Di châu

Chương 34


Đọc truyện Di châu – Chương 34:

Chương 34
 Xem mắt
 
Chuyện ở thư phòng làm Ân Ly cảm thấy mơ hồ bất an. Phụ thân nàng cũng không phải người không nói lễ giáo, lại có vẻ rất thiếu suy xét khi mang nam nhân tới trước mặt nàng, lại còn nói rất nhiều lời tán thưởng. Nàng tuy là chưa có kinh nghiệm nhưng cũng không phải là trẻ con cái gì cũng không biết.  Chuyện này lộ ra thâm ý khiến nàng rất khó mà không liên tưởng.
 

Tới tối, Ân Ly đến phòng lão phu nhân thỉnh an bà như thường lệ. Lão phu nhân vẫn hiền từ như trước giờ, gọi nàng đến trước mặt hỏi han ân cần, thăm hỏi chuyện học hành, Ân Ly đều đáp lại từng câu.
 
Lão phu nhân bỗng nhiên cảm thán nói: “A Di của ta sắp cập kê rồi. Còn nhớ lúc con còn nhỏ, giống như miếng da khỉ *vậy, hiện giờ đã lớn thành đại cô nương, cũng sắp phải gả đi rồi.”
 
* Hình dung một đứa trẻ tinh nghịch (baidu)
 
Ân Ly ngồi ở bên chân bà làm nũng: “A Di vĩnh viễn là A Di của người, sẽ vẫn luôn ở bên người.”
 
Lão phu nhân cười, khẽ vuốt mái tóc xanh xoã ra bên chân mình, nói:: “Nha đầu ngốc, là nữ nhi thì phải xuất giá, sao có thể cả đời giữ lại trong nhà.” Bà dừng một chút, nói tiếp: “Hôm nay cha con nói, con ở thư phòng đã gặp Phạm gia công tử? Con cảm thấy hắn như thế nào ?”
 

Ân Ly hít một hơi trong lòng, giọng nói cứng rắn: “Như thế nào là sao ạ? A Di không biết lão tổ tông nói cái gì nữa.”
 
Lão phu nhân ha hả cười, cho rằng nàng đang thẹn thùng, liền nói: “Nghe nói vị Phạm công tử này nhân phẩm tài học quả thực đều không tồi, gia thế cũng không gọi là kém. Nhà hắn tuy so với chúng ta kém hơn một ít nhưng nữ tử nên gả vào nhà thấp một chút, tương lai ở nhà chồng cũng dễ thâu tóm.”
 
Toàn thân Ân Ly tựa vào trên đùi bà cứng đờ, thì ra quả thật không phải nàng nghĩ nhiều. Nàng thấp giọng nói: “A Di vẫn còn nhỏ mà, không nghĩ nhanh như vậy gả cho người ta…”

 
“A Di còn mấy ngày thì cập kê rồi. Mẫu thân con qua đời sớm, ta cũng đã lớn tuổi. Thừa dịp cha con mấy ngày này rảnh rỗi giúp con xem mắt. Mắt nhìn người của cha con ta cũng tin tưởng được. Hắn cũng nói Phạm công tử rất được, con cũng để ở trong lòng, chớ có làm phụ thân con đau lòng.” Lão phu nhân khuyên giải an ủi nói.
 
Hôm nay Ân Ly biết, lúc ấy ở trong thư phòng lời nói và hành động khiến phụ thân thất vọng rồi, cho nên mới thông qua tổ mẫu khuyên nhủ mình. Nàng hiện nay trong lòng có khổ lại nói không nên lời, không biết vì sao phụ thân muốn vội vã để nàng xem mắt người ta, chỉ có thể làm nũng với lão phu nhân: “A Di không nghĩ nhanh như vậy đã gả chồng, tổ mẫu, A Di ở cùng người lâu thêm một chút không tốt sao?” 
 
Lão phu nhân nghĩ đến không lâu trước đây lời nhi tử nói với bà, bà cũng không hy vọng cháu gái yêu thương của mình gả vào trong cung, cũng không muốn để cháu gái phải lo lắng vì những chuyện này,  chỉ đành thở dài một hơi nói: “A Di đừng sợ, con nếu gả ở thành Biện Châu, tương lai cũng có thể thường xuyên thăm tổ mẫu. Cũng không phải bảo con chỉ gả cho Phạm công tử. Chúng ta chỉ là xem mắt trước, nếu A Di không thích, liền đổi sang người khác.” 
 
Ân Ly biết mình không thể cố chấp với tổ mẫu, lại không biết cách nào để nói chuyện Tuân Du với người nhà, chỉ đành trầm mặc không nói, nghĩ kéo dài trước một thời gian vậy.
 

