Đọc truyện Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras – Chương 12
Con trai thay lòng nhanh như con gái đổi sắc mặt, qua mấy tháng, Tề Vĩnh Húc tay trái nắm tay bạn gái, tay phải ôm Dương Thiếu Quân, oán giận số lần hắn đến chơi ngày càng ít, Dương Thiếu Quân nhìn trời, mỉm cười vui vẻ nói: “Vĩnh Húc, tôi có người để thích rồi.”
Tề Vĩnh Húc có chút sững sờ, cao hứng vỗ mạnh lưng người anh em: “Ai vầy? Ông mà cũng biết yêu đương á?”
Dương Thiếu Quân nhìn anh, lại nhìn sang cô gái bên cạnh, cười cười không trả lời.
Tề Vĩnh Húc lại gặng hỏi, Dương Thiếu Quân đành trả lời lấy lệ: “Sau này dẫn tới cho ông xem.”
Lúc tạm biệt, Tề Vĩnh Húc đi được vài bước, sau đó xoay người cười tươi nhìn hắn nói: “Này Thiếu Quân, mai nhớ dẫn ẻm tới cho tôi gặp nhé!”
Dương Thiếu Quân đứng yên nhìn anh hỏi: “Vĩnh Húc, ông.. thấy vui sao?”
Tề Vĩnh Húc ngẩn người, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Vui chứ sao không! Ông yêu đương mấy lần rồi, đây mới là lần đầu ông nói có người để thích!”
Dương Thiếu Quân gật đầu: “Tôi cũng rất vui. Ông về đi, gặp lại sau.”
Lúc đi, trong lòng hắn nửa vui nửa buồn. Vui là bởi vì Tô Duy, buồn là vì Tề Vĩnh Húc. Ban nãy nói với Tề Vĩnh Húc chuyện kia, hắn có cảm giác như mình vừa phạm tội “phản bội”, thế nhưng bên cạnh đó, hắn còn cảm thấy thoải mái. Giờ đây hắn đã có thể thừa nhận mình đồng tính, hơn nữa cũng đã biết vẽ ranh giới đâu là bạn thân đâu là người mình thích, hắn sẽ phân chia rạch ròi. Nhưng hắn còn không nỡ bỏ Tề Vĩnh Húc, vì vậy hắn tự hứa với bản thân, nếu trước khi tốt nghiệp mà Tề Vĩnh Húc nói thích hắn, hắn sẽ bỏ Tô Duy, quay đầu bước tiếp đoạn tình còn dang dở kia.
Thế nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, lời hứa kia đã bị vứt sau đầu. Thời gian là loại ma thuật đáng sợ nhất, nó có thể thay đổi hết tất thảy.
Dương Thiếu Quân dành tiền mua một chiếc xe gắn máy, thi thoảng lại đèo Tô Duy ra ngoài chơi. Những chuyến đi không mục đích, thường ra đến ngoại ô xong quay xe về. Suốt dọc đường Tô Duy nhẹ ôm hông Dương Thiếu Quân, tựa đầu trên lưng hắn, cả đoạn đường dài không nói câu nào, nhưng hắn lại thấy vô cùng lãng mạn.
Ngày đó sinh nhật Dương Thiếu Quân, Tô Duy tặng hắn một chiếc bật lửa zippo. Hắn rất vui, không phải vì món quà kia mà là vì người tặng. Hắn lại đèo Tô Duy đến một cánh đồng ở vùng ngoại thành, chạy lên phía trước, hướng Tô Duy hô to: “A Duy! Sẽ có ngày anh mua lại hết cánh đồng này, trồng toàn bộ hoa hồng tặng cho em!”
Tô Duy đứng bên cánh đồng lúa vàng óng, cả người gầy nhom tựa những cây lúa mảnh, gió lặng lẽ thổi qua. Cậu mỉm cười nói với Dương Thiếu Quân: “Hoa hồng xanh cơ! Em thích hoa đấy!”
Dương Thiếu Quân lại thề thốt: “Được! Hoa hồng xanh! Cả cánh đồng này trồng toàn hoa hồng xanh cho em!”
Tô Duy và Dương Thiếu Quân bên nhau không được bao lâu thì Tô Kiềm phát hiện. Bởi vì Tô Duy và Tô Di là hai người con út nên bố mẹ không dạy dỗ quá nghiêm, họ cũng không can thiệp nhiều vào chuyện bạn bè của Tô Duy, chỉ có Tô Kiềm nghĩ anh trưởng như cha, quản giáo các em vô cùng nghiêm khắc. Anh sớm đã biết Tô Duy giao du với cái tên bạn xấu kia, nhưng Tô Duy vẫn trái lời anh mà chơi với Dương Thiếu Quân, mặc kệ anh nhắc nhở bao lần, cho nên Tô Kiềm càng không vừa mắt tên Dương Thiếu Quân ấy.
