Dì Ghẻ

Chương 18: “Mẹ” Hường…


Đọc truyện Dì Ghẻ – Chương 18: “Mẹ” Hường…

Một tuần sau khi Nam về ở với bà ngoại, ngày nào hai bà cháu nói chuyện cũng nhắc tới bé Hạnh. Cả Nam và bà ngoại đều lo con bé ở với mụ Hường sẽ bị ghét bỏ mặc dù trước đó sau hôm ở nhà bố về bác Dung đã kể lại tất cả mọi chuyện, những lời nói của chú Đại. Con bé còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì đã vào cấp 3 với lịch học dày đặc nên nhiều khi Nam muốn đến trường tiểu học để gặp em cũng khó khăn. Lắm hôm buổi chiều nó đạp xe đến trường tiểu học đã là 5h30 chiều. Nhìn thấy nó bác bảo vệ hỏi thăm:

– – Dạo này không đón em nữa hả cháu…? Con bé vừa về với mẹ nó rồi.

Nam chào bác rồi lặng lẽ đi về, đã hơn tuần nay không được gặp em, hôm nay là chủ nhật nó biết em nó được nghỉ nên nó đánh liều đạp xe đến nhà bố nó để gặp em. 9h sáng hôm ấy nó xin phép bà ngoại đi thăm em, lần trước bà ốm có người đến thăm mua bánh kẹo, thấy Nam nói the bà cười rồi cho một hộp bánh với một túi kẹo vào tròn túi rồi bảo:

– – Cháu mang cho em nhé, con bé sún răng nhưng thích ăn đồ ngọt lắm.

Nam gật đầu cầm túi bánh kẹo rồi chào bà đạp xe đến nhà bố, đến nơi thấy nhà đóng cổng nhưng không khóa ngoài đồng nghĩa với việc trong nhà có người. Nhưng nó không dám gọi cửa hay bấm chuông, nó cứ đứng cách đó chục mét nhìn vào ngôi nhà rồi đi qua đi lại. Đang loay hoay thì có người gọi nó:

– – Nam đấy hả cháu, sao lại đứng loanh quanh ở đây thế…?

Nam quay lại thì nhận ra là bà đã cho hai anh em nó bánh rán hôm mới về đây ở, bà cũng là họ hàng về bên đằng nội nhà bố nó. Sau lần bà cho hai anh em bánh rán rồi bị mụ Hường nói không ra gì nên dù ở gần bà cũng không sang nhà bố Nam, thi thoảng hai anh em Nam đi học thấy bà ngoài đường cũng chỉ vội chào bà rồi đi. Nam lễ phép:

– – Cháu chào bà ạ, cháu đến nhà muốn gặp em gái nhưng cháu ngại không dám bấm chuông. Đứng đây đợi nếu em nó có ra ngoài thì gặp bà ạ.

Bà gọi nó lại:

– – Vào đây bà xem nào, đây ngồi xuống đây đợi. Đứng đó làm gì cho mỏi….

Nam chạy lại chỗ bà rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nó có vết khâu dài ngay bên mắt bà lắc đầu:

– – Mặt cháu bị sao thế kia, có phải bị bố đánh lần trước không..?

Nam gật đầu, bà nói tiếp:

– – Thế mà ra đường nó bảo bố lỡ tay chỉ xây xát nhẹ, rách hẳn một vết dài thế kia còn nhẹ gì nữa. Thế nó dùng cái gì đánh cháu..?

Nam khẽ nói:

– – Bố cháu cầm cốc đáp ạ..

Bà thở dài:


– – Khổ thân thằng bé, bà nào cũng có biết đâu. Hôm trước đi cúng thì gặp cả bố mày với cái Hường, dắt theo hai đứa bé gái. Bà mới lại hỏi mày đâu thì cái Hường nó bảo cháu chửi lại bố xong bỏ về ngoại ở rồi. Thấy vậy mọi người mới hỏi thăm mà nó kể khiến bà nghe không lọt tai chút nào.

Nam tò mò hỏi bà:

– – Bà ấy kể thế nào hả bà..?

Bà nói tiếp:

– – Nó bảo cháu bố say rượu về gọi lấy cốc nước cháu không lấy, bố mắng mấy câu cháu liền chửi lại là tôi không thèm nhận cái loại bố như ông. Bố cháu say quá nên mới tát cháu mấy cái, cháu ngã không may đập vào cầu thang nên bất tỉnh nó phải đưa vào viện nhưng không sao. Hôm đó thì bà không có ở nhà, chiều về thì chỉ nghe hàng xóm xung quanh nói nhà cháu cãi nhau, về sau có chú nào đưa cháu vào đi mà người cháu lúc đó toàn máu. Nhưng trong đám cúng nó lại kể khác, bà không chứng kiến nên cũng ko dám nói. Nhưng hàng xóm xung quanh đây ai người ta cũng nói con này ác nhân, thất đức.

