giờ không ít bán thú nhân biết tiểu hồng quả nhà hắn trồng là thứ tốt, đơn đặt hàng vẫn luôn kéo đến nườm nượp, ngay cả người trong thôn cũng biết, cho nên thường có người đến nhà hắn, còn mang đồ vật này kia đến đổi tiểu hồng quả để cho bán thú nhân nhà mình ăn.

Đều là người cùng quê với nhau, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, hắn cũng không cần chi mà không đổi cho người ta, nhưng mà lúc trước vì hắn mỗi lần đãi khách đều hào phóng tặng mỗi người ít tiểu hồng quả, sau lại không làm thế nữa, cho nên hiện tại trao đổi đồ thế này thì không ít người bảo hắn keo kiệt. Văn Quý cũng chỉ biết thở dài, hắn lấy tiểu hồng quả đãi khách, bởi vì thói quen của hắn chính là mỗi khi khách đến nhà đều mời khách thứ tốt nhất, lý do thứ hai chính là khi đó hắn muốn cùng người trong thôn tạo quan hệ tốt, chỉ là không ngờ lúc sau nhiều người đến như vậy, nguồn cung cấp của hắn không đủ, cho nên mới không dùng cách này nữa!

Người trong thôn biết tiểu hồng quả nhà Văn Quý là thứ tốt, âm thầm bàn tán Văn Quý cư nhiên có thể trồng được ra thứ tốt như thế, có người bội phục hâm mộ, có người xót xa trong lòng ghen tị không thôi, vì thế cũng khó tránh trong thôn có vài lời nói khó nghe.

Bất quá người trong thôn phần lớn giản dị, tạm bỏ qua việc thích buôn chuyện, chiếm tiện nghi người khác thì cũng không phải là người có tâm kế, mưu mô gì, có những người thật thà phúc hậu hơn thì sau đó đều mang theo không ít đồ tốt đến đưa Văn Quý để đổi lấy tiểu hồng quả đem về nhà. Tỷ như Tiền thị mấy ngày hôm trước cầm một rổ trứng chim đến đổi một chén nhỏ tiểu hồng quả, Văn Quý rốt cục cũng tìm được món mới thay đổi khẩu vị, trong lòng mừng như điên, còn có Văn Khoan ra sông bắt được mấy con cá, hoặc là ra bờ biển nhặt vỏ sò bắt cua cũng được đưa vào thực đơn nhà hắn, không những thế, có không ít những vị lão làng trong thôn còn mang rượu gạo tự tay làm đến tặng Văn Quý để đổi tiểu hồng quả về ăn.

Trong thôn không có bán thú nhân cấp chiến sĩ mẫn cảm với mấy loại năng lượng trong cơ thể, họ chỉ biết tiểu hồng quả này là đồ tốt, ăn ngon, hoặc đối với một số ít khác thì ăn cho đỡ thèm với người ta, còn mấy vị lão làng trong thôn thì kinh nghiệm hơn, biết là thứ tốt liền đem tiểu hồng quả ủ thành rượu trái cây, cất trong kho cho gia đình dùng hoặc đem bán trên mạng, tiền thu về nhiều gấp bội.

Đáng tiếc a, Văn Quý uống được loại rượu gạo ngon ngất ngây này rồi thì còn tâm trí đâu mà lo đến chuyện khác chứ. Chỉ là lúc này hắn đang nghĩ xem có nên cùng Từ đại tướng quân say rượu một phen không, sau đó làm vài chuyện xằng bậy a, phút chốc phát hiện suy nghĩ của mình bay đến chỗ không nên đến, Văn Quý phi phi vài tiếng tự phỉ nhổ chính mình, ngừng lại, không tiếp tục suy nghĩ nữa.


Người mua tiểu hồng quả trên mạng nhiều, người trong thôn lấy vật đổi trái cũng nhiều, Văn Quý thật sự sầu muộn, bâu giờ còn không đủ để nhà hắn ăn đây, chứ nói chi là đem bán.

Sau nhà hắn chỉ trồng có mấy cây tiểu hồng quả thôi, không nhiều lắm!

Mấy hôm trước hắn ngồi lo đủ thứ chuyện nên không chú ý, bây giờ phát hiện ra Văn Quý liền đứng ngồi không yên, nhìn thấy tử quả cũng đã bán được kha khá, Văn Quý lập tức chạy đến sau núi đào thêm vài cây tiểu hồng quả định đem về trồng.

Ra đến sau núi thì gặp Văn Nhã, Văn Nhã lúc này đang nhìn chằm chằm vào một cây tử quả, toàn bộ cây tử quả ở sau núi đều bị người trong thôn hái sạch trái, đào bới bứng rễ đến không còn nhìn ra bộ dáng gì, dĩ nhiên không thể ra được thêm trái nào. Văn Nhã đau lòng không thôi, hắn bắt đầu tụ khí ở các nơi khác về để cứu lấy mấy cây tử quả.

Xong xuôi, mới quay đầu liền nhìn thấy Văn Quý đang đào lấy mấy cây tiểu hồng quả, Văn Nhã ánh mắt chợt lóe, chờ Văn Quý làm xong chuẩn bị rời đi, Văn Nhã mới giữ Văn Quý lại hỏi: “Ngươi trồng cây hồng quả, cơ thể có gì không thoải mái không?”