Hôm nay là cuối tuần, Dương Thiếu Quân hẹn Tô Duy ở khu phố bên cạnh, hắn ngồi trên xe đợi cậu, đợi được một lúc, một thiếu niên đội mũ bảo hiểm đi tới —— đó là chiếc mũ hắn tặng Tô Duy, phía bên trên còn có chữ Tô Duy hắn tự tay viết.
Dương Thiếu Quân vui vẻ nổ máy, vỗ vỗ phía yên sau: “Lên đi, hôm nay anh đưa em tới một quán ăn ngon cực!”
Tô Duy đến gần, đứng bên xe do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên.
Dương Thiếu Quân cảm thấy khó hiểu, hình như hôm nay Tô Duy có gì đó khang khác, nhưng hắn lại không rõ khác ở đâu. Vẫn là bộ quần áo của em ấy, mũ bảo hiểm là hắn tặng, cả mùi nước xả vải cũng giống trước đây. Hình như có cao hơn một chút? Nhưng chắc là do ảo giác.
Tô Duy ngồi trên xe, cũng không ôm chặt hắn giống như ngày thường, hắn nổ máy, tiếng động cơ kêu ầm ầm: “Ôm chặt vào! Anh phóng đấy!”
Người nọ do do dự dự khoát tay lên lưng anh. Nhưng chỉ khoát hờ, còn không có nắm chặt.
Dương Thiếu Quân càng cảm thấy kì quái, nhưng hắn vẫn vặn tay ga, xe bắt đầu di chuyển. Bàn tay khoát trên lưng hắn có chút khẩn trương, Dương Thiếu Quân bĩu môi, càng vặn tay ga, xe mỗi lúc phóng một nhanh.
Đi vào một con hẻm nhỏ, hắn la lớn lên như mọi khi: “Tô Duy! Anh thích em!”
Tô Duy không đáp “Em cũng thích anh!” như mọi khi mà giãy ra, lớn tiếng quát: “Dừng xe! Đồ khốn! Mau dừng xe!”
Bởi vì hoảng sợ mà xe suýt chút nữa ngã xuống, Dương Thiếu Quân cả kinh, nhanh chóng dừng xe lại.
Người ngồi sau tức giận nhảy xuống, cởi mũ bảo hiểm ra, mặt đỏ tía tai hướng anh quát: “Đồ bụi đời! Cậu đèo A Duy nhà tôi đi chơi bằng cái xe này? Phóng xe nhanh như vậy? Gặp chuyện không hay thì biết làm sao? Hả?!”
Lúc bấy giờ Dương Thiếu Quân mới thấy rõ mặt người kia, hắn bừng hiểu ra tất cả, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao lần đầu tiên gặp Tô Duy hắn lại cảm thấy quen thuộc —— Tô Duy và Tô Kiềm giống nhau đến sáu bảy phần, nếu đem họ ra khắc tượng, hỏi mười người thì tám chín người khẳng định họ là anh em của nhau. Nhưng người sống sờ sờ thì lại là chuyện khác, khí chất họ hoàn toàn bất đồng, từ cái nhíu mày, bĩu môi cho đến tiếng nói cười, cho nên Dương Thiếu Quân không nhận ra người anh trai thích lải nhải dạy dỗ của Tô Duy chính là vị oan gia của của mình.
Tô Kiềm ném cái mũ bảo hiểm xuống, liếc nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người Dương Thiếu Quân, khinh bỉ gằn từng chữ: “Tránh xa em trai tôi ra một chút.. đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nữa tiếp cận em ấy!”
Dương Thiếu Quân sững người, khó khăn nở nụ cười: “Dựa vào đâu?”
Tô Kiềm khoanh tay nhìn hắn: “Dương Thiếu Quân đúng không? Bố mẹ ly dị, mẹ tên Nghiêm Uyển, đang làm chủ nhiệm một phòng làm việc, công ty của Bác Hoa, chi nhánh ở Giang Tô, lương mỗi tháng hai nghìn tám, còn chưa tính tiền thưởng.”
Dương Thiếu Quân cả kinh. Thật ra hắn không rõ mẹ mình làm gì, nhưng Tô Kiềm đã nói đúng tên mẹ của hắn.
Tô Kiềm nói tiếp: “Từ nhỏ không có bố mẹ trông nom, bố cậu hiện cũng không gửi sinh hoạt phí cho hai mẹ con. Vì mẹ cậu đi làm xa nên một tháng chỉ về một hai lần. Tôi có thể sắp cho mẹ cậu về Thượng Hải để hai người sống cạnh nhau, nhưng phải xem thái độ cậu thế nào đã. Nếu cậu không quấy rầy em trai tôi nữa, mẹ cậu có thể về Thượng Hải làm việc, vẫn giữ chức vụ này, thậm chí còn có thể thăng chức. Nhưng nếu cậu không nghe lời, vậy chờ mẹ cậu khăn gói về nhà đút không khí cho cậu ăn đi!”
