Đọc truyện Dì Ghẻ – Chương 14: Quay về
Nam quay lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, nó không nhớ là ai đưa nó vào đây. Đang ngơ ngác thì nó nghe thấy giọng mụ Hường:
– – Tạ ơn trời đất con tỉnh rồi à, làm cô với bố con lo quá chừng. Tỉnh lại là tốt rồi, đây, đây cô pha sữa cho con rồi đây.
Nam đang không hiểu sao mụ Hường lại có mặt ở đây, thì mụ quay lại nói với người đằng sau:
– – Cháu nó tỉnh rồi anh ạ, hôm nay bố nó uống say quá nên không kìm chế được bản thân. Mọi chuyện như nào nãy em cũng kể với anh hết rồi đấy ạ..
Đi từ cửa vào chính là chú Minh, chú Minh nghe mụ Hường nói xong không đáp lại, chú đi vào giường bệnh hỏi Nam:
– – Còn đau không cháu, mắt trái bị rách một vết khá sâu, vỡ cả trán nữa…Cháu đừng chạm vào kẻo lại rách thêm. Đến thú vật còn không ăn thịt con mà làm bố lại đánh con đến mức độ này. Bảo sao thằng bố không dám ở lại đây..
Mụ Hường nghe vậy cố gỡ lại chút thể diện:
– – Sao anh lại nói thế, lúc say đâu ai kiểm soát được hàn vi của mình…Vả lại cháu nó cũng láo….em…
Chú Minh quay lại gắt:
– – Thôi, cô im đi…Đừng cố tỏ ra tốt đẹp nữa…Nếu ban nãy không phải do tôi quên chìa khóa nhà mà quay lại tìm thì hai người vẫn để thằng bé nằm đấy với vũng máu trên mặt chứ gì. Sớm tôi ở đó cháu nó có nói chuyện tôi vẫn khuyên hai cháu nó chấp nhận cô, vậy mà vừa về lại thành ra cớ sự này.
Mụ Hường vẫn cố nói:
– – Em đâu liên quan gì đến chuyện này, sao anh lại nói em. Nó láo thì bố nó mới đánh…
Thằng Nam nãy giờ nằm đó ấm ức không nói câu nào, bây giờ nghe mụ Hường bảo nó láo nó mới ngồi dậy nói với chú MInh:
– – Cháu không láo, bố cháu bắt cháu gọi bà ấy là mẹ, nhưng cháu không gọi. Vì bà ấy đánh em cháu, chỉ muốn đuổi anh em cháu ra khỏi nhà. Bà ấy ác lắm…
Mụ Hường mặt cau lại sau câu nói đó, bản chất lộ rõ mụ chỉ mặt Nam nói:
– – Tao cũng không dám nhận mày là con đâu, đến bố mày giờ còn không muốn nhìn mặt mày nữa là. Mất công tao đi vào đây xem mày như thế nào.
Nam đứng dậy nói to:
– – Tôi cũng không cần cái loại bố như thế, bà cút đi…Tôi không về cái nhà đấy nữa đâu mà bà phải lo…Cút đi..
Chú Minh vội đứng dậy can Nam lại, sự việc nghiêm trọng hơn những gì chú Minh tưởng tượng. Sau những lời mắng nhiếc chửi bới vào mặt nhau như thế này chú Minh biết quan hệ giữa Nam và bố giờ đã không thể khuyên nhủ. Ban nãy bố Nam cũng có vào đây nhưng chắc do đã hiểu ra hành động của mình là sai trái nên không dám ở lại gặp con. Thấy cả hai đều căng thẳng chú Minh nói với mụ Hường:
– – Thôi cô về đi, để cháu nó ở đây lát tôi đưa cháu về…
Mụ Hường trước khi đi ra còn cố nói thêm một câu:
– – Mày nhớ những gì mày vừa nói đấy…
Chú Minh khẽ lắc đầu, hôm nay bệnh viện vắng người, nếu không nhìn cái cảnh mẹ ghẻ – con chồng chửi nhau như thế này chẳng biết giấu mặt vào đâu. Chỉ còn hai người chú Minh hỏi Nam:
– – Sao cháu lại nói thế, giờ hai anh em còn nhỏ không ở đó thì ở đâu. Chú cũng biết cô Hường không tốt nhưng cháu phải nghĩ xa hơn chứ. Cháu càng nói nặng lời thì mọi việc càng thêm rắc rối.
Nam chỉ vào bên mắt bị băng kín nói:
– – Chính bà ấy nói thêm vào để bố cháu cầm cốc nước ném vào mặt cháu mà không hề can ngan. Chết rồi, em cháu đâu chú ơi…em cháu nó sợ lắm đấy..
Chú Minh nhìn Nam nói:
– – Hạnh nó đang ở nhà, chú cũng biết là bố cháu hoàn toàn sai trong chuyện này nhưng máu mủ sao bỏ được nhau hả cháu.
Nam đáp:
– – Vâng nhưng máu mủ mà vì một người khác mà lấy máu của nhau thì không phải máu mủ đâu ạ.
