Đọc truyện Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự – Chương 122: Phiên ngoại (7)
Sau khi Lưu a ma biết chưởng quầy Lưu đã làm nhưng gì, nhìn chằm chằm vào chưởng quầy Lưu một lúc lâu. Ông không ngờ đương gia mình cũng có thủ đoạn như thế, dùng đồng tộc áp chế cha ma chồng, dùng quyền thế chèn ép phu phu Lưu Phát. Lưu a ma hơi lo lắng, tuy trước kia ông rất ghét cha ma chồng, đối với phu phu Lưu Phát càng là kính nhi viễn chi nhưng trượng phu luôn đôn hậu lại làm việc như thế, Lưu a ma trong lòng nhảy dựng. Không hiểu sao, ông cảm giác có lẽ cha ma chồng đã làm việc gì mà ông không biết nhưng đương gia biết.
Lưu a ma và chưởng quầy Lưu làm phu phu đã nhiều năm, từ áy náy đau lòng mà chưởng quầy Lưu ngẫu nhiên toát ra ông có thể cảm nhận được trong lòng chưởng quầy Lưu có tâm sự.
Cho dù Lưu a ma rất muốn kéo tai chưởng quầy Lưu trực tiếp hỏi: ‘Huynh giấu đệ chuyện gì, khai rõ ra cho đệ.’ Nhưng cũng biết đương gia mình đã không muốn nói, mình làm phu lang mà ép buộc như thế thì không hay.
Vì thế trong lòng Lưu a ma ngứa như kiến cắn nhưng cũng không hỏi gì chưởng quầy Lưu, khiến chưởng quầy Lưu vốn đang lo lắng đề phòng khẽ thở phào. Ông cũng biết thay đổi của mình không giấu được Lưu a ma, còn sợ Lưu a ma xa cách ông, không ngờ Lưu a ma lại không hỏi gì, khiến ông rất cảm kích sự săn sóc của phu lang, nếu không ông đúng là không biết nên nói thế nào, ông vạn vạn lần không muốn để Lưu a ma biết chuyện đời trước.
Không có hai người Lưu Quang và Lưu Phát gây rối, một nhà chưởng quầy Lưu sống rất mỹ mãn. Dạo gần đây Lưu a ma quản lý cửa hàng cùng chưởng quầy Lưu ngày càng tốt, ông vốn thông minh, có chừng mực, người lại hòa khí, chưởng quầy Lưu lúc đầu vốn chỉ muốn để Lưu a ma quản cửa hàng cho đỡ buồn, bây giờ lại đúng là tìm được người giúp đỡ đắc lực.
Hai phu phu quản lý ba cửa hàng đến gọn gàng ngăn nắp, chưởng quầy Lưu thoải mái hơn đời trước rất nhiều. Lưu a ma tiếp xúc với nhiều người, tầm nhìn cũng mở rộng, hai người có thể thương lượng với nhau rất nhiều chuyện. Tuy Lưu a ma hơi lớn tuổi, không thể so với mấy ca nhi trẻ tuổi xinh đẹp nhưng giờ có công việc, Lưu a ma rất tự tin, hơn người ngoài vài phần khí chất, giỏi giang.
Chưởng quầy Lưu buôn bán tốt, tất nhiên không tránh khỏi xã giao. Lưu a ma thân thiết với phu lang của Trần bộ khoái, hai người thường nói chuyện phiếm. Phu lang của Trần bộ khoái ở quê chăm sóc cha ma chồng, rất không yên lòng về Trần bộ khoái ở trấn trên một mình, không tránh khỏi nói vài câu với Lưu a ma. Vì thế chưởng quầy Lưu phát hiện, phu lang ông bắt đầu lo lắng, thỉnh thoảng sẽ ngửi áo ông xem có mùi son phấn hay không, đôi khi còn quanh co lòng vòng lừa ông nói mấy câu. Chưởng quầy Lưu sao có thể không nhìn ra phu lang mình lo mình hái hoa ngắt cỏ bên ngoài chứ.
Đời trước chưởng quầy Lưu chịu đủ khổ về việc này rồi, đời này, có phu lang có con trai, ông không hề hứng thú với hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, khi biết thứ gì là quan trọng nhất thì những thứ khác có tốt đến đâu ông cũng không cần.
Để Lưu a ma không phải lo lắng, mỗi ngày chưởng quầy Lưu đều chủ động báo hành trình, mỗi lần ra ngoài giao tế đều dẫn theo tiểu tư, không bao giờ qua đêm ở ngoài. Vài lần như vậy, những người buôn bán cùng chưởng quầy Lưu đều biết ông sợ phu lang, thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo ông.
