Đọc truyện Dị Giới Điền Viên Phong Tình – Chương 36: Thích hợp (trung)
Văn Quý ho khan một tiếng, tiểu huynh đệ của hắn bắt đầu không nghe lời, thật sự quá mất mặt, bèn giục Từ Lang nhanh chóng quay về nhà mình. Về đến nhà, Văn Quý vọt vào dội một chậu nước lạnh mới cảm giác nhẹ đi một chút, trong lòng nói, hắn phải nhanh tay ôm Từ Lang về nhà thôi, nếu không tiểu huynh đệ của hắn chắc phải tiếp tục ăn khổ dài dài.
Hắn trước kia chưa bao giờ bạc đãi tiểu huynh đệ của mình, không có cách nào khác, ai bảo đây là thứ quyết định hạnh phúc cả đời làm chi, đâu thể bạc đãi nó được cơ chứ! Văn Quý nhìn nhìn tiểu huynh đệ của mình, thực sự rất vừa lòng, cao ráo rắn chắc, tính ra còn cao hơn so với người thường một cái đầu a, hừ hừ, Từ đại tướng quân, nửa đời sau của ngài được hưởng phúc lớn rồi đấy!
Nhắc đến mới nhớ, không biết Từ Lang tiểu tướng quân thế nào nhỉ, Văn Quý liếm liếm miệng, tiểu tướng quân hùng vĩ hơn hay là tiểu Quý Quý của hắn hùng vĩ hơn đây, Văn Quý mặc quần áo vào, cảm thấy, ừ, nhất định là của hắn hùng vĩ hơn, chứ nếu không làm sao làm chồng của Từ đại tướng quân được.
Nhưng mà cơ thể Từ Lang bây giờ quá mạnh mẽ cường tráng đi, còn hắn thì nhìn qua có chút yếu thế hơn, vợ mạnh chồng yếu, đúng là có hơi khó coi, sau này làm sao giữ được vị thế trụ cột của hắn trong gia đình chứ! Hắn vẫn mau mau luyện cho cơ thể này cường tráng hơn thôi.
Nhanh chóng đo lại một lần, một mét bảy mươi lăm, hắn lại cao thêm rồi! Buổi tối những ngày gần đây hắn có thể cảm giác được xương cốt được kéo giãn đến phát đau, tuy là thế, nhưng hình như cũng có chút quá nhanh rồi? Còn chưa tới hai tháng, hắn đã cao thêm vài cm. Nếu tiếp tục phát triển theo đà này, thì về sau hắn có thể cao hơn Từ Lang là điều chắc chắn, thở phào nhẹ nhõm một hồi, may mắn thật, chứ nếu như hắn làm chồng mà còn lùn hơn so với vợ mình a, nghe qua thật xót xa a.
Từ Lang lúc này đang trong bếp cắt thịt lỗ lỗ thú, nghe phòng kế bên truyền tới tiếng nước ào ào, trong lòng nhộn nhạo, Văn Quý bây giờ chắc là đang rửa cánh tay, rồi bụng, đùi, còn có, còn có…
Tách tách, Từ Lang cả kinh nhìn thấy hai tay mình đầy máu, hắn bị thương? Nhưng mà hắn có cảm thấy đau gì đâu, nhưng là thân thể có chút khô nóng.
Não bộ lúc này lại không biết điều, chạy đến hình ảnh thân thể trần truồng của Văn Quý, vèo vèo một tiếng, hai vệt máu lại ùa ra, Từ Lang liền ôm mũi chạy về nhà phun thuốc.
Lúc Văn Quý đi ra, Từ Lang cũng vừa trở lại, hắn ban nãy bị thuộc hạ cũ cười nhạo một hồi, trong lòng sợ bị Văn Quý nhìn ra, chột dạ không dám nhìn thẳng Văn Quý: “Anh nhanh nhanh chút đi nấu thịt đi, tôi đói bụng rồi.”
Tóc Văn Quý vẫn còn ướt, vài giọt nước chậm rãi lăn, từ trán chảy xuống đến cái cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp kia, rồi lại đi xuống tới… A, bị quần áo che mất rồi, Từ Lang ai oán than một hơi, không mặc quần áo mới tốt a, mũi lại có chút nóng lên, Từ Lang vội vàng không nghĩ đến nữa.
Lúc ăn cơm Từ Lang trong lòng muốn dậy sóng, hai hạt đậu đỏ như ẩn như hiện trước mặt, thật sự so với tiểu hồng quả còn mê người hơn, Từ Lang đang ăn cơm nhưng cứ không ngừng chảy nước miếng, thường len lén nhìn sang Văn Quý, bị người ta phát hiện lại tỏ ra không có việc gì lớn tiếng nói thịt hôm nay ăn ngon.
