Đọc truyện Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras – Chương 47
Đêm đó Dương Thiếu Quân được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Hắn chính là tiểu cường đánh không chết, tỉnh chưa được bao lâu đã có khí lực buôn chuyện với Tề Vĩnh Húc. (tiểu cường = gián)
Hắn vuốt lồng ngực mình hỏi: “Đây là nơi nào vậy, sao tôi lại cảm thấy đau như này?”
Tề Vĩnh Húc vừa gọt hoa quả cho hắn vừa tức giận liếc mắt: “Phổi của ông tàn rồi!”
Dương Thiếu Quân ngây thơ gật đầu: “Ồ…”
Một lát sau Dương Thiếu Quân hỏi anh ta: “Có thuốc lá không?”
Tề Vĩnh Húc cũng không ngẩng đầu lên: “Trong viện không được hút thuốc.”
Dương Thiếu Quân nhích người một chút, cảm giác xương cốt trên người mình như bị xe cán qua, vừa rã rời lại vừa đau dữ dội. Hắn bảo: “Vậy ông đỡ tôi ra ngoài hút thuốc đi.”
Tề Vĩnh Húc: “….”
Anh ta buông dao gọt, mặt không đổi sắc trừng Dương Thiếu Quân.
Dương Thiếu Quân xốc chăn của mình lên, hướng anh ta vươn tay, vẻ mặt đầy vô tội. Tề Vĩnh Húc lại trừng to mắt, hai người im lặng đấu mắt.
Một lát sau bác sĩ đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng như vậy thì nhíu mi: “Mấy anh đang làm cái gì đấy?”
Tề Vĩnh Húc mách bác sĩ: “Cậu ta bảo tôi dìu ra ngoài hút thuốc.”
Khóe mắt bác sĩ giật giật, từ tốn gật đầu nói: “Vậy đi thôi.”
Tề Vĩnh Húc kinh hãi, nhất thời không biết phải làm sao, bác sĩ lại nói tiếp: “Hút nhiều vào, đừng có mà nén nhịn. Biết đâu vận khí tốt, ung thư phổi rồi lại được quay lại đây.”
Dương Thiếu Quân: “….”
Bác sĩ thay chai truyền cho Dương Thiếu Quân, sau mở ngăn kéo ra, dặn hắn nên uống thuốc lúc nào. Dương Thiếu Quân tội nghiệp ngửa đầu nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị bệnh gì vậy? Bao giờ mới có thể hút thuốc?”
“Bỏ đi.” Bác sĩ lạnh lùng tuyên án tử.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thiếu Quân, đuôi mày của bác sĩ cau lại, trưng ra nụ cười thân thiết: “Cậu cảnh sát này, cậu trải qua trăm cay nghìn đắng như vậy, tỉnh lại để muốn tự sát hả? Phổi của cậu bị xuất huyết rồi đó cậu biết chưa? Vi khuẩn và thuốc đã phá hủy màng phổi của cậu rồi, lớp màng kháng thể đã hoàn toàn lộ ra ngoài, phổi của cậu bây giờ yếu ớt như bọn trẻ mới sinh ấy, thở một cái đã thấy đau. Hút thuốc hả? Tỉnh lại đi.”
Dương Thiếu Quân buồn bực nhận thuốc trong tay bác sĩ rồi nuốt vào.
Đợi bác sĩ đi rồi, Tề Vĩnh Húc đưa báo cáo chuẩn đoán bệnh cho hắn tự xem. Dương Thiếu Quân nhìn thoáng qua liền chật vật: Mấy cái tiêu đề in từ máy tính ra nên còn đọc được, còn lại chữ bác sĩ siêu siêu vẹo vẹo không đọc nổi, cho nên hắn hùng hồn cậy mạnh chưa sợ chết. Thế nhưng lúc thấy ba chữ phổi xuất huyết, da mặt hắn run run một cái, sau đó chỉ vào dòng đầu tiên hỏi Tề Vĩnh Húc: “Viêm phổi do vi khuẩn? Cái này không truyền nhiễm đâu nhỉ?”
