Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 22


Đọc truyện Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras – Chương 22

Dương Thiếu Quân tiếp nhận vụ án mạng đầu tiên, khi ấy hắn đã làm đội trưởng đội hình sự được hai năm. Vài tình tiết trong án mạng đã được xử lý, nhưng cũng có vài chuyện chưa được làm sáng tỏ. Hắn cầm hồ sơ quay trở lại phòng làm việc, đầu tiên cho cấp dưới xem qua, sau đó mới xem xem thế nào.

Người tử vong là Lư Phương, bà có một con riêng tên Lộ Tiêu, ngày Lư Phương chết cũng là ngày Lộ Tiêu mất tích. Dương Thiếu Quân vừa uống cà phê vừa xem xét hồ sơ của Lộ Tiêu, quay đầu nói với đội phó: “Thằng nhóc này rất đáng nghi, đầu tiên nên tìm nó, sau đó thẩm tra sâu hơn.”

Đội phó nói với hắn: “Mấy hôm trước có một bác sĩ tâm lý đưa một thằng nhóc đến lập hồ sơ, nói là nhặt được thằng nhóc ở trên đường, vì thằng nhóc bị mất trí nhớ nên nhờ chúng ta điều tra nhà và thông tin cho nó. Em vừa mới xem qua tư liệu, thằng nhóc đó chính là Lộ Tiêu.”

“Ồ?” Dương Thiếu Quân ngồi thẳng người lên: “Mất trí nhớ? Trùng hợp vậy sao? Cho tôi xem hồ sơ về vị bác sĩ tâm lý kia một chút.”

Đội phó đưa hồ sơ tới, Dương Thiếu Quân mở ra xem, thờ ơ liếc nhìn phần họ tên, suýt chút nữa giật bắn mình. Tay hắn run lên, hít sâu mấy hơi, sau đó nhìn kỹ hồ sơ một lần nữa, mấy giây sau khép lại, nhanh chóng đi ra ngoài: “Mấy chú cứ làm việc, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Hắn đi tới địa chỉ được viết trên hồ sơ kia, đứng lặng ngoài cửa, máu toàn thân dồn lên não, chân không khỏi run lên. Lúc hắn nhấn chuông, thấy Tô Duy đi ra mở cửa, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, đến lúc này hắn mới có thể bình tĩnh—— đã qua mười năm rồi, trông thấy gương mặt này, hắn biết mình vẫn còn thích. Nhưng chỉ đơn giản là thích mà thôi, không có cảm giác hạnh phúc, nguyện ý vì đối phương mà nỗ lực hy sinh hết tất thảy, cũng không có cảm giác thời gian như đã ngưng lại, chỉ là cảm giác bình thường pha chút ngạc nhiên khi gặp lại người cũ. Chỉ có vậy mà thôi.

Mấy năm này Dương Thiếu Quân bị nghiện thuốc lá nặng, hắn vào phòng khách nhà Tô Duy, còn chưa nói được hai câu đã bắt đầu lấy thuốc. Vừa đưa lên miệng ngậm, bật lửa còn chưa kịp móc, Tô Duy đã lấy điếu thuốc trên miệng hắn xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi ghét mùi thuốc lá.”

Dương Thiếu Quân nhún vai, buông điếu thuốc xuống, bắt đầu vào chủ đề chính.

Lộ Tiêu thực sự bị mất trí nhớ, Dương Thiếu Quân đi chuyến này không thu hoạch được gì, hắn cũng không đưa Lộ Tiêu trở về sở cảnh sát, không ép thằng nhóc đến bệnh viên, để nó ở lại nhà Tô Duy, yêu cầu đợi lệnh triệu tập của cảnh sát.

Lúc xử lý vụ án mẹ Lộ Tiêu, Dương Thiếu Quân có rất nhiều lý do để gặp mặt Tô Duy. Lúc này không có Tô Kiềm can thiệp, hắn cũng không phải là thiếu niên nhát gan ngượng ngùng năm ấy, hắn đã có đủ năng lực, đủ bản lĩnh để gánh vác chuyện hai người. Hắn bày tỏ với Tô Duy, thế nhưng thái độ của cậu rất lãnh đạm —— dù sao cũng đã qua mười năm, Tô Duy đã có cuộc sống riêng của mình, những ngày tháng tốt đẹp ấy đã sớm được cất gọn lại vào miền ký ức, thi thoảng lấy ra ôn lại chuyện xưa.