Văn Quý cảm thấy buồn cười, đứa ngốc này…
Ăn cơm xong, Văn Quý đi ướp thêm chút thịt, rưới nước tiểu hồng quả lên, nếm một chút, ừm, ăn ngon! Thịt lỗ lỗ thú sau khi sơ chế xong vẫn còn khá cứng, rất khó nhai, so với thịt trâu còn cứng hơn, vì thế cho thêm nước tiểu hồng quả vào để làm mềm thịt, hơn nữa còn có vị ngọt, Văn Quý rất thích, nhưng hắn vẫn thật mong đến khi có thể dùng ớt bổ sung gia vị, thịt khô phải có vị cay cay, ngọt ngọt mới là ngon nhất.
Từ Lang dùng túi đem thịt khô cẩn thận bỏ vào, muốn trữ để ngày mai đi săn thú có cái mà ăn, ánh mắt chờ mong nhìn Văn Quý nói: “Ngày mai, tôi lại săn thêm lỗ lỗ thú, ngày mốt còn có để ăn.”
Văn Quý ăn nhiều thịt khô có chút khát nước, nhưng mà mới uống vào một ngụm liền phun ra, hắn thật sự muốn nhào ra lắc lắc người Từ Lang, thân ái, rốt cuộc lỗ lỗ thú có thù oán gì với em a!
Bởi vì buổi chiều còn phải đi xới đất, cho nên Văn Quý lại tiếp tục oán hận trừng mắt nhìn cái cuốc.
Hắn đã lên mạng tìm, thế giới này hoàn toàn không có lưỡi cày, cũng không có dị thú được thuần dưỡng, mèo, chóm bò, dê gì đó như ở chỗ của hắn.
Vì sao không có lưỡi cày thì hắn không biết, hỏi người khác thì không ai biết đó là gì, Văn Quý tâm động, có lưỡi cày thì không những hắn đỡ phải nhọc công làm việc, mà còn là nguồn thu nhập mới của gia đình hắn! Nếu như hắn sản xuất được lưỡi cày, thì không cần làm ruộng cũng được nữa, chỉ cần đem bán thôi, tiền đó đủ sống cả đời rồi!
Văn Quý tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục tìm hiểu xem tại sao không có ai thuần dưỡng dị thú. Cuối cùng Văn Quý cũng biết lý do vì sao không thể thuần dưỡng dị thú, lý do? Bởi vì dị thú và bán thú nhân là kẻ thù không đội trời chung, thực vật là thức ăn chính của dị thú, vì thế dị thú xem bán thú nhân tương đương với thực vật. Tại sao? Bởi vì bán thú nhân chính là cái kho trữ thực vật sống a! Còn ngược lại, bán thú nhân cũng xem dị thú như nguồn thực phẩm lương thực của mình, cứ nhìn Từ đại tướng quân đi rồi biết, yêu thương lỗ lỗ thú như thế, liếc mắt cũng đoán giống loài lỗ lỗ thú số phận sẽ bi thảm đến cỡ nào.
Đương nhiên, trong lịch sử trước đây cũng từng có người đi thuần dưỡng dị thú, nhưng là lúc nửa đêm hắn đi ngủ thì bị chính dị thú của mình ăn sống, vì thế sau này cũng không ai dám đi thuần dưỡng dị thú nữa.
Văn Quý cũng không có nản lòng, không có trâu cũng không sao, có lưỡi cày là được! Sức của bán thú nhân cũng không kém hơn trâu là bao.
Văn Quý vẫn luôn suy nghĩ việc này, vì thế tính toán thời gian qua giờ cơm, hắn mới chạy đến nhà Lưu Tam thúc một chuyến, mang theo bức vẽ lưỡi cày hỏi xem có thể làm được hay không.
Lưu Tam thúc cầm bức vẽ trên tay, nhìn trái nhìn phải, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát vỗ đùi: “Cái này rất được! Về sau khẩn đất cũng không cần dùng cuốc khó khăn như trước, hơn nữa cái này không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ cần một bán thú nhân phía trước kéo, phía sau để cho đứa con nít đỡ, liền có thể sử dụng! Thật sự quá hay!”
Chậc chậc khen ngợi không ngừng, vuốt bản vẽ yêu thích không buông tay, hắn mặc kệ bản vẽ có phải Văn Quý vẽ hay không, dù sao đồ trong ai là của người đó, chà xát tay hỏi: “Văn Quý, bản vẽ này ngươi có muốn bán cho ta không?”
Văn Quý dĩ nhiên biết lưỡi cày có giá trị thế nào, nhưng Lưu Tam thúc thì không, lưỡi cày này đâu chỉ dừng ở việc bán trong thôn, nông dân toàn cầu đều có thể dùng! Về mặt này, lợi nhuận chắc chắn sẽ sản sinh không ngừng.