Tề Vĩnh Húc nói: “Vi khuẩn thì không, siêu vi khuẩn mới có thể.”
Dương Thiếu Quân ném chuẩn đoán bệnh qua một bên, tựa người vào đầu giường mà kêu rên: “Cai thuốc? Tôi cũng từng thử một lần rồi?” Sau đó tỏ vẻ giận dữ ngồi dậy: “Mấy thằng kia đã bắt được chưa? Tôi muốn đích thân cho chúng nó một bài học! Dám động vào tôi à, tôi cũng muốn động vào chúng đây!”
Tề Vĩnh Húc có chút hả hê ném đồ xuống: “Tôi rất thắc mắc cái gì đã khiến ông nảy lên ham muốn sống? Đừng nói là vì muốn hút thuốc nên mới sống lại nhé?”
Cả người Dương Thiếu Quân mềm nhũn ra, dùng cánh tay không bị bó thạch cao sờ sờ mũi, úp úp mở mở nói: “À, ờm? Chắc vậy.”
Một lát sau, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy cam lòng, căm giận nói: “Tên bác sĩ kia nhất định là đe dọa thôi, cái gì mà hít thở thôi cũng đau? Lừa gạt..” Bởi vì lúc nói chuyện thở mạnh một chút, khí lạnh đi vào cơ thể, vẻ mặt hắn đột nhiên cứng lại, ngực vừa tê vừa ngứa, khó chịu mà ho khan, ho ra một ít máu đen.
Lần này thì Dương Thiếu Quân im lặng triệt để. Hắn ngượng ngùng nói: “Cái kia, mau đi, đi tăng nhiệt độ điều hòa đi.”
Tề Vĩnh Húc đỡ hắn nằm xuống, đắp kín chăn cho hắn, hỏi: “Lúc hôn mê, ông có ấn tượng rằng có người nói gì đó với ông không?”
Dương Thiếu Quân không tim không phổi còn cười: “Tôi nghe thấy có người gọi “ông ơi ông ơi” rồi khóc muốn ngưng thở, chắc là ông nhể?”
Tề Vĩnh Húc: “…”
Cũng không rõ lời này chạm tới dây thần kinh nào của Tề Vĩnh Húc, anh ta nhìn Dương Thiếu Quân đang cười cười, chợt cảm khái trong lòng, viền mắt hơi nóng lên, cố gắng ra vẻ hung ác để che đi: “Ông cho tôi về nghỉ ngơi đi! Làm phiền tôi hai ngày nay ngồi viện không về được, còn chưa tắm rửa gì nữa.” Dứt lời xong thì đứng lên, lạnh lùng nói: “Ông thế kia chắc còn lâu mới chết được, tôi về nhà tắm rửa ngủ một giấc, mai lại đến thăm ông.”
Lúc anh ta đi đến cửa phòng bệnh, Dương Thiếu Quân đột nhiên cất tiếng: “Này, tôi bảo thật, ông đỡ tôi ra ngoài một chút.”
Tề Vĩnh Húc tưởng hắn vẫn chưa chịu bỏ thuốc, còn chưa nói gì đã nghe thấy Dương Thiếu Quân bảo: “Tôi muốn đi thăm Tô Kiềm.”
Tề Vĩnh Húc sững sờ: “Gì cơ?”
Dương Thiếu Quân bình tĩnh nhắc lại một lần nữa: “Đỡ tôi đi xem Tô Kiềm đi. Ông cũng nói anh ấy ở trong viện này.”
Vẻ mặt Tề Vĩnh Húc rất vi diệu: “Ông muốn đi thăm? Tôi nghe nói tên ấy không bị thương gì, còn xin sắp xếp một phòng đặc biệt. Vì ông cứu tên ấy mà thành ra nông nỗi này, ông xem lúc ông sống chết không rõ đã có ai đến thăm ông chưa, cả nhà bọn họ chỉ có Tô Duy tới hai lần, đều là tôi mời tới. Ông xuống giường còn chẳng nổi, giờ lại muốn nhìn tên ấy?”