Có một ngày hắn dẫn Tô Duy ra ngoài ngắm cảnh đêm, hai người ngồi với nhau thật lâu, hàn huyên rất nhiều chuyện cũ. Đương lúc Dương Thiếu Quân định rút điếu thuốc thứ hai ra, Tô Duy lại đoạt lấy chiếc bật lửa zippo trong tay hắn muốn ném đi, Dương Thiếu Quân khẩn trương tóm lấy, ôm bật lửa vào lòng, nâng niu như báu vật.

Bởi vì phản ứng của hắn mà Tô Duy sửng sốt một hồi, dịu giọng nói: “Cho tôi xem.”

Dương Thiếu Quân đưa bật lửa cho cậu.

Tô Duy nhận lấy nhìn một lúc, giọng nói mềm nhũn ra: “Không ngờ anh còn giữ.”

Dương Thiếu Quân cười cười: “Anh tưởng em quên rồi.”


Tô Duy trả lại chiếc bật lửa cho hắn: “Quên đi, anh hút đi. Ban nãy rất xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thích mùi thuốc lá.”

Dương Thiếu Quân móc bao thuốc trong túi ra ném vào thùng rác: “Anh sẽ.. không bao giờ hút trước mặt em nữa.”

Từ đó về sau, hắn không còn hút thuốc trước mặt Tô Duy.

– x –

Lấy trị liệu di chứng  sau tai nạn xe làm cái cớ, mấy ngày tiếp theo mọi người đều dùng lý do này để bảo Tô Kiềm phối hợp trị liệu. Mọi người thay phiên nhau chăm sóc Tô Kiềm, trong đó Tô Tạ Tích công tác bận rộn nhất, nên thời gian trò chuyện với Tô Kiềm cũng ít nhất; mà Dương Thiếu Quân, bởi vì bị đình chỉ công tác tạm thời nên thời gian hắn bên Tô Kiềm là nhiều nhất, hơn nửa ngày đều ở bên cạnh anh.

Đây có lẽ là khoảng thời gian hai người ở bên nhau hài hòa nhất. Tô Kiềm không bới móc chỉ trích hắn, sai hắn làm việc nọ việc kia; mà hắn cũng không cố ý gây khó dễ cho Tô Kiềm, không đối chọi gay gắt. Không khắc khẩu, không kèn cựa nhau, hòa bình đến kỳ cục.

Hôm nay hắn đẩy xe lăn đưa Tô Kiềm ra ngoài hóng gió, dọc đường Tô Kiềm hỏi hắn: “Hôm nay là ngày mấy?”

Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút: “Ngày chín.”

Tô Kiềm ậm ừ, một lát sau hỏi: “Tối nay có sắp xếp gì không?”

Dương Thiếu Quân không hiểu: “Sắp xếp? Ừm, buổi tối có người đến phụ đạo tâm lý cho anh —— sợ anh bị tai nạn xe hình thành bóng ma trong lòng, chắc sẽ hỏi anh vài vấn đề, anh cứ thành thật trả lời là được.”

Tô Kiềm trầm mặc vài giây, hỏi: “Đám Tô Di đâu?”

Dương Thiếu Quân thờ ơ đá cục sỏi dưới chân: “Chị cả tới nhà bạn, tối sẽ về; chị hai đi đêm qua rồi, bên Hongkong có việc cần chị ý xử lý, nói là hai ngày nữa sẽ trở lại; Tô Di buổi trưa ăn cơm xong thì về, nói là sáng mai sẽ tới thăm anh.”

Tô Kiềm càng trầm mặc, qua mấy phút mới hỏi: “Điện thoại của tôi đâu? Có tin nhắn hay điện thoại gì không?”

Dương Thiếu Quân lấy điện thoại Tô Kiềm ra, nhìn thoáng qua nói: “Không có.”

Lần này Tô Kiềm chỉ ồ một tiếng rồi im lặng.


Một lát sau Dương Thiếu Quân hỏi: “Sao vậy? Anh có việc sao?”

Tô Kiềm lắc đầu: “Không, chỉ là lâu rồi hai chị và Tô Di không tới, muốn gọi họ cùng đi ăn một bữa.” Anh lần mò đứng lên: “Cậu đỡ tôi đi một chút, chân tôi tê rần rồi.”

Dương Thiếu Quân đỡ anh đi dạo ở vườn hoa trong biệt thự, hai người chậm rãi đi, thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, hắn móc thuốc ra hút. Lúc này gió thổi về hướng Tô Kiềm, Tô Kiềm bị sặc khói, nhíu mày không vui nói: “Đừng hút thuốc.”

Dương Thiếu Quân thay đổi phương hướng, tiếp tục hút.

Nếu như là trước đây, Tô Kiềm sẽ trực tiếp giật thuốc trong miệng hắn xuống, nhưng bây giờ vì hành động bất tiện, hơn nữa hai bên vừa hòa hoãn nên anh cũng không muốn phát hỏa, đành cố nén nhịn.