Trầm ngâm một lát, Văn Quý ra giá: Lưu thúc, không bằng con và thúc hợp tác, thúc thấy thế nào? Bản vẽ con xuất, vật liệu, gia công thì thúc làm, con cũng không cần nhiều, lợi nhuận chia con ba phần la được, thúc thấy ổn chứ? Mặt khác, thúc có thể giúp con làm một cái giường, sửa lại cửa sổ và thêm hai bộ quần áo, như vậy được chứ?”
Văn Quý muốn ba phần lời nhìn qua có vẻ không nhiều, nhưng Văn Quý trừ bỏ đưa bản vẽ ra thì cũng không cần làm thêm cái gì khác, mà tiền lời sau này hắn sẽ nhận được đến ba phần, tính ra thì Văn Quý hắn đã bỏ túi được một khoản lớn.
Lưu Tam thúc cười ha ha, “Ngươi tiểu tử này, được, ta thấy ngươi cũng là đứa nhỏ tốt, ta cũng không muốn khi dễ ngươi, vậy đi, ta tìm gỗ đàn hương làm cái giường với cửa sổ cho ngươi, quần áo thì dùng tơ của hỏa trùng làm, ba bộ, thế nào?”
Văn Quý thản nhiên tiếp nhận, nếu không có bản vẽ thì Lưu Tam thúc làm sao có cửa sinh ý này được, ai bảo phí bản quyền tri thức cực kỳ đáng giá làm chi!
Văn Quý liền hỏi lưỡi cày khi nào làm xong,
Lưu Tam thúc cũng sảng khoái nói: “Đợi ta đi mua đá gỗ hóa thạch trước, tăng ca liên tục trong hai ngày, ngày kia lưỡi cày hẳn là đã làm xong.”
Văn Quý cũng biết, vật liệu làm cuốc là đá gỗ hóa thạch, tuy là gỗ, nhưng cũng có thuộc tính đất, khi cuốc hoa mầu dễ bám rễ, đá gỗ hóa thạch này là do vợ của khai quốc đại tướng quân phát hiện ra, sau đó lưu truyền sử dụng đến bây giờ.
Buổi chiều Văn Quý như cũ đi khẩn đất, bất quá nhiều thêm một người, lần này Từ Lang cùng đi với hắn. Từ Lang lúc này thật sự không vui lắm, ban đầu đã bàn với nhau là hôm nay chỉ có một mình hắn ra ruộng, còn Văn Quý chỉ cần ở nhà tưới nước, chăm sóc cây trồng thôi.
Mệt một buổi chiều, hai người cũng đã làm xong được hơn phân nửa, Văn Quý cũng không nhất định trong hôm nay phải xong, dù sao ngày kia cũng đã có lưỡi cày, bọn họ cũng không cần tốn sức thế này. Từ Lang thì thể lực tốt, năng lượng cũng mạnh, hắn cũng không cảm thấy có gì mệt cho lắm, chỉ là cầm cái cuốc nhỏ xíu, mỗi lần xới đất được có một chút một chút, thật sự quá phiền.
Buổi tối trở về, lại nghe người trong thôn nghị luận chuyện Hạ Hoa và Văn Đạt ly hôn.
Mấy vị trưởng lão trong thôn thật sự không muốn có tình trạng này xảy ra, bình thường bán thú nhân đều trung thành với bạn lữ của mình, ly thân rất hiếm khi xảy ra, ly hôn cũng thế, nhưng hiếm khi chứ không phải là không có.
Một nhà của Hạ Hoa thật sự khiến người ta không biết nên nói thế nào. Hạ Hoa khi còn trẻ là một trong những á thú nhân ưu tú nhất thôn, ai dám không nói Hạ Hoa không tốt! Người gì đâu ôn nhu hòa nhã không nói đi, lại còn chịu thương chịu khó, bộ dáng lại rất xinh đẹp, người theo đuổi hắn xếp thành cả một biển người dài ngoằng đấy, nhưng mà hắn lại không muốn ra khỏi thôn chịu cảnh lưu lạc mưu sinh khắp nơi, từ chối hết lời cầu hôn của không biết bao nhiêu bán thú nhân, kết quả tên Văn Đạt kia cắn răng thề thốt không ra khỏi thôn mới có thể rước được mỹ nhân về nhà.
