Đọc truyện Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras – Chương 29
Tô Kiềm ngồi trên ban công, tuy rằng mắt không thể nhìn rõ ràng, nhưng vẫn có thể dựa vào cảnh sắc mơ hồ mà đoán mình đang ở trên ban công của tầng thượng. Cả người anh có chút mất khống chế, dốc sức muốn nghiêng mình ra bên ngoài, từ trên cao nhảy xuống, chấm dứt mọi khổ đau trong lòng. Nhưng đáy lòng anh vẫn còn sót lại một chút lý trí, nói với anh rằng mình không thể chết như vậy, anh còn muốn trông thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của hai chị và các em, còn muốn tát cho Dương Thiếu Quân một cái thật đau, sau đó đập vỡ cái điện thoại thứ ba của hắn. Trong lòng anh như có hai người đang đấu tranh, một người màu đỏ muốn anh nhảy xuống, người kia màu xanh nói anh hãy suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà người màu đỏ kia lớn gấp mười lần người màu xanh, người mau xanh cố gắng giãy dụa, nhưng vô ích, mỗi lúc một bé hơn, gần như sắp biến mất.
Đầu Tô Kiềm giống như đã đình chỉ công tác, lại giống như đang hoạt động hết công lực, ong ong ong ong, khiến anh bối rối không sao chịu nổi. Trong lòng đầy buồn bực, như có một áp lực vô hình đang đè chặt, không thể hình dung, cũng không rõ rốt cuộc nơi nào đang bị đè nén. Anh đương khó chịu, rồi đột nhiên lại thấy vui sướng, khóe môi không tự chủ cong lên, cười từng tiếng từng tiếng một. Rõ ràng nên khóc, mắt rất đau, nhưng lại cười đến không thở nổi.
Nhảy xuống đi, nhảy xuống rồi.. tất thảy đều kết thúc.
Anh nghiêng người về phía trước, chỉ một chút nữa thôi là có thể nhảy xuống rồi, nhưng không rõ tại sao tay cứ bám chặt lấy lan can như vậy, không thể buông ra.
Dương Thiếu Quân trừng mắt nhìn Tô Kiềm ngả nghiêng như muốn ngã xuống, tim nhói đau, hắn muốn cất tiếng, nhưng một từ cũng chẳng thể thốt ra. Đến thở mạnh hắn cũng chẳng dám, chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng có thể kích động Tô Kiềm, khiến anh ngã xuống. Hắn muốn bước lên lầu cứu anh, cả người lại đứng lặng giống như vướng một lời nguyền, đến ngón tay cũng không thể cử động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn lên sân thượng.
Cái người màu xanh đã bị người màu đỏ cắn nuốt hoàn toàn, Tô Kiềm vắt cái chân còn lại qua lan can, đứng ở bên mép sân thượng, chỉ có đầu ngón chân bám vào mép trong, còn gót chân đã lửng lơ ở bên ngoài. Anh đưa mắt nhìn xuống một cái, không thể nhìn rõ ràng, thậm chí đến việc mình đang ở độ cao bao nhiêu anh cũng không rõ, anh do dự, nhỡ đâu lần này ngã không thể chết thì sao.
Lúc mất đi lý trí, cái gì gọi là người thân bạn bè, cái gì gọi là triển vọng tương lai, cái gì gọi là cuộc sống tốt đẹp, tất cả đều không thể nhớ, chỉ còn lại một loại xung động, ra lệnh cho anh nên nhảy xuống.
Dương Thiếu Quân run rẩy lợi hại, đây là lần thứ hai trong ngày hắn thấy có người muốn nhảy lầu, hắn đã gặp cảnh này không biết bao nhiêu lần. Hắn dần cảm thấy chóng mặt, hình ảnh năm đó Tô Duy nhảy lầu đột nhiên lóe lên, hình ảnh sớm đã mơ hồ, nay lại hiện lên vô cùng rõ rệt, hai mắt như nhòe đi, hắn dần mất tỉnh táo.
Dương Thiếu Quân gắng gượng đứng vững, run giọng hô: “Tô Kiềm.. Tô Kiềm.. Tô Kiềm..” Thoạt đầu hắn gọi rất nhẹ, từng tiếng một vang lên, hắn sợ thanh âm đột ngột sẽ kích động Tô Kiềm. Không nhắc tới chuyện tự sát kia, hắn gọi: “Tô Kiềm, anh có thể vào phòng lấy hộ em cái này được không? Ở trong phòng anh ấy, trong ngăn kéo có một cái hộp màu xanh nhạt, anh lấy giúp em đi được không?”
Hắn biết tâm lý Tô Kiềm hiện tại có chút bất ổn, anh không có khả năng phân tích logic như bình thường. Hắn từng gặp qua một chuyên gia đàm phán tâm lý, với bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, không thể nói với họ những đạo lý lớn lao gì, người bệnh đã không còn nhớ tới cái gọi là người thân bằng hữu, ta chỉ có thể dỗ như dỗ một đứa trẻ.
Tô Kiềm cúi đầu, nheo mắt nhìn hắn. Vẻ mặt rất mơ hồ.
Dương Thiếu Quân không biết thị lực của anh đã khôi phục được hay chưa, hắn sợ anh thấy mình lại phát bệnh giống như trước. Thế nhưng hiện tại hắn không thể trốn đi, đành phải kéo cao áo khoác che đi mặt mình: “Tô Kiềm, anh nghe thấy chưa? Có thể đi tìm giúp em không? Món đồ kia.. món đồ kia là đồ Tô Duy muốn, tối hôm nay là em ấy trở về rồi!”