Vốn là Dương Thiếu Quân lấy hai tay đỡ Tô Kiềm, nhưng bây giờ hút thuốc, liền đổi thành một tay ôm hông Tô Kiềm một tay cầm thuốc. Bởi vì Tô Kiềm không thể nhìn thấy, hai người đàn ông lại dùng tư thế này để đi, kết quả là liên tục chân người nọ dẫm lên chân người kia, đầu va vào nhau, đi được vài bước, rốt cuộc Tô Kiềm chịu không nổi đẩy cánh tay Dương Thiếu Quân đang ôm bên hông mình ra: “Cậu không đỡ tử tế được à? Cái tư thế này, người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì!”

Dương Thiếu Quân thấy bộ dạng anh đáng thương như vậy thì không nỡ trái ý, đành phải dập thuốc, đỡ anh đi.

Tô Kiềm hỏi: “Sao hai ngày này cậu rảnh rỗi vậy? Cũng không phải cuối tuần, cậu không đi làm sao?”

Dương Thiếu Quân tức giận nói: “Còn không phải vì lần trước…” Ngưng một chút, nhớ tới Tô Kiềm cho rằng “Dương Thiếu Quân” thời gian đó là giả, hắn đành đem lời chưa nói nuốt xuống, nói lại: “Cấp trên cho em nghỉ ngơi một thời gian.”

Tô Kiềm hừ một tiếng: “Hừ, cậu.. lại mắc lỗi chứ gì?”

Dương Thiếu Quân lười biếng cười: “Đúng rồi, tiểu nhân suốt ngày đắc tội Tô đại thiếu gia, cấp trên thấy vậy không chịu nổi.”

Tô Kiềm xị mặt nói: “Đồ mặt dày! Người như cậu, sao có thể lên làm cảnh sát được nhỉ?”

Dương Thiếu Quân thầm nghĩ: Trong lòng anh, người như nào mới có thể làm cảnh sát? Đừng nói là cảnh sát, liệu có mấy người có tư cách xách giày cho anh? Trước kia với anh mà nói, em còn không có tư cách sống trên đời.


Hai người lặng lẽ đi một lúc, chuông điện thoại Dương Thiếu Quân vang lên. Hắn móc điện thoại ra nhìn, người gọi đến là Tề Vĩnh Húc. Hắn cũng không tránh mặt anh, trực tiếp nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia, Tề Vĩnh Húc rên rỉ kêu la: “Này, có rảnh không? Đi uống với tôi đi!”

Dương Thiếu Quân do dự một chút, che điện thoại hỏi Tô Kiềm: “Tối nay em có chút việc phải ra ngoài, để chú Mạnh trông anh có được không?”

Tô Kiềm mặt không đổi sắc nói: “Tùy cậu, tôi cũng không cần người chiếu cố.”

Dương Thiếu Quân liền nói với điện thoại: “Buổi tối tôi tới.”

Tề Vĩnh Húc buồn bực hỏi: “Ông đang ở trong cục sao? Tan tầm tôi tới đón ông nhé.”

Dương Thiếu Quân buông tay đỡ Tô Kiềm ra, bảo anh đứng yên chờ một lát, cách ra một khoảng nói chuyện với Tề Vĩnh Húc: “Không, tôi bị đình chỉ rồi.”

Tề Vĩnh Húc không khỏi ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Hắn thở dài: “Chuyện cơ mật.”

Tề Vĩnh Húc cười ha hả, bảo: “Vậy ông càng phải theo tôi đi uống! Mà thôi, dù sao ông cũng đang rảnh, tầm bốn giờ đi, bốn giờ ở Thiên Lam nhé.”

Dương Thiếu Quân giơ tay lên nhìn đồng hồ, lại đưa mắt nhìn Tô Kiềm ở phía xa nói: “Sáu giờ đi, ăn tối xong rồi đi.”

Tề Vĩnh Húc không vui lầm bầm hai tiếng, bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi, sáu giờ thì sáu giờ. À, cái người chiến hữu kia tìm ông làm gì vậy? Thời buổi này còn viết thư!”

“Chiến hữu?” Dương Thiếu Quân ngẩn người một lúc mới nhớ ra hai ngày trước Tề Vĩnh Húc đưa cho hắn thư của Đinh Thừa Phong, bởi vì chuyện của Tô Kiềm mà hắn bận nọ bận kia quên béng mất. Hắn nói: “Không có gì đâu. Cúp máy trước nhé, tối gặp lại.”

