Đọc truyện Dị Giới Điền Viên Phong Tình – Chương 32: Dấm
Văn Quý trên đường trở về gặp Lưu Tam thúc, người này là một á thú nhân, công việc chính là làm thợ thủ công, kiêm luôn cả việc may vá, tay nghề rất tốt, những thứ hắn làm ra đều rất tinh xảo. Lưu Tam thúc bản thân trang điểm, thích may quần áo, thích làm nghề mộc. Nghề mộc của hắn là được truyền thừa từ đời cha, cha hắn chỉ có một đứa con trai là hắn, cho nên về sau hoặc là hắn cưới một á thú nhân khác, hoặc là để cho một bán thú nhân đến ở rể.
Lưu Tam thúc lúc thấy quần áo của Văn Quý, cười trêu ghẹo: “Nha, Văn Quý a, quần áo của ngươi cũng thật là đặc biệt a, khí trời cũng bắt đầu trở nóng rồi, mặc ít như vậy chính là để cho mát mẻ đi.”
Văn Quý vui vẻ, kéo kéo quần áo: “Thúc nói sao chứ, con mặc đều là áo dài, quần dài, chỉ là quần hơi rách một chút thôi!” Thấy bộ quần áo tơ lụa đỏ thẫm của Lưu Tam thúc, nhìn vào cảm giác vô cùng thoải mái, Văn Quý tán thưởng:”Lưu thúc, quần áo của thúc nhìn đẹp quá, con sắp mua quần áo mới, phải tìm loại giống như vậy mới được, quả thật rất xinh đẹp.”
Lưu Tam thúc thích làm quần áo, lại là một người có mắt thẩm mỹ cao, nghe thấy Văn Quý nói quần áo của hắn đẹp liền cực kì cao hứng, cười vui vẻ không ngừng, trực tiếp vung bàn tay to lên: “Đây được làm từ tơ của hỏa trùng dệt nên thành loại vải đông ấm hạ mát, mặc lên người vô cùng thoải mái! Chỗ ta còn rất nhiều, nếu ngươi muốn may quần áo, thì tới nhà của ta, tự chọn kiểu dáng, ta sẽ làm cho ngươi. Cũng chỉ có người có ánh mắt tinh tường như ngươi, ta mới ưu đãi cho như vậy nha!”
Nói xong liền quăng cho Văn Quý ánh mắt “ngươi chiếm được tiện nghi rồi đó”, Văn Quý vui tươi hớn hở tiếp thu, vuốt mông ngựa: “Con biết tay nghề của Lưu thúc rất tốt rất tốt mà! Con sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian qua.”
Tay nghề của những á thú nhân trong thôn so với quần áo bán trên mạng chất lượng tốt hơn nhiều lắm, đồ trên mạng đều là do máy móc chế tác, làm gì được thoải mái như đồ thủ công! Nhưng cũng không biết giá tiền thế nào đây…
Hiện tại chuyện Văn Quý quan tâm nhất chính là giá tiền, tiền trong tay hắn thật sự không còn nhiều lắm, ban đầu tiền dự phòng trường hợp khẩn hắn cũng đã cầm đi mua đất rồi, tháng sau rất có thể còn không đủ ăn. Hắn còn muốn thay một cái giường mới, cái giường nhà hắn sắp sập đến nơi, còn có cái cửa sổ rách bươm nhà hắn cũng phải đổi mới. Lần trước trời mưa bắt hắn chịu tội cả ngày lẫn đêm, tối nào mưa cũng bay ào ào đánh vào mặt hắn, đau rát đến không ngủ được ngon.
Ở một nơi mà đồ khoa học kỹ thuật bị hạn chế sử dụng đến mức tối đa, bởi vì lo chúng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thực vật, cho nên đồ dùng trong nhà cái gì cũng bằng gỗ, mấy loại đồ dùng bằng gốm sứ linh tinh lại vô cùng quý giá. Văn Quý hiện tại với chỗ tiền trong tay làm sao có thể thoải mái hưởng thụ đây chứ!