Tô Kiềm nghe thấy tên Tô Duy, hai mắt trừng to, chân cố sức đạp lên ban công, nhảy xuống.
Con ngươi Dương Thiếu Quân co rút, theo bản năng nhảy tới, vươn hai tay muốn đỡ lấy người. Thế nhưng Tô Kiềm còn chưa rơi, tay anh vẫn nắm chặt lan can, cả người lơ lửng trên không trung. Anh ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn tay mình, rất muốn buông ra, nhưng tay như bị dính chặt ở trên đấy, buông không nổi. Hiện tại anh đã không còn bị lý trí khống chế, nhưng không rõ có cái gì khác đang kiểm soát mình, trong lòng trống rỗng, muốn nhảy xuống, nhưng tay lại gắt gao bám chặt.
Chân Dương Thiếu Quân mềm nhũn, yết hầu lăn lộn, muốn nói gì đó để trấn an anh, nhưng lại không biết nói gì. Lý trí và tình cảm bị kéo xé, những bài học trấn an trong trường cảnh sát hắn đều quên sạch, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu: Không!! Anh không thể chết!!!
Một chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự, hai người xuống xe đi tới, thấy Dương Thiếu Quân đứng yên trong sân không nhúc nhích. Lão Mạnh cầm túi đồ ăn đi lên vỗ vỗ bờ vai hắn: “Này, cậu làm gì vậy? Lúc nãy tôi gặp cậu hai trên đường, nên về cùng nhau.”
Mà theo sau lão Mạnh, Tô Duy vừa vào sân đã đờ người, anh ngẩng đầu, gắt gao nhìn người đang lơ lửng trên ban công.
Lão Mạnh không thấy Dương Thiếu Quân trả lời, liền đưa mắt nhìn theo hướng của hắn, thất thanh hô: “Tiên sinh!”
Tô Duy xông lên: “Đừng kích động anh ấy!”
Lão Mạnh chăm sóc Tô Kiềm suốt mấy ngày này, nắm rõ tình huống của anh như lòng bàn tay, thế nên trong phút chốc đã hiểu đang xảy ra chuyện gì. Mà Tô Duy cũng đã nghe qua tình huống của anh mình, lập tức hiểu ra ngay.
Lão Mạnh hốt hoảng hô: “Tiên sinh, ngài xem ai về rồi này! Là cậu hai đó! Cậu hai về thăm ngài này!”
Dương Thiếu Quân căng thẳng, hận không thể bịt miệng lão Mạnh không cho lão nhắc đến Tô Duy. Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, lúc lão Mạnh nhắc đến tên Tô Duy, Tô Kiềm lại không kích thích gì, chỉ cúi đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt không có tiêu cự, si ngốc nói: “Em ấy về chưa?”
Tô Duy khẩn trương nuốt nước miếng: “Nhanh, cháu sẽ trấn an anh ấy, hai người đi lên cứu anh ấy đi!”
Lão Mạnh chạy vội vào biệt thự, dữ dội như các chiến sĩ thời kì kháng Nhật, mà Dương Thiếu Quân còn đứng yên tại chỗ, run giọng nói: “Chân anh mềm nhũn rồi.”
Tô Duy ngửa đầu, cố gắng bình tĩnh hô: “Anh, anh đang làm gì vậy? Anh đang tìm đồ sao?”
Tô Kiềm lẩm bẩm: “Tìm.. đồ…”
Tô Duy nói tiếp: “Anh tìm cái gì vậy?”
Tô Kiềm thì thào: “Tìm cái gì…. anh muốn tìm….”
Tô Duy hỏi: “Có phải anh muốn tìm máy PSP của Tiểu Di không?”
Tô Kiềm suy nghĩ một chút: “PSP.. đúng rồi..”
Tô Duy tiếp tục dẫn bước anh: “PSP ở trong phòng, anh vào phòng đi, mở tủ ra, bỏ chăn ra ngoài, ở dưới đó có một ô vuông, đồ ở trong đó đó.”
Tô Kiềm rũ mắt không trả lời. Mấy giây sau, tựa như nắm không nổi nữa, tay bắt đầu trượt ra, cả người lại lay động.
Dương Thiếu Quân cũng không thể bình tĩnh được nữa, áp lực và áy náy tích lũy suốt mấy năm qua nay bộc phát, ngày Tô Duy nhảy lầu, ngày cả người đồng đội ướt máu nằm trong ngực hắn, ngày hắn nhìn lén bố và mẹ kế lăn lộn trên giường, thậm chí con chuột nhỏ trong phòng năm đó, tất cả đều khiến hắn sợ run, điên cuồng. Hắn sụp đổ hô lớn: “Tô Kiềm! Em xin anh, vào phòng đi! Anh vào đi! Sau này em sẽ chỉ nghe theo anh!”
Tô Duy ngạc nhiên đưa mắt nhìn Dương Thiếu Quân, nhưng lại lập tức ngẩng lên nhìn Tô Kiềm trên không trung, vắt óc nghĩ cách trấn an.
Tô Kiềm đột nhiên buông tay ra, cả người rơi xuống. Trên người anh mặc áo ngủ màu đen, chân không đi tất, nhìn qua giống như một túi rác bị người trên cao vứt bỏ.
Tô Duy và Dương Thiếu Quân đồng thời hét chói tai: “A!!!”
Cùng lúc này, ở tầng bốn, có một đôi tay vươn ra, nhanh chóng ôm lấy Tô Kiềm đang rơi xuống, kéo anh vào trong phòng. Là lão Mạnh.
Hai đầu gối Dương Thiếu Quân mềm nhũn, quỵ xuống dưới đất, trước mắt trống rỗng, cả người như bị rút hết sức lực.