Chưởng quầy Lưu nghe tuyệt không xấu hổ mà còn cho rằng vinh quang, làm đám người kia giận đến nghiến răng. Lưu a ma nghe được, không được tự nhiên một thời gian, tuy ông quản hơi nghiêm nhưng mà ông vẫn rất hiền lành được không, sao lại so sánh ông với sư tử Hà Đông chứ Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng Lưu a ma vẫn an tâm và ngọt ngào.
Lưu Hòa quan hệ rất tốt với bạn cùng trường. Tuổi anh cũng không lớn nhưng người khác cùng tuổi với anh đã học được bảy tám năm thì anh mới thuộc hết chữ, tất nhiên là không có tiền đồ gì trong việc thi cử. Nhưng anh rất quý trọng cơ hội được đọc sách, dù không giỏi như người khác nhưng mỗi ngày vẫn rất chăm chỉ hoàn thành bài mà tiên sinh giao, làm mấy bạn học vốn coi thường anh đổi mới cái nhìn.
Lưu Hòa kế thừa sự khoan hậu của chưởng quầy Lưu. Không thể nói tất cả những người học giỏi ở tư thục trấn trên đều khôn khéo, nhưng ít ra cũng nhiều tâm tư hơn người bình thường. Người khôn khéo và người khôn khéo giao tiếp quá mệt mỏi, người như Lưu Hòa ngược lại là quen biết được vài người bạn tốt.
Trong những người này có ba người thân với Lưu Hòa nhất, một là con trai nhà tú tài trấn trên, hơn Lưu Hòa một tuổi, tên là Tiền Thư, hai người còn lại là huynh đệ, trong nhà cũng mở cửa hàng buôn bán, tên là Chu Hành, Chu Lập.
Bọn họ thấy Lưu Hòa thành thật, thích sự thành thực của anh, lại cảm thấy anh dễ bị lừa, thường mang anh ra ngoài xã giao. Cứ như vậy, Lưu Hòa khoan hậu thì vẫn khoan hậu nhưng đã không còn không quả quyết và thiên chân của ngày xưa, khôn khéo di truyền từ Lưu a ma cũng từ từ hiện ra, làm chưởng quầy Lưu và Lưu a ma âm thầm cao hứng. Buôn bán không phải chỉ cần phúc hậu mà còn cần cả khôn khéo và có chừng mực.
Chớp mắt đã đến cuối năm, chưởng quầy Lưu ngẫm nghĩ, lấy trong kho lúa ra hai xe lương thực, dẫn Lưu Hòa về Lưu gia thôn. Ông đi tìm lý chính, vài người hàn huyên một lúc, lý chính trong lòng hiểu rõ, ông đã nhận ra chưởng quầy Lưu không phải người đơn giản từ lâu.
Dùng bọn họ kiềm chế cha ma, đệ đệ của mình, tuy rằng có cho ưu đãi nhưng tâm tư này đúng là rất sâu, khiến lý chính không quá nguyện ý giao tiếp cùng ông. Tuy các tộc lão tham lợi nhưng ai cũng không phải thằng ngốc, việc lần trước bọn họ làm đao cho người ta, tuy là tự nguyện nhưng không phải không có ý kiến.
Chưởng quầy Lưu nói thẳng với lý chính: “Lý chính, ta cũng là người trong thôn. Trong tộc mấy năm nay đối với ta rất tốt, giờ ta có năng lực liền muốn giúp mọi người một chút. Giờ không phải là sắp tết sao Ta mang hai xe bột mì đến, còn mua hai con lợn của người trong thôn. Bột mì là để cho nhà có trẻ con và người già, mỗi đứa nhỏ và người già được hai cân. Thịt lợn thì nhà nào cũng có, một nhà hai cân thịt. Tuy đồ không nhiều nhưng cũng coi như tấm lòng của ta với người trong thôn, còn hy vọng lý chính làm chủ phân chia, Lưu mỗ cảm kích vô cùng.”
Lý chính nghe, trong lòng nghĩ: không ngờ Lưu Tài này tuy phát đạt nhưng cũng không quên gốc, vẫn nhớ người trong thôn, xem ra sau này phải để ý chuyện của cha ma hắn nhiều hơn, không thì sao dám nhận những thứ này.
Nụ cười của lý chính thật hơn, vội vàng mở miệng nói: “Lưu gia đại huynh đệ, ngươi phát đạt cũng không quên thôn, ta thay mọi người cảm ơn ngươi. Ngươi yên tâm, người trong thôn đều là người tốt, sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi.”
Nói xong, lý chính cho người thông báo thôn dân ngày mai đến sân phơi nhận thịt và bột mì. Chưởng quầy Lưu dẫn Lưu Hòa, mang theo bốn thứ về nhà cũ. Có lẽ người trong thôn đều đã biết chưởng quầy Lưu mang đồ về cho người trong thôn, ai thấy chưởng quầy Lưu và Lưu Hòa cũng rất thân thiết.
