Đọc truyện Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự – Chương 22: Gặp
Edit: Zổ
Beta: Yêu Tử Dương
Bánh bao nước Phương Trí Viễn dùng thịt đông làm rất ngon, tuy da bánh không mỏng như ở hiện đại, nhưng ăn cũng ngon như nhau. Phương Tằng ăn một lúc năm cái, hô to ăn ngon, cơm trưa liền dùng bánh bao giải quyết. Ban đêm, Phương Trí Viễn dùng dầu thực vật chiên bánh bao nguội, lại rắc thêm vừng, hương vị cũng cực ngon.
Ăn kèm với cải trắng nấu, hai cậu cháu căng bụng. Trong lòng Phương Trí Viễn có tính toán, bèn hỏi thử Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu có thấy bánh bao cho thịt lợn đông ăn ngon hơn nhiều không Nếu bán thì không biết có người mua không”
Phương Tằng bán đồ ăn hai lần, đã có được một ít suy nghĩ buôn bán, anh nghĩ thứ này hẳn là có thể bán, nhưng bánh bao là thứ để ăn no, vừa dùng bột mì vừa có cả thịt như vậy dù bán cũng không lãi là bao, bọn họ lại không biết làm bánh bao, chỉ sợ mệt chết mệt sống cũng chỉ kiếm được tiền bốc xếp.
Vừa nghĩ như thế, anh liền nói ra với Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn cũng không định tự làm bán, hắn muốn làm bánh bao nước nhỏ hơn, tinh xảo hơn, sau đó trực tiếp bán cách làm cho chưởng quầy Trần. Dù sao chưởng quầy Trần có tửu lâu lớn nhất trấn trên, điểm tâm như vậy cũng rất hấp dẫn, ăn ngon, mấy người khách đến chỗ ông ăn cơm cũng không tiếc mấy đồng tiền ăn bánh bao.
Phương Trí Viễn biết việc này còn phải nhờ cữu cữu hắn ra mặt, cũng không giấu diếm, nói với cữu cữu hắn: “Cữu cữu, cữu xem, chúng ta làm bánh bao thịt lợn đông này tinh xảo hơn, để chưởng quầy Trần bán. Thứ này ăn cũng ngon, người ta đến kia ăn bữa cơm phải tính bằng bạc, ai còn để ý ăn mấy cái bánh bao hơi đắt hơn chút. Chưởng quầy Trần giúp chúng ta rất nhiều, để ông ấy thêm sinh ý kiếm chút tiền cũng tốt.”
Phương Tằng ngẫm nghĩ, cười nói với Phương Trí Viễn: “Nhóc con tinh ranh con, không biết giống ai. Chưởng quầy Trần là người trượng nghĩa, ông ấy sao có thể lấy không của chúng ta. Nói đến nói đi cũng là do con động tâm muốn kiếm tiền. Còn dám lừa gạt cữu cữu, đúng là một con hồ ly con.”
Phương Trí Viễn cũng không xấu hổ, thoải mái nói: “Cữu cữu, cữu nói thật xem thứ này ăn có ngon không, có thể bán được tiền không. Con với chưởng quầy Trần là đôi bên cùng có lợi, hợp nhất ích lợi. Không thể nói như con đi trục lợi được, nếu ông ấy không phải quen thân với cữu, chưa chắc con đã tìm ông ấy cùng phát tài đâu nha.”
Phương Tằng nhìn cháu ngoại vênh mặt, búng trán hắn, cười mắng: “Còn dám mạnh miệng với cữu cữu con hả, đúng là nhóc con xấu xa. Nhưng cữu cữu nghĩ cũng đúng, chúng ta cũng không đề cập đến tiền bạc, để xem chưởng quầy Trần nói sao đã. Cữu thấy thứ này chắc cũng có thể được ít bạc, bánh bao ở trấn trên cữu cũng ăn rồi, đúng là không ngon như con làm.”
Hai cậu cháu bàn bạc, quyết định ngày mai mang theo thịt lợn đông đến chỗ chưởng quầy Trần để ông làm thử một xửng bánh bao xem thế nào. Phương Tằng vốn định mang bánh bao của nhà mình đi, nhưng bị Phương Trí Viễn phủ quyết. Mắt thấy mới là thật, hơn nữa bánh bao trong nhà quá lớn, không phù hợp yêu cầu của hắn, không được mang tới làm hỏng hình tượng bánh bao nước của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tằng dẫn Phương Trí Viễn đánh xe la lên trấn trên.
