Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 81: Phía nam


Đọc truyện Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự – Chương 81: Phía nam

Thời gian xuất phát của Trần Nghiễn được xác định, Phương Trí Viễn và Lưu Trang đưa Lưu a ma đến Trần gia ở. May mà Trần gia nhiều phòng, Lưu a ma và Trần Mặc ở trong một sân nhỏ, cũng thuận tiện. Đồ Lưu a ma chuẩn bị cho Phương Trí Viễn và Lưu Trang cuối cùng cũng cố gắng nhét trong ba thùng lớn.

Ngày xuất phát, mặt trời rực rỡ, vạn dặm không mây, Lưu a ma và Trần Mặc bế Tiểu Đoàn Tử, dặn dò đi dặn dò lại, nhắc nhở tới nhắc nhở lui bọn Phương Tằng, đến tận lúc thấy không còn sớm, mọi người mới lưu luyến lên đường. Tiểu Đoàn Tử mở to đôi mắt, còn chưa hiểu chuyện, nước mắt Trần Mặc lại chảy xuôi theo tay bé.

Phương Tằng dẫn theo Phương Trí Viễn và Lưu Trang, còn thuê năm người có kinh nghiệm, mang mấy xe hàng hóa lớn đi theo Trần Nghiễn. Trần Nghiễn dẫn ba bốn mươi binh sai, hộ tống ba bốn trăm tân binh. Xe bọn họ đi sau Trần Nghiễn năm sáu trăm mét, cố gắng không gây phiền hà cho anh.

Qua vài ngày, Phương Trí Viễn mới cảm nhận sâu sắc được con người đúng là không chịu nổi đi đường dài ngày xưa. Như bọn họ bây giờ, nghe mấy người có kinh nghiệm nói, đã là rất tốt, ít nhất ăn ngon uống đủ, ngủ cũng có ba lều trại mà Trần Nghiễn lợi dụng đặc quyền lấy cho, hơn nữa cứ vài ngày bọn Trần Nghiễn đi qua trạm dịch hay thôn trang đều dừng lại nghỉ tạm, thay quần áo, tắm rửa. Như vậy nên họ mới không đến mức thành người rừng. Đây cũng là nguyên nhân mà Phương Tằng suy xét việc dẫn Lưu Trang theo. Nếu bọn họ một mình đi phía nam, ít nhất không dám nghỉ ở quán trọ trong thôn đi ngang qua, ai biết được ở đó có người xấu không.

Nhưng dù thế thì trong mười ngày vẫn có bảy tám ngày phải màn trời chiếu đất, phải cho la ăn, nấu cơm, dựng trại. Vậy nên lúc đầu, Phương Trí Viễn mỗi đêm đều là nằm xuống là ngủ, gọi cũng không tỉnh.

Lưu Trang là ca nhi duy nhất, mấy người thuê đến kia lúc đầu cũng không thích, nghĩ Phương Tằng và Phương Trí Viễn ra ngoài còn dẫn theo ca nhi, đúng là không chuyên nghiệp, chuyến này tám chín phần phải chịu lỗ. Nhưng có Lưu Trang, chỉ mấy ngày mọi người đã phát hiện ra ưu điểm.

Giỏi nấu cơm, người lại chịu khó, công phu không tồi, rảnh rỗi còn có thể bắt thỏ, gà rừng cải thiện, còn giỏi hơn hán tử bình thường. Mấy người được thuê ăn cơm chùa phải quét lá đa, cũng không xét nét Lưu Trang nữa. Phương Trí Viễn miệng ngọt, xử sự khéo léo, Phương Tằng ổn trọng chu đáo, mọi người mới đi được nửa đường mà giao tình đã tốt đến xưng huynh gọi đệ.

Đến lúc thân quen, mấy người kia cũng không xa lạ như lúc đầu, thỉnh thoảng có thể chỉ dạy mấy thứ như sắp tới có miếu hoang, có nhà hoang, hoặc là chỗ này có mấy thứ có thể mang đến phía nam bán, chỗ kia có thể bán mấy thứ hàng hóa trong tay với giá cao.

Như vậy một đường bán vụn vặt cũng bán đi được hai xe hàng, mua đầy hai xe. Mà dọc đường đi, Lưu Trang đều nhớ kỹ chuyện ma ma dặn, rảnh rỗi liền nói với Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn cũng không biết gì về chuyện trưng binh năm đó, cuối cùng, một người họ Triệu trong số những người được thuê, mọi người gọi ông là Triệu lão ngũ, nói cho Phương Trí Viễn, bình thường binh lính chết trên chiến trường đều đào hầm chôn ngay tại chỗ, hơn nữa đều là mộ tập thể, nếu muốn tìm một hán tử chỉ sợ không dễ. Nhưng nếu tìm được binh lính năm đó, hỏi thăm nguyên quán của ông nội Lưu Trang không chừng có thể đi bái tế.