Ngay cả những phu lang khắc bạc kia nghĩ đến thịt lợn và bột mì cũng không nói mấy câu ganh ghét nữa. Chưởng quầy Lưu và Lưu Hòa một đường đi tới, gặp không ít trẻ con, Lưu Hòa mang theo đường, cho mỗi đứa mấy viên, cũng có thiếu niên thân quen với Lưu Hòa đến chào hỏi. Lưu Hòa nói đến chỗ ông nội và ma ma rồi sẽ đi tìm bọn nó chơi.
Đến nhà cũ, hai lão Lưu Quang đã nghe người ta nói chưởng quầy Lưu mang hai xe đồ về chia cho thôn, trong lòng bọn họ rất mất hứng. Mình làm phụ thân, a ma ruột còn chưa nhận được gì đâu, người trong thôn lại được trước, khó trách đều nói tốt cho thằng cả.
Thấy chưởng quầy Lưu vào cửa, Lưu Quang gia mắt cũng không nâng, ngồi trên ghế làm sủi cảo. Lưu Quang thấy phu lang mình như thế, hơi xấu hổ, đứng dậy nói với chưởng quầy Lưu: “Thằng cả, con tới hả.”
Lưu Quang gia ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đương gia, ngươi gọi cái gì, người ta bây giờ là người phú quý, chúng ta làm cha ma cũng không thể trêu vào, cẩn thận lại bị tộc lão mắng, ta chịu không nổi.” Nghĩ đến chuyện lão đã bằng này tuổi mà còn bị mấy ma ma bối phận lớn hơn mắng, Lưu Quang gia hận mình không sinh ra đứa con bất hiếu như chưởng quầy Lưu.
Trong lòng chưởng quầy Lưu ảm đạm, Lưu Hòa chào hai lão Lưu Quang: “Ông nội, ma ma.”
Lưu Quang ừ một tiếng, Lưu Quang gia làm bộ không nghe thấy. Chưởng quầy Lưu thấy thế, trong lòng căm tức, thất lạc vừa nãy lập tức biến mất. Ông thua thiệt con trai quá nhiều, thái độ của Lưu Quang gia với Lưu Hòa khiến chưởng quầy Lưu nghĩ đến khi a ma mình và Lưu Phát ép phu lang mình tái giá, lại làm hỏng thanh danh của A Hòa.
Vì thế ông càng thêm căm tức, quả nhiên, vì không thích ông mà có thể giày xéo con ông, để con ông mất thanh danh, cưới một phu lang như vậy, cuối cùng còn vì Lưu Hưng mà mất mạng.
Trong lòng chưởng quầy Lưu không còn chút ôn nhu nào, nói với Lưu Quang: “Cha, sắp tết rồi, con mang cho cha vài thứ. Tết chúng con không về nữa, dù sao trước kia phân gia đã nói rồi, cha ma có thằng hai, vạn sự không cần con lo.”
Nói xong, bảo Lưu Hòa để đồ xuống. Chưởng quầy Lưu mang cho Lưu Quang một cuộn vải, hai đàn rượu, một tảng thịt lợn lớn và một hộp điểm tâm. Lưu Quang cẩn thận nhìn phu lang, lại nhìn nhìn con cả, cũng không biết nên nói gì.
Chưởng quầy Lưu định dẫn Lưu Hòa về, Lưu Quang gia nhìn đồ trên bàn, hừ lạnh lên tiếng: “Mày buôn bán lớn mà lại bố thí cho cha ma mày bằng này, đúng là nhiều quá, chúng tao không nhận nổi đứa con như mày, đuổi ăn mày cũng không đuổi như mày, mang về, tao coi như chưa bao giờ đẻ ra đứa con như mày.”
Chưởng quầy Lưu mở miệng nói câu đầu tiên với Lưu Quang gia từ khi vào cửa: “A ma, a ma ghét con như vậy sao Chẳng lẽ con không phải là con a ma sao, khinh đồ của con ít Thằng hai đã bao giờ mang tới đây bằng nửa chỗ này chưa Chỉ sợ dù con mang tới cho a ma một tòa núi vàng thì cũng không bằng một chén nước của thằng hai. Con từng gặp người bất công nhưng chưa thấy ai bất công như a ma.”
Lưu Quang gia cả giận: “Mày mà cũng so được với thằng hai à Nó hiếu thuận, cha mày và tao nói gì nó nghe nấy, từ nhỏ đã nhu thuận hiểu chuyện, mày sao có thể so được với nó. Tao thích thiên vị nó thì thiên vị, mày quản được trời được đất nhưng không thể quản được tao. Sau này không có việc gì thì đừng đến đây nữa, tao không có hứng gặp mày.”
