Di châu

Chương 57


Đọc truyện Di châu – Chương 57


Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa, thanh âm Phúc bá truyền đến: “Vương gia, người trong cung đã tới, thỉnh Vương gia tức khắc tiến cung.” trận động tĩnh đem trong phòng một mảnh ôn nhu hoàn toàn đánh gãy.Tuân Du thở dài, hôn hôn nàng nói: “A Di, bổn vương chắc chắn bình an trở về, nàng cứ yên tâm.

Tối nay nhập cung e là không thể hồi phủ, nàng sắp xếp cho ổn thỏa sớm chút , ngày mai đợi Bổn Vương hồi phủ tự ta đưa nàng lên xe ngựa.” Dứt lời liền buông nàng ra, không bao lâu liền tiến cung.A Di thất hồn lạc phách trở lại trong phòng, dường như mất hết sức lực, ngồi xuống giường không muốn động đậy.


Xuân Oánh biết chút tình huống, thấy dáng vẻ này của nàng có chút đau lòng, liền nói: “Cô nương, nô tỳ nghe nói ngoài thành có chùa Thanh Sơn cầu bùa bình an rất linh nghiệm, mỗi lần xuất chinh đều sẽ có rất nhiều gia quyến đi đến đó thay người nhà cầu bình an, đặc biệt là Tuệ Hiểu đại sư thân thủ vẽ linh phù càng là thiên kim khó cầu, nếu cô nương nguyện ý ngày mai sáng sớm nô tỳ cùng cô nương đến đó có được không?”Ân Ly không biết vì sao mà Tuân Du không thu nhận ngọc bội của nàng, nói thật là nàng có chút thất vọng, nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đại khái là Tuân Du biết này ngọc bội là vật nàng đeo từ nhỏ cảm thấy trân quý, nên không muốn đoạt lấy vật yêu thích của nàng.

Thở dài một hơi, nếu là vì bảo hộ bình an, linh phù cũng là có thể, nghĩ đến đây nàng gật gật đầu.Xuân Oánh thấy thế liền vui mừng, vội dỗ dành nàng: “Đã là như thế, cô nương liền sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai mới có thể sớm chút đến chùa Thanh Sơn.”Ân Ly thấy nàng như thế, biết bản thân đã làm Xuân Oánh lo lắng, không muốn nàng ta vì mình mà quá nhọc lòng lo nghĩ, liền theo ý nàng ta đứng dậy sửa soạn chính mình sau đó liền đi ngủ.Cả một đêm lăn qua lộn lại, nằm ở trên giường vẫn là nhịn không được dựng lỗ tai nghe tiếng động trong viện, chỉ sợ Tuân Du nửa đêm trở về nàng lại không biết, mãi đến khi trời sáng trưng cũng chưa ngủ.

Dù vậy, cả một đêm cũng chỉ nghe được từng đợt ếch kêu trong sân, người nọ thật sự cả một đêm cũng chưa trở về.Sương sớm vừa tan, Xuân Oánh liền qua đây, nhìn đến đáy mắt đen nhánh và vẻ mặt tiều tụy của Ân Ly, thở dài một hơi.


Rửa mặt trang điểm cho nàng sau đó liền ra khỏi cửa, hôm nay Phúc bá tiếp thu giáo huấn lần trước, cố ý phái một đội hộ vệ trong phủ tập họp thành một nhóm đi theo, Ân Ly tuy là cảm thấy có chút không ổn nhưng trong lòng nhớ tới ngày hôm trước bị Lục vương gia kia vướng víu, điều gì cũng không nói.Chùa Thanh Sơn kỳ thật cách kinh thành cũng không xa, chính là ở trên núi Thanh Thành vùng ngoại ô Kinh thành.

Xe ngựa đi không bao lâu liền tới nơi, sáng sớm tinh mơ, trên đường dường như nhìn không thấy mấy cái khách hành hương, chỉ có mấy vị tiểu tăng quét rác, thấy Ân Ly cả đoàn người lớn như vậy vừa mới sáng sớm đã đến đây có chút kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn lén.Xuân Oánh ở ngoài cổng núi tìm gặp một vị tiểu tăng hỏi phải làm như thế nào mới cầu được bùa bình an của Tuệ Hiểu đại sư,vị tiểu tăng kia lại đáp: “Tuệ Hiểu sư thúc nửa tháng trước đã ra cửa tu hành, hiện giờ trong chùa chỉ dư một tấm linh phù sư thúc lưu lại.


Nhưng linh phù kia lại không phải để bán, sư thúc nói muốn để lại cho người có duyên.”Ân Ly cùng Xuân Oánh liếc mắt nhìn nhau, Ân Ly xác thật rất muốn cầu được bùa bình an kia, tiến lên trước hỏi: “Tiểu sư phó, như thế nào gọi là người có duyên?”Vị tiểu tăng có chút buồn rầu gãi gãi đầu, thẹn thùng nói: “Tiểu tăng vẫn còn chưa ngộ đến, sư huynh nói nếu là có người muốn cầu tấm linh phù kia, liền báo huynh ấy đi tìm sư phó trụ trì, sư phó sẽ có quyết đoán.” Hắn dừng một chút, lại có lòng tốt nhắc nhở nói: “Trước đây đã có rất nhiều thí chủ tới trong chùa cầu qua sư phó nhưng đều là hậm hực mà về, nữ thí chủ người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.