Tin này làm Lưu Trang cảm thấy rất mất mát, nhưng ngẫm lại cũng nghĩ thoáng hơn. Bây giờ Lưu Trang không còn ý muốn đón ông nội về, dù sao cũng không có khả năng, không làm được, cậu chỉ muốn hỏi thăm xem ông nội được chôn cất ở đâu, đốt cho ông nén hương, về nói cho ma ma cậu cũng coi như giải quyết một cọc tâm sự của ma ma.

Dọc đường đi, có Trần Nghiễn đi trước mở đường, đoàn người Phương Tằng cũng không gặp phiền toái gì lớn, nếu không chỉ phí qua đường ở các cửa thành đã lột mất của bọn họ một tầng da, chảy một lần máu. Mấy người được thuê thấy thế, đều nói Phương Tằng có thân thích tốt, người có chức vị đúng là tốt, còn nói với Phương Tằng trước kia cũng nghĩ tự mình đi buôn, nhưng sau đi tới tới lui lui cùng các thương nhân khác mới phát hiện tiền này không dễ kiếm. Không có tiền không qua được cửa, còn gặp phải quan sai không phân phải trái, nộp lên một xe hàng cũng là chuyện thường. Bọn họ còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, không có thực lực đi buôn, không bằng đi theo thương nhân mang hàng hóa, người ta kiếm nhiều hay ít thì vẫn phải trả tiền công cho họ.

Phương Tằng và Phương Trí Viễn nghe thế, nghĩ mà sợ. Nếu không phải có Trần Nghiễn mà lỗ mãng đi một mình thì tiền không dễ kiếm như vậy. Lúc này, dã tâm của hai người đều nhỏ đi, nhớ đến cuộc sống bình tĩnh ngày xưa.

Dọc đường đi thấy gì thú vị Phương Tằng đều mua một ít, người khác hỏi, Phương Tằng luôn vui tươi hớn hở nói: “Mang cho bé con nhà ta, nó mới hai tuổi nhưng mà trắng trắng tròn tròn, đáng yêu lắm. Ta nghĩ đến lúc ta về nó đã biết gọi cha rồi.” không mất kiên nhẫn mà kiêu ngạo và đắc ý tuyên truyền cho người ngoài về Tiểu Đoàn Tử nhà anh.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng nhân cơ hội mua mấy thứ cho Lưu a ma, Trần Mặc, đương nhiên không thể thiếu Tiểu Đoàn Tử và những người quen khác. Dọc đường đi, vui chơi, học hỏi, mua vào bán ra làm Phương Trí Viễn và Lưu Trang trau dồi được không ít kiến thức.

Mọi người đi hai tháng mới tới Nguyên Thành, thành phồn hoa nhất của phía nam. Không thể phủ nhân, sự phồn hoa ở nơi đây không phải là thứ mà chỗ họ có thể so sánh. Nhưng bọn Phương Tằng đến không đúng lúc, hay phải nói hàng của họ đến không đúng lúc.

Lúc này triều đình trưng binh làm mọi người hoảng sợ. Dù sao Man Tộc thích nhất là cướp bóc phía nam, nếu khai chiến thì sao có thể tốt được. Vậy nên thương nhân và quan nhỏ thi nhau bán ruộng bán cửa hàng, chuẩn bị đi nơi khác tị nạn, đợi chiến tranh xong, bọn họ có tiền có thân phận có địa vị, vẫn có thể về sống tiếp ngày lành.

Mà dân chúng trong thành thì không đi được, bắt đầu tích trữ đồ ăn uống. Dầu, gạo, thuốc tăng giá, ngược lại, xa xỉ phẩm như tơ lụa, đồ sứ thì chẳng ai đoái hoài. Bọn Phương Tằng mang tới rất nhiều sơn trân và da thú. Da thú thì dễ nói, mùa đông ở đây rất lạnh, quần áo làm bằng da thú rất ấm áp.


Giảm giá một chút liền có thể bán hết da thú, mà cái gọi là giảm giá cũng chỉ bằng giá bản địa, so với tiền vốn cũng có thể lời vài lần. Nhưng sơn trân thì không dễ bán, dù là đồ ăn nhưng nó là đồ ăn của người có tiền.