Dương Thiếu Quân nói: “Thì bởi anh ấy không đến thăm tôi nên tôi mới phải đi thăm anh ấy. Ông đỡ tôi đứng dậy đi.”
Tề Vĩnh Húc vẫn còn do dự đứng ngoài cửa.
Dương Thiếu Quân thở dài: “Ông không biết rồi. Chính bởi vì anh ấy không tới thăm tôi nên mới không có khả năng anh ấy không làm sao, tôi sợ.. sợ bệnh anh ấy lại nghiêm trọng.”
Tề Vĩnh Húc do do dự dự quay trở lại giường bệnh: “Ông thấy mình tốt lắm sao? Biết đâu chỉ đơn giản là bọn họ không quan tâm đến tình huống của ông thôi?”
Dương Thiếu Quân cười cười: “Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ về tôi thế nào, mặc kệ quan hệ của tôi với anh ấy ra sao, nếu anh ấy biết chuyện của tôi, về lý về tình đều sẽ tới hỏi thăm, anh ấy không phải là người không lịch sự như thế. Anh ấy không tới, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.”
Tề Vĩnh Húc không lay chuyển được hắn, đành phải đỡ hắn ngồi dậy. Nhưng bây giờ cả người Dương Thiếu Quân đầy thương tích, đừng nói tới xuống giường, nhích người một tí thôi cũng đã đau đến nhe răng trợn mắt rồi. Tề Vĩnh Húc thấy hắn kiên trì như vậy, đành phải mượn bác sĩ một cái xe lăn rồi đẩy tới phòng Tô Kiềm.
Lúc này đã gần nửa đêm, trong bệnh viện chỉ có Tô Tạ Nguyên gác đêm chăm Tô Kiềm. Chị nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, đi tới mở, thấy Dương Thiếu Quân đang ở đó thì không kinh ngạc. Đến khi thấy trên đầu hắn đeo băng, tay thì bó bột thạch cao, trên xe lăn còn treo một bình nước truyền, chị ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Chị nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Dương, sao cậu.. sao..” Trước khi rời viện Tô Duy có đến thăm Dương Thiếu Quân, anh nghĩ Dương Thiếu Quân vừa mới tỉnh, sợ sẽ quấy rầy nên không nói chuyện này với người trong nhà, định qua hai ba ngày nữa thì kể tình huống cho mọi người để cả nhà cùng nhau đi cảm ơn, cho nên tránh không khỏi Tô Tạ Nguyên nhìn thấy xong thì giật mình, thậm chí chị còn không biết Dương Thiếu Quân cũng ở đây.
Dương Thiếu Quân nhỏ giọng nói: “Anh ấy đã ngủ chưa? Em muốn xem anh ấy một lúc.”
Tô Tạ Nguyên cười khổ một cái: “Chị cũng không biết nó có tỉnh hay không. Mà thôi, cậu vào xem đi.”
Dương Thiếu Quân được đẩy vào phòng bệnh, trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ duy nhất trên đầu giường, trên bàn còn bày chút văn kiện, ban nãy Tô Tạ Nguyên ngồi làm việc ở đây.
Dương Thiếu Quân nhịn đau mà nắm lấy tay Tô Kiềm. Hắn thấy tay Tô Kiềm giật một chút, nói rõ người còn đang tỉnh, vì vậy nhỏ giọng gọi: “Tô Kiềm, Tô Kiềm..”
Tô Kiềm nghiêng đầu.
Dương Thiếu Quân nhìn về phía Tô Tạ Nguyên, dùng khẩu hình hỏi: “Anh ấy lại tái bệnh?”
Tô Tạ Nguyên khẽ gật đầu, che miệng như muốn khóc.