Gãi đầu, không cam long nhìn trời, như vậy mà hắn còn muốn lấy Từ đại tướng quân về nhà? Đường còn dài a…
Văn Quý trở về nhà, việc đầu tiên làm chính là đi sang nhà Từ Lang, không biết tên nhóc kia còn bị đau bụng không.
Từ Lang không ở nhà, hắn bây giờ đang ở sau nhà Văn Quý nghỉ ngơi, tiện tay chăm mấy cây rau, nhưng mà không chỉ có một mình hắn, còn có Văn Nhã và Hạ Lan! Văn Quý còn chưa đi vào, đã nhìn thấy cảnh tượng Hạ Lan ngồi xổm kế bên Từ Lang, cả người dán sát vô người tên kia, thẹn thùng cúi đầu, uyển mị mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp như ngọc, xinh đẹp mê người, lâu lâu kinh hô kêu một tiếng, sợ hãi than nhìn Từ Lang, tràn đầy bội phục cùng tán thưởng.
Từ Lang quay lưng về phía Hạ Lan, thấy người này không an phận dán lên người mình bèn nhích ra tránh đi, Hạ Lan lại tiếp tục dán sát người lên, Từ Lang lại tránh ra, lại không ngừng dán người lên… Văn Quý nhìn không thấy phản ứng trên mặt của Từ Lang, nhưng có thể nhìn thấy cánh tay hắn và Hạ Lan đặt cùng một chỗ, hơn nữa còn vô cùng thân mật.
Văn Quý nổi trận lôi đình.
Văn Nhã lúc này thì đang nhìn chằm chằm cây tử quả nhà Văn Quý, lật lật dây leo, sau đó bứt một chùm còn xanh xuống, trong mắt mang theo bất khả tư nghị.
Văn Quý bùng nổ, đây là hậu viện nhà lão tử, bọn họ nghĩ dây là đâu! Hơn nữa, tên Văn Nhã đang làm cái gì?
Văn Quý sắc mặt cực kì khó coi, nói chuyện một chút cũng không khách khí: “Các ngươi không biết chủ nhà đi vắng, thì không thể tự tiện vào nhà người khác hay sao?”
Từ Lang người cứng đờ, nhìn Văn Quý có chút bối rối, muốn giải thích cái gì, nhưng mấp máy môi mấy lần không biết nên nói gì, hắn giờ phút này thật hận chính mình ăn nói quá vụng về, gấp đến độ mồ hôi túa ra. Hạ Lan nhìn Văn Quý sợ đến mức không dám mở mắt nhìn thẳng mặt, trốn sau lưng Từ Lang, tên Văn Quý đó chính là sài lang mãnh thú, mà Từ Lang lại là nơi an toàn nhất. Văn Quý thấy một màn này, lại thấy sự lo lắng trong mắt Từ Lang, Văn Quý cười lạnh, xoay người đi ra ngoài.
Trước một khắc Văn Quý còn đang buồn rầu làm sao có đủ tiền cưới Từ Lang về, liền sau đó bị kéo về thực tại như thế này đây, Văn Quý cảm giác như hắn bị tạt cả một thau nước lạnh, đầu lại nóng tới bốc hơi.
Từ Lang còn không phải là người của hắn, hơn nữa người mơ ước tới Từ Lang rất nhiều, Hạ Lan cái người không biết sống chết bám dính người kia chính là minh chứng rõ nhất.
Văn Quý giận đến phát bực trong người, ánh mắt trừng Hạ Lan như khạc ra lửa, hoàn toàn không bận tâm chuyện mình ghen tuông vô tội vạ thế này ấu trĩ đến mức nào, hắn chỉ cần nghĩ đến chuyện Từ Lang đụng chạm với người khác là lửa giận trong người liền trào dâng!
Hạ Lan lúc rời đi trên mặt vẫn còn vệt ửng đỏ, còn rất cẩn thận đánh giá sắc mặt Văn Quý, nhỏ giọng giải thích: “Văn Quý, tôi không phải cố ý đâu, Từ tướng quân nói anh ấy muốn gieo hạt, tôi lại muốn đi xem, Từ tướng quân mới đáp ứng thôi.”