Lần trước Phương Trí Viễn lên trấn trên, trong lòng có chuyện phải lo, cũng chưa cẩn thận ngắm nghía, giờ nhãn nhã tất nhiên là phải chăm chú xem phong cảnh cổ kính của trấn trên. Phương Tằng sợ xe la đi nhanh sẽ làm Phương Trí Viễn lạnh nên đi cũng chậm, để Phương Trí Viễn có thể cẩn thận cảnh tượng trên đường. Hán tử mặc áo bông dày, ca nhi mang khăn trùm đầu, trẻ con đội mũ đầu hổ vội vàng đi trên đường, hán tử phần lớn đeo gùi trên lưng.
Phương Trí Viễn cảm thấy rất thú vị, nhìn nhìn, thế mà hắn nhìn thấy một người quen.
Hôm qua Lưu Trang lên núi cùng đại thúc Lưu gia săn được không ít con mồi. Ma ma cậu từ trước tới nay đều không cho cậu lên núi săn thú, vậy nhưng trời lạnh, ma ma cậu bị cảm, mấy ngày nay hay ho khan, cậu muốn săn ít con mồi bán lấy tiền mua thuốc cho ma ma uống. Cậu biết, với tính tình của ma ma cậu thì nhất định không chịu tiêu tiền mua thuốc, không bằng cậu đi mua mang về.
Phương Trí Viễn từ xa đã nhìn thấy gùi trên lưng Lưu Trang, tay cậu còn cầm một cái bao, trời lạnh như vậy, cậu thở ra từng đoàn khói trắng. Lại gần nhìn, mặt và tay Lưu Trang đều đông lạnh, hơi sưng đỏ. Phương Trí Viễn nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, con nhìn thấy cháu nội của Lưu a ma nấu cơm cho nhà mình, hình như cũng là lên trấn trên, trời lạnh như vậy, chúng ta chở hắn một đoạn đi.”
Phương Tẳng cũng là hán tử hào sảng, sư huynh anh còn cố ý dặn dò anh để ý chăm sóc ông cháu Lưu a ma, lần này gặp tất nhiên phải đi cùng nhau. Phương Trí Viễn thấy cữu cữu hắn đáp ứng bèn gọi Lưu Trang: “Lưu Trang, Lưu Trang!”
Lưu Trang nghe thấy tên mình, quay lại thì thấy Phương Trí Viễn trên xe la. Cậu hơi giật mình, không ngờ có thể gặp Phương Trí Viễn ở đây. Cậu dừng lại, chào hỏi Phương Tằng: “Chào Phương đại thúc!”
Phương Trí Viễn cười nói: “Lưu Trang, ngươi lên trấn trên hả Đúng lúc ta và cữu cữu cũng lên trấn trên, ngươi lên đây, chúng ta cùng đi. Ngươi mang theo nhiều đồ như vậy, nếu đi bộ thì mất thời gian lắm.”
Phương Tằng cũng trợ trận: “Đúng thế, ca nhi Lưu gia, cháu lên ngồi đi, đến chỗ nào trấn trên, thúc tiện đường chở cháu luôn.”
Lưu Trang không thích nhờ vả người khác, hơn nữa lần trước Phương Trí Viễn và Phương Tằng cho cậu và ma ma nhiều thứ như vậy, cậu vốn ngượng ngùng, sao có thể ngồi xe nhà hai người, bèn lắc đầu, từ chối khéo.
Phương Trí Viễn thấy thế liền xuống xe, không nói hai lời, cầm bao của Lưu Trang bỏ lên xe, sau đó vừa lôi vừa kéo Lưu Trang lên luôn. Phương Tằng nhìn buồn cười, nghĩ may mà hai đứa chưa lớn, nếu không cháu ngoại anh làm thế khác gì lưu manh trêu chọc con nhà lành.
Lưu Trang và Phương Trí Viễn song song ngồi trên xe, Phương Trí Viễn không có việc gì liền hỏi: “Lưu Trang, ngươi lên trấn trên làm gì thế Trời lạnh như thế nằm trong nhà là thích nhất, nếu không rất dễ cảm lạnh.”
Lưu Trang chỉ chỉ bao và gùi, thản nhiên nói: “Hôm qua đi cùng đại thúc Lưu gia bắt được thỏ và gà rừng, còn có cả một con hươu sao nhỏ, bèn muốn nhân cuối năm bán được giá nên bán. Ma ma ta mấy hôm nay ho khan, ta muốn mua ít thuốc cho ông uống.”
Lúc này Phương Trí Viễn mới phát hiện trong túi có một con hươu sao nhỏ bị trói gô, còn trong gùi là thỏ và gà rừng đã chết. Hắn không ngờ Lưu Trang còn nhỏ tuổi như vậy mà bắt được nhiều con mồi thế, giơ ngón tay cái với Lưu Trang, nói: “Ngươi giỏi quá!”