Ai mà ngờ được, bọn họ thành phu thê, ban đầu thì rất ân ái ngọt ngào, nhưng về sau chỉ cần có mắt nhìn đều có thể thấy, Văn Đạt là kẻ không phúc hậu đến cỡ nào,
lấy người ta về nhà lại không thèm để ý người trong nhà đối xử với Hạ Hoa tệ bạc ra sao, Hạ Hoa người ta thật lòng thật dạ muốn chung sống với tên đó, hắn lại xem Hạ Hoa như người Hạ gia, xa lánh không nói, còn làm người ta tổn thương tới nhường nào, Hạ Hoa tính tình tốt, rộng lượng bao dung, một lần nhịn là hơn nửa đời ngườ. Đến hi Văn Đạt đột nhiên lại muốn dẫn con mình ra khỏi thôn, phá đi thề ước năm đó, chạm đến giới hạn cuối cùng của Hạ Hoa, hai người mới trực tiếp xé rách mặt nạ, nháo lớn đòi ly hôn.
Bán thú nhân thì coi thường Văn Đạt quá trơ trẽn: “Phi, đây mà là bán thú nhân hay sao! Lúc trước chính mình hạ lời thề, mới có bao nhiêu lâu đâu? Bây giờ thì lật mặt! Trời cho thần thú xuống đánh chết hắn đi! Đều là bán thú nhân mà lại làm ra chuyện khiến mặt mũi đồng loại bị bôi nhọ thế này, thật sự là nhục mạ thần thú mà.”
Không những thế, còn có nhiều bán thú nhân khác phẫn nộ xúc động, chỉ cần nhìn thấy Văn Đạt liền trực tiếp phỉ nhổ vào mặt hắn.
Á thú nhân thì phần lớn đều đồng tình với Hạ Hoa, Hạ Hoa vì gả cho Văn Đạt mà bị nhà mẹ đẻ quay lưng, hai trăm năm nay không được về nhà một lần nào, kết quả chịu đắc tội với cả hai nhà Văn, Hạ.
“Ta nói, năm đó Lưu Đại theo đuổi Hạ Hoa bao nhiêu năm a, Hạ Hoa năm đó từ chối bởi vì Lưu Đại thể chất quá yếu, lại còn muốn ra khỏi thôn, khác nào đâm đầu vào chỗ chết, bây giờ thì Lưu Đại đã thành quan lớn rồi, mấy năm trước nghe đâu còn lén về thăm Hạ Hoa, bởi vậy mới khiến Văn Đạt ghen tị, tên đó hẳn là hận Hạ Hoa không cho hắn ra khỏi thôn đây mà, nên mới giận cho đánh mèo như vậy.”
“Còn chưa hết đâu nha! Ngươi coi tiểu Báo Triệu gia đi, ban đầu thua kém Văn Đạt biết bao nhiêu, rời thôn lập nghiệp được vài năm thì tiền kiếm được đến cả mấy trăm vạn, đầu năm nay trở về còn châm biếm tên Văn Đạt kia không ngừng, lần đó suýt chút nữa là xảy ra đánh nhau, Văn Đạt thì gặp ai cũng nói mình bị người ta cản trở không cho đi, làm hắn bây giờ nghèo túng, bị người ta xem thường, Hạ Hoa trước giờ đều vì chuyện này mà buồn rầu đó…”
Có một á thú nhân khinh miệt nói rằng: “Ta thật cảm thấy Hạ Hoa năm đó mắt mù rồi mới nhìn trúng hắn, Văn Đạt lúc trước chỉ là một tên nghèo xơ nghèo xác, chính là cưới được Hạ Hoa mới sống tốt lên được một chút, bây giờ thấy vết thương liền sẹo rồi thì muốn đạp người ta đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt dữ vậy! Chỉ tội cho Hạ Hoa, kết hôn thì chịu khổ cắt đứt máu mủ, cắn răng chịu đựng đủ đường, ly hôn còn phải cùng cái tên bán thú nhân kia giành tài sản của chính mình. Các ngươi có nghe tên Văn Đạt kia nói gì không, ly hôn thì được nha, nhưng mà phải để lại một nửa số đồ cưới, phi, ta còn chưa gặp qua tên nào mặt dày không biết nhục như vậy, thật không biết xấu hổ là gì!”
Lời này khiến cho càng nhiều người bất bình, chín người mười ý, câu chuyện càng nói càng đi xa hơn.
Một câu thật, một câu giả, người trong thôn cứ ngươi nói một câu, ta nói một câu, Văn Quý nghe thấy trong lòng cảm thấy không thoải mái. Hạ Hoa thì ra phải chịu khổ nhiều như vậy, hắn tuy biết Văn Đạt là một tên khốn khiếp, nhưng chưa từng nghĩ đầu đuôi câu chuyện lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Văn Quý tính toán đến xem tình hình, hắn thì không giúp được gì rồi, nhưng đến trợ uy cũng được mà! Dù sao Hạ Hoa chỉ có một người, sẽ tranh không lại nhà bên đó. Quay đầu nhìn Từ Lang, nhếch môi mỉm cười, có Từ đại tướng quân trấn giữ cục diện, để xem lũ tiểu nhân kia dám làm ra trò gì.