Dương Thiếu Quân nói với hai người: “Hai người có thể ra ngoài một chút không? Em có chút chuyện riêng cần nói với anh ấy.”
Tô Tạ Nguyên do dự một chút rồi đồng ý, cùng Tề Vĩnh Húc đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Dương Thiếu Quân nhìn Tô Kiềm, ánh mắt trở nên ôn nhu. Hắn chỉ có thể sử dụng một tay, vì tay kia đang truyền nước nên không thể dùng lực, cho nên chỉ có thể khe khẽ vuốt tay Tô Kiềm. Hắn nhìn cửa phòng bệnh, thấy cửa đã được đóng, hẳn là người bên ngoài không thể nghe thấy, vì vậy hắn nói: “Này, anh nghe nhé, mấy câu này em chỉ nói một lần thôi, nên anh nhất định phải nghe cho kỹ.”
“Lúc nãy em bị bệnh đến nỗi sắp chết, thật sự có chuyện hồn lìa khỏi xác đó, em thấy em nằm yên trên bàn mổ không nhúc nhích, em muốn quay trở lại thân thể mình nhưng làm thế nào cũng không quay lại được, thế nên em mới bay, em bay đi bay đi, em muốn đi tìm anh nhưng khi quay lại công xưởng cũ, anh lại không ở đó, em nhớ tới nhà anh, nhưng cũng không tìm thấy được. Em vốn nghĩ mình sắp chết, tìm anh rồi phải nói rõ một chút coi như di ngôn, nhưng mà mãi không thể tìm thấy, em vội vã về bệnh viện, thấy xác mình vẫn còn nằm đó, không ngờ lại chui vào được, thế rồi em tỉnh lại.” Hắn khó khăn cúi đầu xuống, lấy tay sờ lên gương mặt Tô Kiềm, thở dài nói: “Xem ra không muốn tự miệng nói cho anh cũng không được. Tô Kiềm, em yêu anh.. Cho em một cơ hội đi, để em bồi thường lại những chuyện mình đã làm sai, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.” —— kể cả khi anh không tốt lên được nữa. Câu nói này hắn tự nói với lòng, không cất lên thành tiếng.
Ngoài phòng bệnh.
Tề Vĩnh Húc nhìn thấy Tô Kiềm thì cũng đoán chuyện không đơn giản như anh ta tưởng tượng. Anh ta ấp a ấp úng hỏi Tô Tạ Nguyên: “Tô Kiềm, cậu ấy..”
Tô Tạ Nguyên đỏ mắt tự nhủ: “Nó vẫn luôn kiên cường, ý chí của nó lớn như vậy, tôi tin nó sẽ khá lên.”
Trong phòng bệnh.
Dương Thiếu Quân chạm ngón tay lên bờ môi anh: “Cho nên, anh không chịu được cũng không sao, anh không tin ai cũng không có vấn đề gì. Anh có quyền buông thả, không nhất thiết phải kiềm chế. Còn để cho anh thử tin tưởng, đó là việc của chúng em.”
Tô Kiềm vẫn lẳng lặng.
Một lát sau, Dương Thiếu Quân được Tề Vĩnh Húc đẩy trở về.
Ngày hôm sau, Đới Dục biết tin Dương Thiếu Quân đã tỉnh. Lúc nghe điện thoại, khi ấy anh ta đang ngồi trong phòng xem tài liệu của Dương Thiếu Quân, cau mày không giải thích nổi. Đến khi cúp điện thoại rồi, nỗi buồn lo ban nãy liền tiêu tan, anh nhìn Dương Thiếu Quân như cười như không trong ảnh chụp, lẩm bẩm nói: “Anh đã tự mình qua được thử thách.” Sau đó vung tay, ấn dấu xuống.