Lưu Trang vốn rất có hảo cảm với Phương Trí Viễn, bình thường cậu không hay nói chuyện với người ngoài, vậy mà lần này bất tri bất giác lại nói ra việc mình muốn mua thuốc cho ma ma. Thấy Phương Trí Viễn không giả bộ cũng không hề khinh thường mà còn khen mình, không hiểu sao Lưu Trang thấy hơi ngại ngùng.
Phương Tằng cũng nghe được Lưu Trang nói, anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Ca nhi Lưu gia, cháu muốn bán cho nhà nào”
Phương Tằng cũng là thợ săn, nghĩ cô nhi ông góa khó khăn, sợ con mồi Lưu Trang cố gắng đánh về lại bị bán lỗ, bèn muốn giúp đỡ một ít.
Lưu Trang cũng sửng sốt, con mồi trước kia của cậu đều nhờ đại thúc Lưu gia bán hộ, nhưng lần này đại thúc còn bận việc thành thân cho con trai, Lưu Trang cũng không muốn nhờ vả nên muốn tự lên trấn trên bán lấy tiền ăn tết. Giờ Phương Tằng hỏi như vậy, cậu cũng không biết trả lời như thế nào.
Phương Tằng thấy thế liền biết Lưu Trang cũng là lạ nước lạ cái, không biết bán như thế nào, bán cho ai. Nếu sư huynh đã nhờ mình chăm sóc, lại gặp nhau vậy thì giúp một lần. Nghĩ thế, Phương Tằng nói với Lưu Trang: “Vậy thì, thúc giờ phải tới tửu lâu lớn nhất trấn trên, chưởng quầy ở đó quen biết với thúc, cháu bán đồ cho ông ấy có thể được giá cao.”
Phương Trí Viễn cũng nói: “Đúng thế, Lưu Trang, nếu ngươi mà bán cho tiệm thịt thì mấy người đó trả thấp lắm, đều trả theo giá của thịt nạc, mà đến tửu lâu, giờ đang cuối năm, thế nào cũng phải được thêm mấy chục đồng. Tiền nhiều hơn ngươi cũng có thể mua thêm cho ma ma vài thứ.”
Lưu Trang nghĩ thấy cũng đúng, cảm ơn Phương Tằng: “Vậy đành làm phiền Phương đại thúc!”
Phương Tằng vội vàng nói không cần cảm ơn, đánh xe đến chỗ chưởng quầy Trần. Phương Trí Viễn và Lưu Trang ngồi trên xe nói chuyện, đồng thời Phương Trí Viễn còn nói biện pháp chữa ho khan mà mình biết cho Lưu Trang, để cậu làm thử cho ma ma.
Chưởng quầy Trần đang tính sổ, thấy Phương Tằng dẫn theo hai thiếu niên đi vào, vội vàng ra đón. Phương Tằng giới thiệu Lưu Trang cho chưởng quầy Trần trước. Chưởng quầy Trần nhìn con mồi, thấy khá tốt, trả theo giá trả Phương Tằng, cũng nói với Lưu Trang là sau này nếu có con mồi cứ trực tiếp mang đến tửu lâu cho ông, ông sẽ trả giá cao.
Lưu Trang nghe thế rất cao hứng, liên tục nói cảm ơn Phương Tằng và chưởng quầy Trần. Thấy Phương Tằng và chưởng quầy Trần muốn nói chuyện, Lưu Trang hiểu chuyện đi ra, nhưng bị Phương Trí Viễn ngăn lại, dặn Lưu Trang mua xong đồ thì đến tửu lâu tập hợp, cùng hắn về. Lưu Trang không từ chối được, đồng ý.
Mà Phương Tằng thì nói với chưởng quầy Trần chuyện thịt đông và bánh bao nước. Chưởng quầy Trần cảm thấy rất hứng thú, đồ chua và kim chi của Phương Tằng là món rau bán khá đắt hàng ở tửu lâu, chưởng quầy Trần thấy bánh bao nước không tồi, nhưng vẫn bảo đầu bếp dùng thịt đông làm theo cách Phương Trí Viễn nói xem thế nào.
Phương Trí Viễn còn hữu tình cung cấp cách chiên bánh bao da dày, để đầu bếp cũng làm luôn. Đầu bếp của chưởng quầy Trần tất nhiên là có tay nghề phi phàm, bánh bao làm ra khéo léo đáng yêu, chưởng quầy Trần nhìn cũng rất muốn ăn. Phương Trí Viễn nói: “Trần đại thúc, thúc phải nhân lúc nóng ăn mới ngon, xé da hút nước trước, sau đó mới ăn da ăn nhân.”
Chưởng quầy Trần ăn thử một cái, rất vừa lòng. Ông không phải người keo kiệt, trực tiếp trả Phương Tằng mười lượng bạc, nói nếu lần sau làm được thứ gì tốt nhất định phải mang cho ông xem, lại cho Phương Trí Viễn một cái đùi vịt quay, còn gói một con vịt quay và một bao điểm tâm đưa cho Phương Trí Viễn.