Trước kia, sơn trân là hàng dễ bán nhất ở phía nam. Phía nam nhiều người giàu, càng nhiều người coi trọng chuyện ăn uống, vậy nên sơn trân ở chỗ Phương Tằng chỉ cần đến phía nam liền bị cướp mua sạch, hàng chỉ cần mang tới là không lo không bán được. Phương Tằng cũng nghe người ngoài đề nghị nên đặc biệt chuẩn bị rất nhiều.

Nhưng nay đã khác xưa, người có tiền đua nhau bỏ chạy, ai còn nhàn hạ thoải mái mà mua sơn trân ăn. Dù có mua cũng liều mạng ép giá. Phương Tằng mang hàng từ xa tới, giá thấp như thế còn không bằng tự mình ăn, anh cũng không thể lỗ vốn, vì thế hàng liền tồn đọng lại.

Thực ra chuyến này Phương Tằng đã hồi vốn, còn buôn bán lời hai ba lần, nhưng bọn họ còn muốn mua hàng ở phía nam về, đương nhiên là tiền càng nhiều càng tốt, vậy nên hàng đọng trong tay làm Phương Tằng có chút nóng vội.

Cuối cùng, vẫn là Triệu lão ngũ nhìn cứ thế cũng không được, bọn họ còn muốn về ăn tết, tất nhiên là xong càng sớm càng tốt. Triệu lão ngũ không phải là lần đầu tiên đi phía nam như Phương Tằng, ông đã làm việc hơn mười năm, cũng quen biết vài người ở đây.

Vậy nên hôm nay, lúc ăn cơm, Triệu lão ngũ trực tiếp nói với Phương Tằng: “Phương đương gia, ta thấy sơn trân của ngươi hơi khó giải quyết. Thực ra ta quen một thương nhân, tên là Lưu Hữu Tài, chúng ta gọi ổng là chưởng quầy Lưu. Ổng là người tốt, cũng là người ở quê chúng ta. Trước kia lúc làm binh, được người cứu, để báo ân nên ổng ở lại đây thành thân, nuôi con ân nhân. Nhưng ổng cũng có gia thất ở chỗ chúng ta, chỉ là đã mất từ lâu. Chưởng quầy Trần nhớ tình đồng hương, nếu có thể giúp thì đều giúp. Hay là mai chúng ta đi tìm ổng”

Phương Tằng nghe không lên tiếng, Lưu Trang lại để bụng. Phương Trí Viễn biết tâm sự của Lưu Trang, cũng biết Lưu Trang không tiện mở miệng, hắn liền hỏi: “Triệu lão thúc, chưởng quầy Lưu này có phải là trưng binh từ chỗ chúng ta tới không. Nếu thế thì có phải là cùng lần trưng binh trước không Ông ấy nhất định biết những người chết trận được chôn cất ở đâu đúng không”


Triệu lão ngũ nhìn qua Phương Trí Viễn, ông uống chút rượu nên cũng nhiều lời hơn: “Chẳng thế. Ta đã từng gặp chưởng quầy Lưu, nói là những người cùng làm binh với ổng năm đó không có nhiều người sống. Ổng cũng là được người ta cứu mới không chết. Mấy binh lính kia chôn ở đâu, nghe người ngoài nói, chưởng quầy Lưu hàng năm đều đi tế bái, chắc chắn là biết.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang liếc nhau, đều thấy được hưng phấn trong mắt đối phương. Phương Trí Viễn và Phương Tằng mở miệng nói: “Cữu cữu, con thấy sơn trân cũng không bán hết ngay được. Không bằng, ngày mai cữu đi nhập hàng, con và A Trang thì đến chỗ chưởng quầy Lưu nhìn xem, nếu có thể bán được thì tốt. Nếu không thì chúng ta nghĩ biện pháp khác. Cữu thấy thế nào”

Phương Tằng cũng đã nghe Phương Trí Viễn nói về chuyện nhà của Lưu Trang, biết hai người muốn đi tìm chưởng quầy Lưu hỏi chuyện của ông nội Lưu Trang. Tuy Phương Tằng nghĩ nhiều năm như vậy, mồ ông nội Lưu Trang chắc gì đã tìm được, nhưng anh cũng không ngăn cản, cười nói: “Vậy cũng được, các con đến chỗ chưởng quầy Lưu. Nếu bán được là tốt, không được cũng đừng lo. Sơn trân là đồ tốt, nếu không được thì chúng ta tự ăn.”

Lời này nói ra, mọi người đều nở nụ cười.