Chưởng quầy Lưu cố nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được. Ông bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi a ma mình: “A ma, rốt cuộc thì a ma ghét con hay là ghét cha con Con vẫn không hiểu, lúc chưa có thằng hai thì a ma đã không thích con rồi. Sau này ở nhà ma ma ngoại con mới biết, thì ra chỉ vì con trông giống cha con, a ma khinh cha con, cảm thấy ông vô dụng, kém phú hộ mà đệ đệ của a ma gả, vậy nên mới chướng mắt con. Con vẫn rất muốn hỏi, nếu a ma khinh thường cha con thì sao không trực tiếp nói với ông ấy mà chỉ dám đổ giận lên người con”
Lưu Quang gia nghe hoảng sợ, muốn mắng, nhưng nhìn ánh mắt như hiểu rõ tất cả của chưởng quầy Lưu, lời của lão liền kẹt ở yết hầu. Đúng thế, lão khinh thường Lưu Quang, chẳng qua là nông dân, thành thật, không có tiền lại không có khí khái hán tử nhưng năm đó lại cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đến nhà lão cầu hôn.
Cha ma lão vốn đã đồng ý gả lão cho phú hộ kia nhưng bị Lưu Quang làm thế lại đổi thành gả đệ đệ cho phú hộ. Mỗi lần nhìn đệ đệ đeo vàng đeo bạc, ghen ghét trong lòng lão lại tràn ra, không dám oán cha ma, lão trút tất cả hận ý lên người trượng phu, khinh thường trượng phu không có can đảm không có bản lĩnh, không thể để lão sống sung sướng. Nhưng còn phải sống với Lưu Quang, lão không làm gì được Lưu Quang, đứa con sinh ra lại ngu ngốc như Lưu Quang, làm lão nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Mỗi lần quở trách khó xử chưởng quầy Lưu, Lưu Quang gia đều có một loại khoái cảm khó tả.
Sau đó lại có lời thầy bói khiến lão càng thêm đúng lý hợp tình mà đối xử không tốt với chưởng quầy Lưu. Lưu Quang cũng vô dụng, trong nhà đều do lão quyết định, tất nhiên là muốn thế nào được thế đó.
Lúc này bị chưởng quầy Lưu nói thẳng ra như thế, Lưu Quang gia cũng không sợ, lão ở nhà đương gia tác chủ hơn phân nửa đời người, nghĩ Lưu Quang là kẻ khiếp nhược, lão đã bằng này tuổi, sau này có nhờ vả cũng chỉ nhờ vả con trai, tất nhiên không sợ đắc tội Lưu Quang, vì thế liền thừa nhận: “Đúng vậy thì sao. Tao nhìn mày không vừa mắt, không thích mày. Tao nói không thích mày, cha mày cũng không phải là nói cũng không thích mày sao. Mày chính là người ai cũng ghét. Nếu biết có ngày hôm nay, lúc sinh đáng lẽ tao phải bóp chết mày ngay.”
Lưu Quang như bị sét đánh nhìn trò khôi hài trước mắt, không nói nên lời. Phu lang sống cùng lão một đời luôn luôn khinh thường lão Con cả vì giống mình nên mới bị phu lang ghét bỏ Lưu Quang không biết nên đối mặt với phu lang mình thế nào, giống như đây là lần đầu tiên nhận thức phu lang.
Chưởng quầy Lưu không nói gì dẫn Lưu Hòa mang đồ đi, ra cửa thấy mấy người hóng chuyện, cố ý nói với Lưu Hòa: “A Hòa, ông nội và ma ma con chướng mắt chúng ta, ngay cả đồ chúng ta mang tới cũng không cần, còn đuổi chúng ta đi. Ài, cũng là cha sai, đáng lẽ không nên tới làm họ tức giận, sau này chúng ta đừng tới nữa thì hơn.”
Lưu Hòa cũng không ngốc, nhanh chóng làm ra bộ dáng ủ rũ, thê thê thảm thảm đi theo chưởng quầy Lưu. Chưa đến nửa ngày, Lưu gia thôn đã truyền ra tin tức mới nhất, hai cụ Lưu Quang đuổi chưởng quầy Lưu và cháu đích tôn đến thăm ra khỏi cửa, còn ném đồ họ biếu đi. Sau đó không còn ai nói chưởng quầy Lưu không tốt với cha ma nữa.
**
Zổ: hết chương này còn có 3 c nữa là hết rồi nha ~
Cứ hễ có 15 ng cmt dưới chương thì t sẽ up chương sau luôn ~
15 ng chắc cũng ko nhiều đâu nhỉ Cố gắng xong trong ngày hnay nha các cưng ~