Văn Quý không rõ cho nên, lắc lắc đầu. Văn Nhã cúi đầu suy tư, ánh mắt phức tạp, Văn Quý nhìn người trước mặt không nói gì bĩu môi bỏ đi, hắn hôm nay đang rất vội, không rảnh chơi cùng tên này.


Văn Nhã lại giữ hắn lại: “Văn Quý.”

Văn Quý quay đầu có chút không kiên nhẫn, “Làm sao vậy?” Văn Quý thật sự đối với Văn Nhã là tránh còn không kịp, mặc kệ tên này tốt thế nào, thì Văn Nhã với hắn là người ở hai đẳng cấp khác nhau, hơn nữa nguyên chủ có tâm tư kỳ quái kia với Văn Nhã, thì Văn Quý thật sự muốn cách tên Văn Nhã này càng xa càng tốt.

Văn Nhã hít câu một hơi, rất tức giận nhưng nhịn xuống: “Hồng tiêu anh trồng tới đâu rồi? Có cần tôi giúp không?” Văn Quý nhịn không được nhìn người trước mặt một cái, không trả lời câu hỏi của tên đó, chỉ ý vị sâu xa nói: “Chúng ta cứ giữ quan hệ tị hiềm như trước là được.”

( Tị hiềm: nghi ngờ, không tin nhau, nên tránh mọi sự hợp tác, quan hệ với nhau.)

Nói xong xoay người rời đi, nghĩ thầm, cái tên Văn Nhã sau này sẽ không lại đến tìm hắn nữa chứ trời?

Văn Quý lại tiếp tục ở sau nhà trồng năm sáu cây hồng quả, lại tưới thêm linh tuyền. Sau đó, quay sang trồng thêm vài cây tử quả trước, chờ Từ Lang về thì làm thêm mấy cái giá đỡ dây leo.

Phủi phủi tay, Văn Quý bắt đầu đi nấu cơm, vo gạo xong, vừa đặt lên bếp thì Từ Lang đã trở lại. Văn Quý thấy Từ Lang hôm nay về sớm hơn mọi ngày, cười hỏi: “Hôm nay săn được gì rồi? Sao lại về sớm thế?”


Từ Lang có lẽ về gấp nên tóc có vài sợi bay tán loạn, cong lên nhìn hơi buồn cười, đứa nhỏ đáng yêu thế này thật khiến cho người lòng dạ sắc đá nhất cũng phải mềm lòng. Văn Quý trong tim mềm mại một trận, đến gần Từ Lang, gỡ bộ cung tên trên lưng Từ Lang xuống, cũng thuận tay vuốt thẳng nếp tóc của người trước mặt, ghé đến sát bên tai Từ Lang nhẹ giọng nói: “Đừng động, tóc rối hết rồi này.”

Văn Quý ngón tay thon dài, cảm xúc truyền từ bàn tay ôn nhuận, ấm áp, lưu chuyển trên mái tóc, như có dòng điện chạy qua đỉnh đầu, Từ Lang gần như tê dại, chân có chút như nhũn ra, đôi mắt ánh lên vài phần hơi nước, long lanh đáng yêu, thật sự làm cho người khác muốn hung hăng cắn hắn một ngụm.

Văn Quý khóe miệng mang ý cười nhu hòa, chăm chú nhìn Từ Lang, tựa như đối phương là bảo bối trân quý nhất trên thế gian, chậm rãi vuốt vuốt mấy sợi tóc ngang bướng trên đầu người nọ, ngón tay lưu chuyển tự nhiên, như có như không lướt qua vành tai trắng xinh, đột nhiên dừng lại vuốt nhẹ lỗ tai Từ Lang, cười ái muội: “Vành tai đại tướng quân dày như vậy, là người có phúc khí lớn a.”

Chóp mũi Từ Lang tất cả đều là khí tức của Văn Quý, còn có hơi thở nóng ấm lúc Văn Quý ghé vào lỗ tai hắn, lúc này vành tai bị vuốt lại như có luồng điện giật toàn thân hắn, khiến hắn đờ đẫn hoàn toàn không nghe thấy Văn Quý nói cái gì nữa, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn Văn Quý.

Văn Quý khẽ cười một tiếng, hắn cũng biết một vừa hai phải, không nên dọa sợ đứa nhỏ này, lui ra phía sau một bước, kéo tay Từ Lang: “Mau lên, tôi để dành cho anh nhiều tử quả lắm đấy, nếm thử chút đi, anh nhất định sẽ thích.”

Từ Lang có chút mất mát, lại nhìn tay Văn Quý đang nắm lấy tay mình, giương mắt nhìn Văn Quý tươi cười, còn chưa định thần lại Văn Quý đã hướng miệng hắn nhét viên tử quả lớn nhất, lưỡi nếm được vị ngọt Từ Lang theo phản xạ ngậm lại, Văn Quý còn chưa kịp rút tay, kết quả ngón tay cũng bị cắn, Từ Lang còn ngốc ngốc hồ đồ liếm liếm.

Từ Lang hai mắt mở lớn, ăn ngon a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.