Một lát sau, Dương Thiếu Quân đỡ Tô Kiềm trở về phòng, cho anh uống thuốc xong, sau đó về phòng mình tìm thư của Đinh Thừa Phong. Trong thư chỉ có một tờ giấy, trên đó viết một câu: “Tôi tới Thượng Hải, muốn gặp cậu, liên hệ nhé.” Sau đó là một chuỗi số điện thoại. Té ra là Đinh Thừa Phong chỉ biết địa chỉ của Dương Thiếu Quân, hai năm trước Dương Thiếu Quân thay đổi số điện thoại, cứ như vậy mà mất liên lạc, tới nhà Dương Thiếu Quân tìm thì Dương Thiếu Quân lại chuyển tới nhà họ Tô nên nhà không có ai, thế nên mới đành phải bỏ lại một phong thư.

Dương Thiếu Quân cầm thư nhìn một lúc, dựa theo dãy số trong điện thoại mà bấm máy.

Điện thoại tút tút vài tiếng rồi được kết nối, thanh âm trầm ổn vang lên: “Alo?”

Mấy giây sau Dương Thiếu Quân mới trả lời: “Là tôi đây.”


Không cần nêu tên, mặc dù đã lâu không liên lạc, nhưng chỉ cần nói ba chữ ngắn ngủi là có thể biết đối phương là ai. Trước đây có nói, cả đời là anh em.

Hai bên trầm mặc một lúc, Đinh Thừa Phong lên tiếng trước: “Tôi tới Thượng Hải công tác, chắc ở lại một hai tháng. Tối nay cậu rảnh không? Đi ăn một bữa đi.”

Dương Thiếu Quân nghĩ, mọi ngày thì rảnh đến độ không có gì để làm, hôm nay thì.. Hắn nói: “Tối nay có hẹn rồi, để mai đi. Cậu chọn thời gian, gần đây tôi khá rảnh.”

Đinh Thừa Phong cười cười: “Vậy đêm mai nhé, cậu là chủ nhà, chọn địa điểm đi, tôi chờ điện thoại của cậu.”

Dương Thiếu Quân nói: “Được.”

Không biết nói gì nữa, trong điện thoại chỉ vang lên tiếng hít thở nặng nề. Một lát sau, Dương Thiếu Quân nói: “Vậy cúp máy nhé, mai gặp.”

“Mai gặp.”

Cúp điện thoại rồi, Đinh Thừa Phong ngẩn người nhìn điện thoại, khóe miệng chậm rãi cong lên, nhỏ giọng nói: “Lần nào cũng là cậu nói sẽ gặp lại..”

Dương Thiếu Quân đang chuẩn bị quay lại xem Tô Kiềm thế nào, điện thoại lại vang lên. Hắn nhịn không được móc ra nhìn, là trong cục gọi tới, vì vậy nhanh chóng nhận điện.

“Dương Thiếu Quân hả?” Bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Khỏe chứ, tôi Đới Dục đây.”

Dương Thiếu Quân vừa nghe thấy, thầm rủa: Con mẹ nó, lại là cái tên này!

Đới Dục là chuyên gia đánh giá của cục cảnh sát, chịu trách nhiệm đánh giá tâm lý của cảnh sát mỗi năm. Người đàn ông này có biệt hiệu sát thủ, nổi danh quỷ súc, không nói đến chuyện công tác, tên này bối cảnh thâm hậu, quyền lợi vượt trời, từng có một đời đội trưởng hy sinh dưới tay tên này. Tên này sắt đá đanh thép, nếu anh ta nói kết quả đánh giá tâm lý của người này không ổn, tiền đồ của người ấy coi như xong. Nói chung bóng anh ta vừa lấp ló, mọi người đều sẽ đi đường vòng, vừa sợ vừa không phục, nhưng chỉ có thể im lặng chịu đựng, mong mình không chết dưới tay anh ta. Bởi vậy nên nhân duyên của người này với mọi người trong cục không tốt chút nào.

Đới Dục hỏi hắn: “Đêm nay anh rảnh không?”

Dương Thiếu Quân khóc không ra nước mắt: Sao ai cũng nhằm vào tối nay. Hắn nói: “Tối nay tôi có hẹn rồi, có thể…”

Đới Dục lập tức cắt lời: “Ở đâu vậy? Có mấy người? Tôi không ngại tham gia cùng đâu.”

Dương Thiếu Quân run run, nhanh chóng đổi giọng: “Được rồi tôi không có hẹn, nói địa chỉ đi tôi sẽ đến.”

Đới Dục ở đầu dây bên kia khẽ cười, nói tên một nhà hàng Nhật Bản cùng thời gian gặp mặt, sau đó liền cúp máy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.