Lúc này Lưu Trang cũng đã đến, từ chối lời mời ăn cơm nhiệt tình của chưởng quầy Trần, Phương Tằng dẫn Lưu Trang và Phương Trí Viễn đi về. Trong nhà không thiếu gì nên cũng không cần mua thêm. Phương Tằng vốn định mua cho Phương Trí Viễn ít đồ ăn vặt, nhưng có đồ chưởng quầy Trần cho nên Phương Trí Viễn cũng không để anh đi mua.
Lưu Trang mua vài thứ, đều để trong gùi. Đợi lúc ngồi lên xe la, cậu lấy một ghim hồ lô đường và một gói điểm tâm từ trong gùi ra, đưa cho Phương Trí Viễn, rõ ràng là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Phương Tằng và Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn oán niệm nhìn ghim hồ lô đường, hắn rõ ràng rất thành thục, ổn trọng, vì sao Lưu Trang lại mua đồ dỗ trẻ con để cho hắn Chẳng lẽ trong mắt Lưu Trang hình tượng của hắn ngây thơ như vậy Bị một đứa bé vốn nhỏ hơn mình mười tuổi coi là trẻ con đúng là rất bi đát.
Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn nhìn chằm chằm ghim hồ lô đường, nghĩ hắn muốn ăn nhưng ngại xấu hổ không dám ăn trước mặt cậu, liền cười nói: “Phương Trí Viễn, ngươi đói rồi phải không Ăn một ít hồ lô đường lót dạ đi.”
Phương Trí Viễn càng囧, hắn hơi oán niệm việc Lưu Trang lý giải sai y tứ của hắn, vội vàng nói: “Thật ra ta cũng không thích ăn hồ lô đường, ngươi ăn đi. Điểm tâm thì ta lấy, ta cũng có một hộp điểm tâm, ngươi mang về cho ma ma ngươi nếm thử đi.” Thấy Lưu Trang muốn từ chối, Phương Trí Viễn nói: “Nếu ngươi không nhận, ta cũng không nhận. Hơn nữa, chúng ta không phải bạn bè sao Bạn tốt tất nhiên phải chia sẻ đồ ngon cho nhau.”
Lúc này Lưu Trang mới nhận. Cậu thấy Phương Trí Viễn nói không thích ăn hồ lô đường, tưởng hắn viện cớ, vì trước đây cậu nhìn thấy người khác ăn đồ ngon cũng rất muốn, nhưng cậu biết ma ma không có nhiều tiền nên thường nói dối là mình không thích, nhưng mỗi lần như vậy, ma ma sẽ nói ông thích ăn thứ đó, sau đó mua về chỉ ăn một ít, còn lại để cho cậu ăn.
Vừa nghĩ thế, Lưu Trang cười cười với Phương Trí Viễn, cũng tự trách bản thân sơ ý, chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm, chỉ mua một ghim cho Phương Trí Viễn, nhưng Phương Trí Viễn cũng không phải người có tính ăn mảnh, là do cậu suy xét không chu toàn.
Cậu dùng giấy dầu gói kín hồ lô đường, nhét vào gùi của Phương Trí Viễn, ý là để Phương Trí Viễn mang về nhà ăn. Phương Trí Viễn không muốn, nhưng cũng biết tính tình của Lưu Trang, ngẫm nghĩ liền lặng lẽ để đùi vịt quay mà chưởng quầy Trần cho vào gùi của cậu.
Phương Trí Viễn thấy trong tay Lưu Trang có cuộn vải, màu sắc hơi già dặn, nói: “Lưu Trang, ngươi thật hiếu thảo, mua vải làm áo cho ma ma ngươi mặc, ma ma ngươi chắc chắn sẽ cao hứng.”
Tai Lưu Trang hồng hồng, nói với Phương Trí Viễn: “Ma ma không nỡ tiêu tiền cho mình, quần áo mặc năm này qua năm khác, đã lâu chưa có đồ mới, nhân dịp lần này kiếm được ít tiền, mua vải cho ma ma, ta tự làm cho ông một bộ quần áo bông.”
Phương Trí Viễn nghĩ lại hình thức quần áo, nêu ý kiến với cậu: “Ngươi có thể cho thêm ít lông mềm của gà vịt vào trong quần áo, làm như vậy ấm lắm. Cũng có thể khâu thêm da vào cổ áo hay tay áo, như vậy chắc chắn rất đẹp.”
Lưu Trang thấy không tồi, định làm thử xem.
Phương Tằng nghe buồn cười, cháu ngoại anh ngay cả kim cũng chưa cầm, còn dám dạy người khác, đúng là nhóc con mạnh miệng, cũng chỉ có Lưu Trang mới tin hắn.