Phương Tằng không ở quán trọ mà thuê một căn nhà nhỏ, một tháng năm lượng bạc. Nhà có tổng cộng bốn phòng, đủ mọi người ở. Phương Trí Viễn và Lưu Trang tất nhiên là chung một phòng, có thể là vì ngày mai sẽ đi gặp chưởng quầy Lưu nên Lưu Trang vốn nội liễm có chút lo lắng bồn chồn.

Phương Trí Viễn cũng lý giải, dù sao huyết mạch là một việc thực thần kỳ. Người trượng phu Lưu a ma tâm tâm niệm niệm một đời, Lưu Trang khẩn trương cũng là bình thường. Hắn rảnh rỗi liền trò chuyện cùng Lưu Trang để phân tán lực chú ý của cậu.

Phương Trí Viễn nói: “A Trang, đệ có nhớ ma ma không. Nói thật, ta hơi nhớ Tiểu Đoàn Tử, cũng không biết lúc chúng ta về nhóc con kia đã biết gọi ca ca chưa. Đệ nói xem, ta dạy nó bao nhiêu lần mà sao nó không biết gọi chứ.”

Nói đến chuyện này, Phương Trí Viễn liền hận, mà Lưu Trang nghe lại bật cười, có thể là nhớ cảnh Phương Trí Viễn vô lại lải nhải bên tai Tiểu Đoàn Tử. Thực ra, Lưu Trang cho rằng với sự thông minh của Tiểu Đoàn Tử, không gọi ca ca là do Phương Trí Viễn ép quá đáng.

Đương nhiên Lưu Trang sẽ không nói ra, cậu mở miệng: “A Viễn, huynh nói xem, năm đó ông nội đệ mất như thế nào Triều đình chỉ phát thông cáo và bạc trợ cấp mà không nói gì. Ma ma đệ lúc đầu còn chưa tin, này nào cũng đến cửa thôn chờ ông nội về, nghe nói nếu không phải hai cụ nội đòi bạc trợ cấp thì ma ma đệ còn chưa hồi thần.”

Phương Trí Viễn rất tôn kính Lưu a ma, một phu lang trẻ tuổi không còn trượng phu để dựa vào, còn có cha ma chồng như hổ rình mồi, tiểu thúc tử lúc nào cũng giở trò xấu, nhìn thế nào cũng rất đáng thương, thế mà Lưu a ma có thể nuôi cha Lưu Trang đến lớn, cưới phu lang, sinh ra Lưu Trang.


Cuối cùng, ngay cả cha Lưu Trang cũng đi trước, Lưu a ma còn có thể lau khô nước mắt nuôi Lưu Trang, chuyện như thế mấy ai có thể làm được Còn về ông nội Lưu Trang, Phương Trí Viễn không thể nói là thích, rõ ràng biết cha ma mình là người thế nào mà còn lưu luyến không thể hạ thủ.

Ông nội Lưu Trang, nói theo kiểu hiện đại, chính là người vác tù và, đối tốt với người khác, khổ là người nhà mình. Cuối cùng, ai là người khổ nhất Chính là người thân thiết với ông nhất, thương ông nhất. Ông thay cha ông đi làm binh, là đứa con hiếu thảo, là người anh trai tốt, nhưng có nhĩ tới con trai nhà mình không có cha, phu lang của mình không có trượng phu không Ông có nghĩ tới, nhưng chẳng qua tất cả đều không lớn hơn ân nuôi dưỡng của cha ma mình mà thôi.

Aiz, không biết vì sao, Phương Trí Viễn thấy khó chịu với ông nội Lưu Trang. Quả nhiên là không có hảo cảm với người tốt sao Xem ra hắn chính là khốn kiếp trời sinh rồi, Phương Trí Viễn tự giễu nghĩ.

**

Zổ: trần nhà lại sập, nhưng không sập vào mặt tui nữa, nhưng điện thoại tui lại thêm một vết xước dài hơn OTZ

Edit xong tắt đi, nó hỏi save ko tui vô tư nhấn No OTZ

Sao tui xui quá vậy trời T__T

Ai đoán được xô máu chó sắp tới không ~

Vừa lên đền, có bạn bảo ko edit từ bản raw sao có thể gọi là editor được, nên tui nhắc lại lần nữa là tui chỉ chỉnh sửa thì bản QT, không có raw nha. Vậy nên vẫn sẽ có lỗi mà các bạn nói là không chấp nhận nổi. Dù sao thì cũng là trao đổi miễn phí với tinh thần hủ với nhau, nếu bạn nào không thích thì cứ im lặng rời đi, đừng nói qua nói lại kẻo mất lòng nhau nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.