Nghe được lí do thoái thác của Hạ Lan, Từ Lang nhíu nhíu mày, sắc bén trừng Hạ Lan một cái, hé miệng nhưng vẫn không nói gì, sắc mặt không được vui cho lắm. Văn Nhã ánh mắt nghiên cứu Văn Quý một hồi lâu, lát sau lại nhìn ra sau nhà ánh mắt ý vị sâu xa, cuối cùng thản nhiên mỉm cười nói: “Văn Quý, về sau anh có cần hỗ trợ gì thì đều có thể tới tìm tôi.”
Khẽ nâng cằm, nhìn phía Từ Lang, cao quý lãnh diễm không thể xâm phạm, “Có tôi hỗ trợ, thu hoạch lần tới của anh nhất định tăng gấp ba.”
Văn Quý ngón tay vuốt ve vòng trên cổ tay, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, đầu óc đã không còn suy nghĩ thôn suốt nữa.
Văn Quý vẫn luôn biết bệnh chiếm hữu của bản thân rất cao, đặc biệt là đối với người yêu, nếu như Từ Lang thật sự trở thành người yêu của hắn, thì tuyệt đối không được có nửa phần ái muội với bất kì ai. Đồng thời, hắn do dự, một lần bị phản bội trong tình yêu, hắn không muốn nếm trải lại lần nữa, cho dù hắn có đủ dũng khí để đối mặt với chuyện bị lừa dối, nhưng hắn cũng không muốn bị tổn thương nữa, cảm giác đó rất đau.
Từ Lang người này, đáng giá để hắn thử một lần nữa hay không? Văn Quý cũng không biết, Văn Quý nghĩ hiện tại hai người họ hẳn nên giữ khoảng cách với nhau đã, hắn bây giờ không tỉnh táo để suy nghĩ được cái gì cả.
Ý niệm này vừa xuất hiện, tình cảm mãnh liệt của hắn dành cho Từ Lang đột nhiên lạnh đi, giống như đủ loại tình cảm quay cuồng đêm qua chỉ là cảnh trong mơ, tỉnh dậy, mộng liền tan vỡ.
Văn Quý quay lại đối đãi với Từ Lang như lúc ban đầu, trong mắt lãnh đạm xa cách, trên mặt lại tươi cười thân thiết, đáng yêu dễn thân, không nói lời đụng chạm đến ai.
Nhưng Văn Quý gieo mầm cũng không tìm Từ Lang nữa, hắn chỉ tự mình gieo hạt hồng tiêu, tưới linh tuyền, tiếp tục gieo mầm rau dưa các loại, chờ chúng đâm chồi.
Mỗi ngày đều đặn tưới linh tuyền cho cây tử quả, trái xanh chậm rãi chuyển thành màu hồng, vài hôm nữa là có thể ăn. Tiểu hồng quả cũng ra trái, lúc này Văn Quý đều hái xuống đem bán hết, không đưa tặng cho bất kì ai nữa, thu được kha khá tiền Văn Quý liền mua khoai tây, khoai lang đến trữ trong nhà.
Từ Lang cũng không còn được mời sang nhà Văn Quý ăn cơm nữa, Văn Quý sau khi làm cơm xong sẽ chia thành hai phần, rồi lẳng lặng đem phần còn lại đến nhà Từ Lang.
Từ Lang một ngày rồi lại một ngày càng thêm đau lòng, mất mát, lúc nhìn thấy Văn Quý chỉ còn thiếu hai mắt đẫm lệ khóc lớn thôi. Hắn không biết vì sao Văn Quý lại sinh khí, bởi vì hắn tùy ý dẫn người vào nhà Văn Quý sao? Hay là Văn Quý không cho phép hắn một mình đi vào nhà Văn Quý? Nghĩ đến đây, Từ Lang càng thêm khổ sở trong lòng. Hắn muốn giải thích với Văn Quý, đáng tiếc, Văn Quý không để ý tới hắn.
Từ Lang quả thực bị dày vò đến không biết làm sao, mỗi ngày phải đi săn thú, căn bản không thể tìm Văn Quý nói chuyện. Lúc trở về thì lại bị Hạ Lan quấn lấy nói chuyện, mỗi lần hắn định rời đi thì Hạ Lan lại quấy khóc không ngừng, Văn Quý đứng ngay đó nhìn luôn cười như không cười, Hạ Lan vừa rời đi, Văn Quý cũng xoay người bước đi, hắn thật sự muốn đuổi theo mà không được, chật vật đến không còn gì để nói.
