Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Lose you
Cô tra chìa khóa vào ổ, thận trọng mở cửa rồi nhìn quanh. Hình như Gia Huy không ở nhà khách. Cô đặt hộp cháo lên bàn rồi đi vòng quanh. Giang Minh Minh noi rằng cô ấy ở cùng với Gia Huy ở căn nhà này, anh không ủ dột, sầu não và cáu gắt mà ngược lại còn rất vui tươi, dịu dàng làm Giang Minh Minh càng thêm đau đớn và khó hiểu.
– Minh Minh? Hôm nay em về sớm sao?
Gia Huy từ nhẹ nhàng bước ra, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt gần như chẳng thấy gì, anh đẩy chiếc xe lăn đi theo con đường nổi dán dưới sàn, Minh Minh đã chăm sóc anh rất tốt.
Băng Y lặng thinh, cô không biết phải làm gì, có nên lên tiếng hay tiếp tục im lặng? Nhìn thấy nụ cười của Gia Huy, lòng cô như quặn lại.
– Minh Minh? Sao em không nói gì?
Gia Huy đến trước mặt cô, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, nhưng có lẽ đối với anh chúng hoàn toàn lá một màu đen đáng sợ.
– Chào anh! Gia Huy! — Cô khẽ lên tiếng.
– Băng Y? Là em sao? — Khuôn mặt Gia Huy lộ rõ sự ngỡ ngàng, yết hầu anh hạ lên hạ xuống liên tục.
– Gia Huy…Tại sao lại như thế này? Anh…
– Nếu em đến đây để khuyên anh làm phẫu thuật thì em về đi!
Nói rồi anh xoay chiếc xe lăng, nhanh chóng trở lại phòng.
– Gia Huy!
Cô gõ những ngón tay lên cánh cửa màu trắng tinh khiết.
– Hãy nói chuyện một lát đi!
– Anh không có gì để nói với em cả! Hãy gọi Minh Minh đi! — Anh nói như hét lên.
– Ít nhất hãy để em nhìn anh một lát!
– Nhín cái gì chứ Băng Y? Một kẻ tàn phế thì có gì để mà nhìn?
– Anh không tàn phế, vốn dĩ anh có tàn phế đâu!
– Anh đã và đang như thế Băng Y ạ!
– Không phải! Chỉ cần anh đồng ý phẫu thuật mắt và làm vật lý trị liệu.
– Em chẳng biết gì cả Băng Y! Em về đi! Không phải lỗi của em, đừng thương hại anh!
– Được được, em sẽ không nói nữa, nhưng hãy cho em một lý do.
Anh im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ.
– Anh…
Gia Huy đang nghẹn ngào.
Cô nắm chặt bàn tay mình, lần đầu tiên cô nghe tiếng nói xúc động mãnh liệt đó từ anh.
– Gia Huy?
– …
– Gia Huy! Nói cho em biết được không?
– Anh…anh không phải không muốn làm phẫu thuật, mà là ko thể.
– Tại sao chứ Gia Huy?
– Em có biết người hiến mắt cho anh là ai không?
– Là ai?
– Giang Minh Minh! Anh đã nghe được cuộc goị giữa cô ấy và bác sĩ điều trị của anh, cô ấy đã lén đi xét nghiệm giác mạt, kết quả trùng khớp. Chỉ cần anh gật đầu, cô ấy sẽ vĩnh viễn mất đi ánh sáng suốt phần đời còn lại.
Cô ôm lây khuôn mặt mình, đôi mắt mở to đầy bất ngờ. Người hiến mắt chính là Minh Minh. Thảo nào Gia Huy không đồng ý.
– Anh dù tàn phế, cũng đã có cô ấy, sản nghiệp vẫn đứng vững, anh còn người thân, còn cô ấy thì không. Hơn nữa, phẫu thuật chưa chắc thành công, lỡ đâu có bất trắc, anh không được chữa khỏi, mà còn hại khổ cô ấy. Em muốn anh phải làm sao?
Cô cảm nhận được sự chua chát trong lời nói của anh. Còn gì buồn hơn cho bằng việc người yêu mình lặng lẽ hi sinh mọi thứ ình sau lưng mình. Người cho đã khổ, người nhận lại càng khổ hơn.
– Anh như thế này không phải là lỗi của em, em đừng suy nghĩ nhiều. Sau hai năm sống quen dần với bóng tối và sự chăm sóc của Minh Minh, anh biết, trước giờ là anh ngộ nhận, ngộ nhận anh yêu em, thật ra, anh không nhìn thấy em trong Minh Minh, mà là nhìn thấy Minh Minh của 7 năm trước trong em, nên anh nghĩ rằng mình yêu em một cách mù quáng. Thật ra, người mà anh cần vẫn luôn ở cạnh anh từ lâu rồi.
Cô im lặng dựa lưng vào thành cửa. Người ta nói, đừng tìm kiếm hạnh phúc ở đâu đó xa xôi, nó ở ngay bên mình thôi. Cô xa Tuấn Phong 2 năm, tưởng đã khổ lắm rồi, nào ngờ, cũng trong 2 năm đó, cái khổ của cô chẳng là cái gì so với nỗi đau của Gia Huy. Cô êm ái nhận ra hạnh phúc của b
ản thân bơỉ một chút rời xa, Gia Huy nhận ra hạnh phúc của anh trong khoảng thời gian đầy đau khổ, có phải ông trời đã quá bất công rồi không?
– Em xin lỗi!
– Em không có lỗi! Nếu em thật sự muốn giúp, hãy giúp anh, nói với Minh Minh, cô ấy không cần phải làm như vậy, vì anh có cô ấy là đã đủ lắm rồi.
– Em sẽ có cách giúp cả anh và Minh Minh.
– Nếu vậy thì tốt quá! Cảm ơn em!
– Em sẽ cố hết sức. Em về đây!
– Khoan đã! Nói với Tuấn Phong, cậu ấy không cần ngày nào cũng gửi hoa và thức ăn cho anh, dù thế nào thì anh vẫn luôn xem cậu ấy là anh em của mình.
– … Ừm! Anh giữ gìn sức khỏe! Tạm biệt!
– Tạm biệt!
Tạm biệt tình yêu đầu đời, tạm biệt quá khứ kia, tạm biệt những đau thương cũ, tạm biệt cánh cửa sau lưng, từ nay đối với chúng ta, hãy là những trang sách mới, con đường mới, cánh cửa mới,…với những hạnh phúc cũ mà mới…
✌✌✌✌✌✌✌✌✌✌
Truyệnsắpđếnhồikết, nhânđâyAucũngchorabộmớirồinhá.
Têntruyệncóhơiảo “Quán coffee: Điềuướccuốicùng”
Làtruyệntíchhợpbathểloại: bíẩn/kinhdị, dammie và ngôn tình nhẹ.
Nộidung thì hiệnchànhoạchtrêncáitiêuđềrồi. Chap 1 ralòrồinhé.
Lầnđầuviếtcáithểloạinày, Auđãnhainuốtgầnchụcpộtruyệncủa Đinh Mặc vàQuỷCổNữ. GiờđầuAutoàncảnhmáumetrongtruyệncủaĐinhMặcvàkhungcảnhuámnổidagàtrongtruyệncủaQuỷCổNữ. ( ̄- ̄)
Nếucócanđảmthìmemđọc thử truyệncủahaitácgiảtrênsẽhiểuvìsaoAucuồnghai “ẻm” nhưvậy! Have Fun Mem!
Au: Nghi