Câu nói trải đời của một thằng bé vừa bước sang tuổi 16 nghe sao mà chua chát, xót xa đến vậy. Nó nói không sai nhưng cay đắng vô cùng, chuyện bố nghe lời vợ kế đánh con vợ trước xảy ra không hiếm. Nhưng chứng kiến những lời phát ra từ miệng Nam thì nó còn đau đớn hơn nhiều. Người bố hứa hẹn chăm lo cho hai anh em nó, không bao giờ bỏ hai anh em nó lần nữa giờ đây chỉ có trong tưởng tượng, chỉ có trong lời hứa. Nó còn quá nhỏ để có thể hiểu ra cái câu “ Khi người ta đã bỏ bạn một lần thì không có gì đám bảo họ sẽ không làm như vậy lần thứ hai.”
Đúng vậy, khi bố nó hứa với nó những điều tốt đẹp nó không hề nghĩ rằng trước đây chính bố nó đã bỏ mẹ con nó một lần, nó vẫn đặt niềm tin vào cái gọi là tình phụ tử ấy thêm một lần nữa. Và rồi ngay cả ngày hôm nay khi bố nó cưới vợ mới thì nó vẫn tin bố cho đến khi cái cốc bay thẳng vào mặt, cho đến khi máu chảy ướt cả mặt, cho đến khi mở mắt ra nó biết người đưa nó vào viện không phải là bố….Quá nhiều lý do để cho nó sợ cái thứ gọi là Máu Mủ. Đừng trách trẻ con suy nghĩ xấu mà hãy tự trách người lớn đã làm những gì khiến nó trở nên như vậy. Chú Minh nghe xong câu đó cũng không biết nói gì hơn, bác sỹ đi vào nói:
– – Tình hình cháu giờ cũng ổn rồi, vết rách ở mắt khá dài nên phải khâu. Cháu nhớ đừng vận động gì mạnh kẻo khó lành. Phải hai tuần nữa mới cắt được chỉ, nhớ giữ chỗ khâu luôn khô ráo nhé. Thanh niên lớn thế này đi đứng làm sao mà lại ngã cầu thang thế.
Ngã cầu thang, là ngã cầu thang đó…Nam nhìn chú Minh ngạc nhiên, chú Minh cũng không nói gì. Chú đi cùng bác sỹ ra ngoài một lúc sau mới quay lại, chú nói:
– – Xong xuôi hết rồi, giờ chú chở cháu về nhà nhé…
Nam lắc đầu, làm sao nó có thể về lại cái ngôi nhà toàn người độc ác như vậy được. Nó nói:
– – Cháu không về đấy đâu, nếu được chú chở cháu về nhà bà ngoại cháu nhé.
Chẳng còn cách nào khác chú Minh đồng ý, chú rút điện thoại gọi cho bố Nam thông báo:
– – Cháu nó ra viện rồi nhé, giờ tôi chở nó về nhà bà ngoại. Nó không muốn về đấy..
Nói xong chú Minh đưa máy cho Nam:
– – Bố cháu muốn nói chuyện với cháu này.
Nam cầm điện thoại rồi bấm luôn nút tắt, nó bảo chú Minh:
– – Cháu không muốn nói chuyện gì với ông ấy cả, chú chở cháu về bà ngoại nhé.
Chú Minh thở dài rồi lấy xe chở Nam về, đến nhà bà ngoại Nam mở cổng mời chú Minh vào nhưng chắc do ngại không biết phải ăn nói làm sao khi trên đầu Nam bị băng bó thê kia, chú Minh từ chối khéo:
– – Thôi để khi khác, giờ chú phải về. Cũng đi từ sáng rồi.
Nam chào chú Minh rồi đi vào trong nhà, nó gọi rõ to:
– – Bà ơi, bà ơi…
Đi đến cửa không thấy ai trả lời chỉ nghe thấy tiếng kho khụ khụ. Nó chạy vội vào nhà thấy bà đang gượng dậy định đi ra, nó ngăn bà lại:
– – Bà ốm hả bà…Sao bà ho nhiều thế.
Bà ngoại nhìn nó, bà giật mình hoảng hốt khi thấy một bên mặt nó được băng gần kín. Đưa bàn tay gầy gò nhăn nheo lên trên mặt Nam bà định sờ nhưng sợ cháu đau nên rụt lại:
– – Sao lại băng bó đến mức này, cháu đánh nhau với ai à….Hay thằng bố mày lại đánh mày.
Thằng Nam mặt buồn không nói gì, bà gặng hỏi:
– – Có đúng là bố cháu đánh không…?
Nam gật đầu, bà đang ốm thấy cháu gật đầu sau câu hỏi của mình thì ho như bị tớp lên ngực, Nam vội đỡ bà, xoa lưng cho bà. Dứt cơn ho bà nói hổn hển:
– – Thằng khốn nạn, vẫn cái tính đánh vợ đánh con không bao giờ bỏ được. Mà cháu làm sao mà nó đánh…..Lại do con mụ dì ghẻ kia đúng không..?