Mỗi lần Văn Quý xuất hiện, Từ Lang đều cảm giác được ác ý hướng đến người Hạ Lan, Từ Lang ánh mắt hung ác sắc bén mang theo sát khí ngút trời xuyên về phía Hạ Lan, Hạ Lan sắc mặt trắng bệch, bị trừng đến hồn vía bay đâu mất, cả người lung lay như sắp đổ, cuối cùng tè ra quần chạy.
Từ Lang chờ tên kia bị dọa chạy rồi quay sang chờ đợi nhìn Văn Quý, hy vọng người kia nói với hắn một câu, nhưng đáp lại hắn chỉ là khuôn mặt tươi cười của Văn Quý, sau đó người kia gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Điều Từ Lang không biết chính là, Văn Quý vừa xoay người, nụ cười trên mặt đã tiêu tan, Văn Quý ngạo kiều ngửa đầu đắc ý, đáng lên, ai bảo ngươi bám dính người khác không buông làm gì a!
Từ Lang thấy Văn Quý rời đi càng thêm khổ sở, Văn Quý thật sự không đế ý tới hắn.
Văn Quý thờ ơ lạnh nhạt Từ Lang là có lý do. Từ Lang nếu ngay cà một tên bạch liên hoa như Hạ Lan cũng ngăn không được, vậy thì về sau sẽ không ngừng có thêm nhiều Hạ Lan nữa, không chừng còn có Tây Lan, Đông Lan, Hoa Lan, chẳng lẽ hắn phải cứ đề phòng mãi như vậy?
Như vậy quá mệt mỏi, Văn Quý không nguyện ý.
Nhưng Từ Lang, lại làm cho hắn tin tưởng.
Bọn họ, hẳn là có thể!
Văn Quý quyết định tạm thời gác cái suy nghĩ ấu trĩ của mình sang một bên, hắn đang chuẩn bị tìm người khai hoang đất, tiền hắn bán tiểu hồng quả hôm nọ vừa đủ để hắn mua thêm hạt giống trồng hết ba mẫu đất kia.
Ăn uống no đủ tài năng rồi mới tính đến mấy chuyện tình cảm này kia, hắn bình thường ăn uống xài đồ còn đau khổ giãy dụa kia kìa.
Đó là chưa kể, cưới vợ cũng cần phải có một đống tiền nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, tha thứ cho ta đi, để Văn Quý ngạo kiều một lần… Được rồi, ta đột nhiên cuồng bạo điểu(điểu chính là cái đó đó nha:)), hứng trí viết một cái tiểu kịch trường: Văn Quý và Từ đại tướng quân vừa mới phiên vân phúc vũ xong (chính là mới ấy ấy xong), Văn Quý tựa vào đầu giường hút thuốc, sương khói lượn lờ, vô cùng gợi cảm. Từ đại tướng quân dựa vào người Văn Quý rầu rĩ hỏi: “Quý Quý, lúc nào cho em lên mặt trên một lần đi.” Văn Quý nhả ra một làn khói, vuốt vuốt cằm của Từ đại tướng quân, tà mị mỉm cười: “Đại tướng quân muốn ở mặt trên? Được, đêm mai đi.” Từ tướng quân hạnh phúc ngủ, chờ mong đến đêm hôm sau. Từ tướng quân ngồi trên người Văn Quý loay hoay một hồi, đầu óc không ngừng suy nghĩ, cứ cảm giác có gì không đúng, đột nhiên linh quang chợt lóe, xoay người cả giận nói: “Quý Quý, em muốn ở mặt trên!” Văn Quý thẳng lưng nhìn người trước mặt chăm chú, ngón tay thuần thục nắm lấy tiểu tướng quân, nghe thấy Từ tướng quân nha nha nỉ non, không chút để ý trả lời: “Ừa, bây giờ em đang ở mặt trên không phải sao, nam nhân của em cũng bị em giữ trong tay rồi còn gì.”