Qua một khoảng thời gian, Dương Thiếu Quân tích cực phối hợp trị liệu, ngày ngày uống thuốc tiêm chích, nghỉ ngơi đúng giờ. Viêm phổi là một bệnh rất khó điều trị được tận gốc, trước đây hắn luôn thờ ơ với sống chết của mình, nhưng bây giờ cuộc sống của hắn đã có hy vọng và mục tiêu mới, hắn không muốn những ngày sau trở thành ấm sắc thuốc, cho nên thái độ ngoan ngoãn dị thường, chỉ là vì nghiện thuốc lá nên mỗi lúc tỉnh dậy rất khó chịu. Tề Vĩnh Húc nói có một phương pháp chữa nghiện đang được thịnh hành, đó là hình thành phản xạ có điều kiện, ví dụ đang lên cơn thèm xong sau đó bị điện giật, thế là từ đó vừa lên cơn đã hình thành phản xạ thấy đau và khó chịu, sau đó liền cai được. Dương Thiếu Quân cũng muốn thử biện pháp này, trước đây hắn sợ nhất là ăn khổ qua, vị đắng ấy khiến hắn thử một lần liền không dám động tới lần thứ hai, vì vậy hắn bảo Tề Vĩnh Húc đặt trên đầu giường một đống khổ qua, mỗi lần muốn hút thuốc lại nhớ đến vị đắng ấy, hai lần đầu tiên cố gắng đến mức nôn ra nước chua, thời gian sau thì khá hơn. Qua được một tháng, cơn nghiện thuốc cũng giảm dần, nhưng sau đó thì gần như nghiện món này, một ngày không được gặm khổ qua thì liền cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Mà việc trị liệu cho Tô Kiềm cũng dần có khởi sắc, thi thoảng anh có thể bình tĩnh lại, có thể nói chuyện cùng người khác, cũng có thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Nhưng thời gian anh không trấn tĩnh vẫn chiếm đại đa số, khi ấy anh giống như một cái xác không hồn, bị kẻ khác che mất năm giác quan, thi thoảng anh cũng sẽ nổi điên, hét to, ném đồ đạc, muốn chạy trốn. Nói ngắn gọn, tình huống của anh, so với trước khi bị bắt cóc thì bết bát hơn nhiều, còn không có sự lạc quan. Nhưng mà ngay cả khi như vậy, mọi người trong nhà cũng không muốn để anh phẫu thuật não, bởi xác suất thành công rất thấp, nếu không may thất bại, tình trạng còn kinh khủng hơn nhiều. Mọi người trong nhà đều ôm hy vọng, nghĩ rằng có lẽ đến một ngày nào đó anh sẽ khá lên. Cho dù không thể khá lên thì cứ để thế này đi, Tô gia cũng đâu phải không thể nuôi anh, chỉ cần người còn sống là được rồi.
Hôm nay Dương Thiếu Quân được phê chuẩn cho xuất viện. Bệnh của hắn đã khá lên rồi, không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nữa. Tuy nhiên viêm phổi vẫn chưa lành hẳn, vẫn phải uống thuốc và đến viện tiêm, thế nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm, có thể về nhà và tĩnh dưỡng.
Hắn làm thủ tục xuất viện xong liền đi tới thăm Tô Kiềm. Lúc hắn đến, Tô Kiềm vừa náo loạn một trận, bình nước muối bị đập vỡ, dưới đất đầy mảnh thủy tinh và chất lỏng, còn có vết máu nhạt màu. Các y tá đang đứng trong phòng quét tước, mà anh thì an tĩnh nằm trên giường, nhìn thế nào cũng chẳng thấy anh có liên quan với mớ lộn xộn dưới kia.
Hôm nay đến phiên Tô Di trực, vì vừa xong Tô Di bị thương nhẹ nên đã được bác sĩ đưa đi xử lý vết thương, trong phòng chỉ còn mấy y tá.
Dương Thiếu Quân đi tới bên giường bệnh, nhìn anh không nhúc nhích, lo lắng không biết phải làm sao.
Cô y tá nghĩ là anh sợ Tô Kiềm lại phát tác, vì vậy an ủi nói: “Không sao đâu, anh ấy đã bình tĩnh được rồi.”
Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Tô Kiềm, không ngờ Tô Kiềm lại nắm ngược lại.
Hai người im lặng không động đậy, đợi đến khi y tá quét dọn xong, dặn Dương Thiếu Quân nếu có xảy ra chuyện gì thì ấn chuông gọi, sau đó đi ra. Đến lúc ấy Dương Thiếu Quân mới vươn tay lên vuốt tóc Tô Kiềm.
Tô Kiềm run giọng gọi tên hắn: “Dương Thiếu Quân.”
Từ lúc Dương Thiếu Quân đi vào anh còn chưa chịu mở mắt, hắn nghe vậy thì cười: “Sao anh biết là em?”
Tô Kiềm chậm rãi đưa tay lên, lấy bịt mắt của mình ra. Vừa rồi anh bị tiêm thuốc an thần, bây giờ toàn thân vô lực, một động tác nhỏ như vậy cũng tốn rất nhiều sức. Dương Thiếu Quân do dự một chút, nhưng cũng không ngăn lại.
Vì đã quen với bóng tối nên khi ánh sáng chạm vào anh không khỏi nheo mắt lại. Dương Thiếu Quân thấy vậy thì đứng lên tắt đèn, cũng kéo rèm cửa xuống. Lúc hắn trở về giường, Tô Kiềm đã chậm rãi mở mắt ra, nương ánh sáng yếu ớt nhìn Dương Thiếu Quân. Con ngươi anh run rẩy, thể như đang sợ hãi, nhưng miễn cưỡng trấn tĩnh lại mà chăm chú nhìn Dương Thiếu Quân.
Anh chậm chạp nói từng chữ: “Tôi xin cậu, giúp tôi một tay, đi.”
Dương Thiếu Quân không khỏi sửng sốt: “Sao cơ? Anh không thoải mái ở chỗ nào?”
Tô Kiềm chậm rãi lắc đầu: “Tôi, biết, mình, không xong. Tôi, không muốn, sống như thế. Xin cậu..”
Như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Dương Thiếu Quân, đau đến mức hắn cúi gập người xuống, thanh âm cũng run rẩy: “Không phải, Tô Kiềm, anh đã khá hơn rồi, các bác sĩ đang trị liệu cho anh.”
Tô Kiềm lại lắc đầu, sau đó hít sâu mấy hơn, nước trong mắt dâng trào: “Tôi, không chịu nổi. Tự tôi biết..”
Dương Thiếu Quân đang muốn nói gì đó, Tô Kiềm lại giơ tay lên, ý bảo hắn nghe anh nói tiếp.
“Cũng không phải tôi, muốn chết. Bọn họ sợ tôi chết, tôi biết, nhưng mà không được, tôi không thể sống.. như vậy. Xin cậu, hãy giúp tôi.” Một giọt lệ từ khóe mắt anh lăn xuống, nhanh chóng rơi vào áo gối rồi mất tăm.
Tuy anh không nói được thành câu hoàn chỉnh, nhưng Dương Thiếu Quân có thể nghe rất rõ. Có lẽ Tô Kiềm cũng biết nếu muốn trị liệu thì phải phẫu thuật não, nhưng anh cũng biết tỷ lệ thành công không cao, nên người nhà anh không dám làm.
Lần đầu tiên Dương Thiếu Quân biết cảm giác đau lòng có thể vượt qua cái đau nhói khi dao đâm vào người, đau đến mức nội thương, không thể hô hấp, tay chân lạnh lẽo rời rạc.
Đúng vậy! Anh là Tô Kiềm! Một người kiêu ngạo như thế, dù cho phải đối diện với cái chết thì vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của mình. Trở thành một cái xác không hồn như vậy, với anh mà nói, quả thật sống không bằng chết!
Hắn nắm tay Tô Kiềm, trịnh trọng hứa hẹn: “Được, em giúp anh!”