Nam ngồi lại kể hết mọi chuyện cho bà nghe, nghe xong bà chép miệng:

– – Thế mà nó kể với mọi người trong nội cháu chửi lại bố. Ai ở đấy cũng nói cháu không ra gì, nào là bố đón về sống tốt như thế còn không biết điều. Xong con kia nó bảo hai đứa về đây tiền ăn uống, tiên học nó lo cho hết. Coi như con đẻ, bố mà đi làm xa là ở nhà nó lo cho hai đứa từng li từng tí một. Rồi nào là con nó nó còn không chăm bằng con chồng. Bà ở đây thì lạ gì, nhưng toàn bọn nịnh thần tung hê nhau nên thôi kệ. Nhất là cái Nguyệt chị bố cháu ấy, cô mà toàn nói những lời khó nghe.

Nam vẫn ngồi lặng im nghe bà kể, bà tiếp:

– – Cô Nguyệt cháu nói từ đầu đã bảo đứng đón thằng đấy về, nhìn mặt nó là biết mất dạy rồi. Bà nghe vậy mà mới nói hai đứa nó ngoan ngoãn lễ phép gặp ai cũng chào thì nó bảo bà biết cái gì.

Nam trả lời bà:

– – Cô đấy không ưa gì mẹ con cháu đâu, ngày trước cô ấy còn nói xấu mẹ cháu nhiều lắm. Cháu về đây ở được mấy tháng mà cô ấy nói với bố cháu là nếu cháu ở đây thì cô ấy không đến nhà bố cháu nữa. Cô ấy với bà Hường quý nhau lắm.

Thấy Nam cứ nhấp nhổm sốt rượt nhì vào nhà bố, bà mới nói:

– – Hay đi với bà bà gọi cửa cho nhé, thôi cháu ạ. Con người có phúc có phần, ông trời có mắt cả đấy…Giờ cháu cứ cố gắng.

Cũng không biết phải đợi đến bao giờ, Nam đi theo bà sang nhà bố. Bà gọi:

– – Tuấn ơi….Tuấn ơi…ra cô hỏi nhờ cái này..

Trong nhà có tiếng vọng ra, là giọng mụ Hường:


– – Cô Tám phải không..? Chồng cháu không có nhà đâu…?

Bà nói:

– – Thì mày cứ mở cổng tao hỏi tí chuyện..

Mụ Hường ra mở cổng, mở ra mồm mụ vẫn làu bàu:

– – Đang bận chết đi được..Có chuyện gì….Ơ sao mày lại về đây..?

Bà nói đỡ cho Nam:

– – Nó đến thăm em gái nhưng sợ không dám gọi cửa. Tao sang gọi hộ để anh em nó chơi với nhau một tí.

Quay sang bà bảo Nam:

– – Giờ bà về đun nồi nước lá, cháu ở lại chơi với em nhé..

Mụ Hường nhìn theo bà lườm nguýt, nhưng mụ vẫn đứng chắn ở cổng không cho Nam vào, mụ nói giọng bẩn:

– – Cô tưởng mày nói sẽ khồng về đây nữa cơ mà..Em giờ ở đây nó đang sống tốt, gặp rồi để nó học theo cái mất dạy à…?

Nam dù rất tức nhưng nó vẫn cố nhịn nói:

– – Cô để cháu gọi em ra đây một lúc chứ cháu không vào nhà..

Mụ Hường nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh, quay vào trong mụ gọi:

– – Hạnh ơi, ra đây mẹ xem nào.

Trong nhà bé Hạnh vâng dạ rồi chạy ra, lúc này Nam nhìn thấy trong phòng khách có cả cái Thư đang ngồi ăn gì đó, còn bé Hạnh đang xem tivi nghe thấy mụ Hường gọi nó chạy ra. Đến cổng nó nhìn thấy anh thì cười tít cả mắt, nó chạy lại ôm chân anh rồi gọi:


– – Anh Nam, anh Nam về rồi…Bế em..bế em..

Thấy con bé là Nam chẳng còn bực tức gì mụ Hường nữa. Lúc này mụ Hường quay lại khép cổng rồi nói:

– – Hạnh chốc nữa vào nhà thì gọi mẹ nhé..

Con bé cười trả lời:

– – Vâng ạ…

Nam mặt hơi tối lại, nó dắt em ra chỗ bà ngồi ban nãy, nó hỏi:

– – Em gọi bà đấy là mẹ à..?

Bé Hạnh hồn nhiên trả lời:

– – Dạ vâng, bố bảo em từ giờ phải gọi là mẹ..Vì mẹ chở đi học, mẹ mua đồ ăn cho..