Dương Thiếu Quân ngây người nhìn hắn, khó khăn gằn hai chữ: “Buồn!Cười!”
Hắn không để ý đến Tô Kiềm nữa, lên xe vặn ga mà phóng đi.
– x –
Viên đạn kia bay nhanh tới, Dương Thiếu Quân vội vã tránh đi, chỉ thấy cánh tay hắn nóng lên, không rõ có trúng đạn hay không nữa. Hắn kêu lên một tiếng, nhanh chóng tiến về đám côn đồ. Bọn chúng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, giơ gậy lên nghênh đón. Dương Thiếu Quân linh hoạt, vừa đánh nhau với bọn chúng vừa thay đổi phương hướng, kéo bọn chúng chạy về phía nam, bởi vì tay súng tỉa kia mai phục ở phương bắc, hắn sợ tay súng kia tiếp tục bắn gây trở ngại nên mới kéo đám người kia ra xa, để đảm bảo an toàn cho Tô Kiềm và mọi người.
Đương lúc mọi người đang vật lộn chạy trên đống đổ nát, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát từ xa phóng tới. Một khắc ấy Dương Thiếu Quân cảm động muốn rơi lệ, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị đuổi chật vật như thế.
Hắn giơ súng bắn chỉ thiên hai phát, đèn xe cảnh sát quét tới, một nhóm cảnh sát vội vã xuống xe. Đám người kia nghe thấy tiếng còi xe thì ngưng chạy, vội vã quay về xe của mình. Tình thế liền chuyển biến, từ côn đồ đuổi cảnh sát thành cảnh sát đuổi côn đồ.
Bốn xe cảnh sát đuổi theo chiếc xe màu đen, một chiếc xe dừng bên Dương Thiếu Quân. Hắn thấy vậy liền nhanh chóng tiến vào xe, chỉ vào nơi có người bắn lén vừa rồi nói: “Ở đó có tay bắn tỉa.”
Nhưng lúc cảnh sát đi tới, trên mặt đất chỉ còn vài đầu đạn hẵng còn nóng, người thì đã mất dạng.
Dương Thiếu Quân đi về chỗ Tô Kiềm nấp ban nãy, thấy anh dựa vào tường, nhìn trời đêm đến xuất thần. Dương Thiếu Quân dừng bước, từ trên cao nhìn xuống, biểu tình rất phức tạp. Tô Kiềm nở nụ cười cổ quái: “Trò chơi này kết thúc rồi?”
Dương Thiếu Quân sờ sờ cánh tay đầy máu của mình, hắn cúi người, vươn bàn tay đầy máu hướng về phía anh: “Đúng, kết thúc rồi.”
Tô Kiềm nắm tay hắn rồi đứng lên, cũng không để ý lau bàn tay dính máu vào sơ mi trắng, xoay người hướng về phía xe cảnh sát. Dương Thiếu Quân và lão Mạnh đứng sau lưng anh đều thay đổi ánh nhìn, một khiếp sợ không thôi, một như có điều cần suy nghĩ.
Quay về phía xe cảnh sát. Cảnh sát Tiểu Trương bắt đầu xử lý vết thương trên tay Dương Thiếu Quân. Anh cắt mảnh tay áo ở chỗ vết thương kia ra, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, thở phào nhẹ nhõm nói: “May quá, chỉ là thương nhẹ, đạn không bị bắn vào.” Đạn súng ngắm chỉ sượt qua cánh tay Dương Thiếu Quân, mặc dù không trúng đạn, nhưng sóng xung kích làm tổn thương da thịt anh.
Dương Thiếu Quân đưa mắt nhìn Tô Kiềm, thấy anh đứng bên bãi cỏ ở phía xa, vẫn nhìn lên mảnh trăng khuyết trên bầu trời. Lão Mạnh đứng bên cạnh, khẩn trương nói gì đó, nhưng Tô Kiềm không để ý lắng nghe.
Dương Thiếu Quân thò đầu ra xe, cũng ngẩng lên nhìn trời, trong lòng cảm buồn bực không thôi: Bầu trời kia thì có gì để nhìn? Một ánh sao cũng chẳng có, chỉ có nửa vầng trăng.
Nhưng mà vẻ mặt Tô Kiềm lúc này dần trở nên ôn nhu…. Ít nhất bầu trời đêm này là thật, những người thân thật sự của anh, dù ở bất cứ đâu, cũng có thể nhìn thấy vầng trăng này.
Tiểu Trương vừa xử lý vết thương cho Dương Thiếu Quân, vừa tò mò hỏi: “Đội trưởng, sao anh không tìm chỗ nào mà trốn? Bọn nó có súng có dao, anh lại để nhiều người đuổi mình như vậy.