Bà ngoại nói câu nào đúng câu đấy, có lẽ những điều bà hỏi cũng chính là điều mà bà lo lắng suốt mấy tháng qua kể từ khi hai anh em Nam dọn về ở với bố. Nam ngồi đó kể hết lại mọi chuyện cho bà nghe, nghe xong bà giận đến run người, những nếp nhăn co lại trên khuôn mặt khắc khổ. Bà vịn vào Nam đứng dậy nói:
– – Đi…cháu đỡ bà sang nhà bác Dung bảo bác..chở bà vào nhà nó…Để bà xem con rắn độc ngậm máu phun người ấy nó như thế nào..khụ khụ,..để bà cho thằng khốn nạn kia một trận…khụ khụ..khụ.
Càng nói bà càng ho dữ dội, Nam không cho bà đi, nó nói:
– – Thôi bà ơi, vào đó cũng không giải quyết được gì…Cháu cũng không muốn quay về đó nữa đâu.
Hai bà cháu ngồi xuống giường, bà ngoại nhìn nó xót xa, ban nãy bà tức quá nên bây giờ nhìn cháu bà mới khóc:
– – Khổ thân cháu tôi, tưởng đâu bố con về ở với nhau thì được chăm sóc, ai ngờ nó lại đánh cho ra nông nỗi này. Ngày xưa ở với ông, bà chỉ cầm que vụt vào mông thôi là ông đã chửi bà rồi. Giờ ông còn sống nhìn cháu bị đánh thế này chắc ông đau lắm…Lũ khốn nạn sao lại có thể đánh thằng bé đến mức độ này cơ chứ…
Bà vừa nói vừa khóc, bà nhắc đến ông ngoại làm nó cũng khóc theo. Từ ngày nó về ở với bố, mỗi lần nó ra bà chơi lần nào bà cũng nhắc chuyện ông ngoại ngày xưa, lúc nào hai bà cháu cũng khóc nhưng là khóc nhớ ông, còn lần này bà ngoại khóc là vì thương cháu, đã thiếu thốn tình cảm còn bị bố đánh đập. Bà ngoại hỏi Nam:
– – Thế còn cái Hạnh đâu, nó có bị đánh không…? Sao cháu không dắt em về đây, để ở đấy rồi không sống được với con kia đâu.
Nam trả lời bà:
– – Lúc đó cháu được đưa vào viện, em Hạnh ở nhà bà ạ…Mai cháu vào đón em.
Bà xuýt xoa gật đầu:
– – Mai đi bảo bác chở vào, mang quần áo, sách vở về đây ở. Không về đó nữa, về đó rồi nó đánh chết.
Nam dạ vâng, nó đỡ bà nằm xuống rồi hỏi:
– – Bà ốm lâu chưa, sao các bác không ai sang vậy ạ..?
Bà cười:
– – Bà mệt hai hôm nay rồi, các bác còn phải đi làm. Chiều nào cũng sang đấy chứ, với lại bà ốm nhưng vẫn đi lại được. Ở đấy chiều các bác sang thì bà nói chuyện. Cứ ở với bà cháu ạ, ông mất đi hai đứa chúng mày về ở với bố, lắm đêm bà nằm mãi mà cũng chẳng ngủ được…Lúc nào cũng lo cho các cháu không biết có được người ta quý mến không…Khụ..khụ..Mà đêm qua bà cứ bồn chồn trở mình liên tục…Đang lo không biết có chuyện gì….
Nam thấy bà mệt, nó lấy chăn đắp cho bà nằm nghỉ. Nó ngồi đó nhìn bà ngoại rồi tự trách bản thân mình. Bà ngoại hiện đang ốm đau, già cả thế này mà nó còn về đây làm khổ bà. Nó nhớ lại những gì chú Minh nói ban nãy rồi càng dằn vặt hơn. Nhưng nó cũng không thể nào quay lại ngôi nhà đó sau những sự việc, những lời nó nói với bố, với mụ Hường ban nãy. Bất ngờ bà ngoại vỗ vỗ vào tay nó, bà nằm đó nhưng không ngủ, bà nhìn nó cười rồi nói:
– – Không…phải lo..nhà mình lại sống như trước đây. Còn bà, còn các bác chẳng lẽ không nuôi được cháu à..? Đi sang giường kia nằm nghỉ đi, chiều các bác sang đây rồi bà sẽ nói…Ngủ đi cháu…Chắc đau lắm hả..?
Nước mắt khẽ lăn trên mặt nó từ lúc nào không hay, bà ngoại chỉ cần nhìn đã hiểu hết tâm tư của nó. Nó vừa khóc vừa cười như một thằng nhóc con, có bố hay không với nó giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Điều quan trọng nhất với nó bây giờ là bà ngoại, cho dù đi đâu làm gì chỉ cần trở về nhà ông bà là nó sẽ tìm được sự bình yên.