Nghe con bé nói thằng Nam giận đỏ cả mặt, nhưng nó sao trách em nó được. Con bé còn nhỏ có biết cái gì đâu, mà gọi như thế nó sống ở đây cũng đỡ khổ. Nam kéo tay áo em lên xem có vết bầm, vết tím nào không rồi nó hỏi:

– – Bà ấy có đánh em nữa không..?

Bé Hạnh lắc đầu:

– – Không anh ạ, mẹ sáng chở em đi học rồi mua đồ ăn cho em nữa. Mặt anh bị sao thế ạ..?

Nam gắt:

– – Đó không phải…..

Nhưng rồi nó lại hạ giọng:

– – Anh không sao, anh bị ngã hôm lâu rồi ấy.

Nó không có quyền gì giận dữ ở đây cả. Hỏi thăm em, dặn dò em một lúc rồi nó lấy túi bánh kẹo treo ở xe đưa cho em rồi nói:

– – Bà ngoại gửi cho em này, cất đi ăn dần nhé. Anh giờ đi học cả ngày nên cuối tuần chủ nhật anh lại đến thăm em được không..?


Con bé thích thú nhận quà từ tay anh rồi hỏi:

– – Anh không ở đây nữa à..?

Nam nhìn em khẽ cười

– – Anh giờ bận học ở xa nên không ở đây được nữa, chỉ đến thăm em được thôi..

Bé Hạnh gật đầu:

– – Vậy chủ nhật anh nhớ về nhé…

Bà ngồi trong nhà nhìn ra hai anh em khẽ đưa tay lau nước mắt, thằng anh nói dối để cho em yên tâm, con bé thì ngây ngô vẫn chưa hiểu được rằng anh nó bị đánh đến phải bỏ đi, mà nguyên nhân chính là do cái người con bé hiện nay đang gọi là mẹ. Bỗng nhiên từ phía bên nhà bố nó mụ Hường mở cổng gọi to:

– – Hạnh ơi, về đây mẹ cho cái này..Về nhanh còn học không lát bố về lại mắng.

Bé Hạnh nhìn anh không muốn quay về, thấy vậy Nam đẩy đẩy em:

– – Thôi em về đi, tuần sau nghỉ học anh lại đến..

Con bé vừa đi vừa ngoái lại nhìn anh, Nam đứng đó nhìn em đi vào trong cho đến khi cổng đóng chặt lại Thấy nó cứ đứng đó bà mới gọi:

– – Nam ở đây ăn cơm với bà luôn nhé, bà nấu xong hết rồi đây.

Nam quay lại nhìn bà rồi nói:

– – Dạ, cháu phải về bà ạ, ở nhà bà ngoại cháu cũng đang chờ cơm. Cháu cảm ơn bà, cháu về đây ạ.

Chào bà xong Nam vội vã đạp xe về nhà bà ngoại, vừa đi nó vừa suy nghĩ có lẽ nó không ở đó nữa bé Hạnh lại được đối xử tốt bởi vì con bé còn nhỏ, có chăng ngày trước mụ Hường đối xử tệ với nó là vì mụ ghét nó mà thôi. Ban nãy thấy mụ Hương gọi bé Hạnh về nhà cũng nhẹ nhàng tình cảm lắm. Trong đầu nó bỗng cảm thấy có chút tha thứ cho mụ Hường. Ngày trước nó nghe các bác nói có lẽ mụ Hường sợ bố nó đón nó về sau này nó sẽ chiếm nhà, chiếm cửa nên mụ ấy sợ. Giờ nó đã ra ngoại chắc mụ không làm ác với em gái nó đâu..

Thấy em gái vẫn khỏe mạnh không bị đánh, Hạnh còn khoe buổi sáng được mụ Hường chở đi học rồi mua đồ ăn cho nó cũng yên tâm. Nhưng nó đâu biết đằng sau cánh cổng kia mặc dù em gái nó không bị ăn hiếp nhưng con bé chưa đủ lớn để hiểu được rằng mụ Hường gọi nó về cho cái này là cái gì. Ban nãy Nam cũng thấy cái Thư con mụ Hường đang ngồi ăn bát gì đó, cái Thư ăn không hết bỏ mứa ra bàn làm nũng mẹ. Ép con ăn mãi không được mụ Hường mới ra cổng gọi Hạnh vào nhà.

Con bé hồn nhiên cầm túi bánh kẹo đi vào, mụ Hường đợi nó ngồi xuống ghế rồi đẩy bát chè ăn thừa, ăn mứa của con gái lại rồi bảo Hạnh:

– – Chè ngon lắm ăn đi con…Chị Thư để phần cho con đó.

Từ sáng chưa được ăn gì, ban nãy cũng thèm nhưng Hạnh chỉ dám nhìn không dám đòi. Nay được mụ Hường cho con bé cười tươi rồi lấy thìa ăn nốt chỗ chè mà mẹ con mụ đang định đổ đi thì chợt nhớ đến Hạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.