Dương Thiếu Quân lớn giọng, cố ý nói cho Tô Kiềm nghe: “Anh có trốn chứ, nhưng lại bị tụi nó phát hiện ra.”
Cuối cùng Tô Kiềm cũng thu hồi ánh mắt, anh liếc nhìn hắn, như có như không nở nụ cười.
Mọi người đi tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung sơ bộ. Dương Thiếu Quân kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi, cố ý bỏ qua chuyện Tô Kiềm đẩy mình ra ngoài. Tô Kiềm cái gì cũng không chịu nói, lạnh lùng buông một câu: “Đi mà hỏi Dương Thiếu Quân.” Lão Mạnh với hai gã vệ sĩ thấy vậy cũng bắt chước thiếu gia nhà mình, đại thiếu gia không nói, bọn họ cũng sẽ không.
Cảnh sát đã sớm quen cách làm việc của thương nhân, miệng ngậm ngọc quý lắm hay sao mà động một chút lại “Có chuyện gì thì nói với luật sư của tôi”, làm như nhiều lời hơn một chút thì phí trả luật sư sẽ đắt hơn không bằng. Hơn nữa dù sao vụ của Tô Kiềm cũng đã sớm được lập hồ sơ, lần tập kích này chắc chắn cùng nhóm người với hai lần trước, cho nên Tô Kiềm không nói, bọn họ cũng chẳng bắt ép..
Mọi người ở lại đồn làm việc đến nửa đêm mới được về. Mức độ nghiêm trọng của vụ này đã được nâng lên, bởi đây không còn là mấy vụ truy sát thông thường mà đã dính tới buôn lậu súng đạn, cho nên không thể để yên được nữa, mọi chuyện đã phức tạp hơn rất nhiều.
Xe bị đám người kia bắn vỡ kính, lão Mạnh đành phải gọi về Tô gia nhờ điều xe mới tới, mọi người lên xe trở về nhà.
Lúc này Dương Thiếu Quân cũng không ngồi cạnh Tô Kiềm mà chạy lên ngồi với lão Mạnh. Tô Kiềm dựa lưng vào ghế dưỡng thần, thật ra đang lắng nghe hai người nói chuyện.
Dương Thiếu Quân nói: “Vậy cũng tốt, liên quan tới buôn lậu súng ống, phía trên sẽ chú ý tới chuyện này hơn, cũng phái nhiều người bảo hộ an toàn cho Tô Kiềm. Nhưng có lẽ đối phương thế lực không tồi, súng ngắm 95 còn có thể huy động. Cháu đã xem thử đầu đạn, là hàng xịn đấy.”
Lão Mạnh thở dài: “Bọn này đúng là ăn no dửng mỡ, tiên sinh nhà ta là làm ăn chân chính, sao phải ra tay ác như vậy.”
Tô Kiềm vô cùng hờ hững.
Xe tiến vào biệt thự, lão Mạnh và vệ sĩ đi nghỉ trước, Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân cùng lên lầu.
Hai người đi tới khách phòng, Tô Kiềm ngưng bước nói: “Cậu vào đi.”
Dương Thiếu Quân nắm lấy tay anh, kéo anh vào trong phòng, xong thì đóng sầm cửa lại.
Tô Kiềm bị Dương Thiếu Quân mạnh mẽ đè lên tường, còn chưa kịp nói gì, Dương Thiếu Quân đã vung một quyền đấm vào bụng anh. Sắc mặt anh thay đổi, nháy mắt trở nên đau đớn, người co lại, muốn cúi xuống ngồi thế nhưng lại bị Dương Thiếu Quân đè chặt.
Dương Thiếu Quân bóp cổ Tô Kiềm, chân siết chặt hông anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh có ý gì?”
Tô Kiềm đau đớn hỏi ngược lại: “Ý gì là ý gì?”
Bàn tay Dương Thiếu Quân lại siết chặt hơn, bóp đến khi mặt anh đỏ tía tai, gân xanh trên trán nổi lên. Dương Thiếu Quân gật đầu, gằn từng chữ: “Ồ, tốt lắm!”
Hắn buông cổ Tô Kiềm ra, xách cổ áo anh kéo vào trong, quăng anh xuống phía giường, nhào tới đè người lên, bắt hai tay anh ra sau rồi dùng cà vạt trói lại: “Anh muốn hại chết em hả?! Hả?!”
Tô Kiềm bị hắn đè cứng, đầu ép sát vào đệm, cố gắng giãy dụa nhưng không thành.
Dương Thiếu Quân nắm lấy mông anh véo mạnh một cái, khiến Tô Kiềm kêu lên đầy thảm thiết.
Lông mi hắn nhếch lên, lớn giọng quát: “Kêu cái rắm! Hôm nay em mà không đánh chết anh, em không phải họ Dương!”