Không qua mấy ngày, Ân Ly đang ở trong phòng đọc sách, Liên Kiều từ bên ngoài tiến vào nói: “Cô nương, lão phu nhân mời người ra tiền sảnh ngồi.”
 
Ân Ly có chút kỳ quái, thường ngày đều thấy tổ mẫu đến phòng nàng, sao đột nhiên đổi sang tiền sảnh? liền hỏi: “Vì sao phải ra tiền sảnh?”
 
Liên Kiều nói: “Hình như là có khách nhân tới, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm .”
 
Nếu tổ mẫu đã muốn tự mình tiếp đãi khách, vậy rất có khả năng là nữ quyến. Tổ mẫu ngày thường vì tuổi tác đã cao, đã rất ít ra ngoài gặp khách, chỉ không biết là nhân vật nào, làm phiền tổ mẫu tự mình tiếp đãi?
 
Ân Ly vừa ngẫm nghĩ vừa hướng ra tiền sảnh, vòng qua mấy cái hành lang đã tới ngay tiền sảnh. Từ xa thật xa đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ tiền sảnh, Ân Ly chỉnh trang lại dung nhan một chút rồi bước vào cửa. 
 
“A Di tới, mau tới đây.” Lão phu nhân thấy Ân Ly thì rất vui vẻ, gọi người tới ngay trước mặt.
 
Ân Ly vội tiến lên hành lễ, lão phu nhân kéo nàng chỉ chỉ một vị phu nhân ngồi ở hạ đường cười nói: “Vị này chính là Phạm phu nhân, A Di nhanh nhanh vấn an Phạm phu nhân.”
 

Ân Ly vội vã hướng vị phu nhân kia vấn an: “Phạm phu nhân vạn phúc.”
 
Vị quý phu nhân kia nhìn thấy Ân Ly rất là vui vẻ, vội đứng dậy đến đỡ nàng lên, một mặt ngắm kĩ nàng một mặt quay đầu cười nói với lão phu nhân: “Nhiều năm không gặp, A Di đã lớn như vậy rồi! Năm đó khi còn nhỏ, ta đã cảm thấy đây là cây tốt hạt giống tốt, hiện giờ vừa thấy quả nhiên không nhìn lầm! Bộ dáng này tính tình thật không lời gì để nói. Lão phu nhân quả nhiên quá có phúc!”
 
Lão phu nhân ngồi ở bên trên cười cười nói: “Quá khen, tôn nữ (cháu gái) này của ta ấy à cái gì cũng tốt, chính là tính tình có hơi chất phác, không biết ăn nói cho lắm, nha đầu ngươi nhất định đừng để ý.”
 
Phạm phu nhân kia cười vỗ nhẹ tay Ân Ly, cười nói: “Tính tình an tĩnh chút mới tốt, không giống hai đứa nha đầu kia nhà ta, cả ngày đều phá phách ồn ào cái không dứt, vẫn là nên đáng yêu* giống A Di vậy.”
 
*Nguyên văn 招人疼: ý nói người dễ thương, đáng yêu, ngoan ngoãn, biết nghe lời (ST)
 
Ân Ly tiến vào bị người bắt lấy tán thưởng ngập trời, khiến cho đầu óc nàng rối tinh rối mù, không biết là đang làm gì, ngây người đứng ở kia, không biết trả lời như nào. Lão phu nhân thấy thế vội cùng Phạm phu nhân nói: “Hai nha đầu kia nhà ngươi còn nhỏ, tiểu hài tử lúc nào cũng có hơi ồn ào, lớn lên là ngoan ngay. Luôn là làm ầm ĩ chút, lớn lên liền thay đổi thôi. Nhìn xem Tử Hàng nhà các ngươi, khi còn nhỏ cũng rất cứng đầu nghịch ngợm, hiện tại lại vô cùng ổn trọng. Lần trước nhìn thấy, lão thân cũng suýt không nhận ra.”
 
Phạm phu nhân kia vừa nghe thấy cười lại càng vui hơn: “Cũng không phải ạ, lúc trước khi tiểu tử kia tới phủ của người làm khách, còn chọc phá khiến A Di phải khóc, về nhà liền bị cha hắn dạy dỗ cho một trận, từ đó về sau người cũng thành thật nhiều hơn.”
 
Bà nói rồi lại quay đầu nói với Ân Ly: “Chuyện này khiến A Di thiệt thòi rồi. Nếu không nhờ con, tiểu tử kia hiện giờ chưa chắc kiên cường được như vậy, đời nào chịu thành thành thật thật ở nhà đọc sách.”
Ân Ly lúc này đã rõ, thì ra vị này là thái thú phu nhân, là mẫu thân của vị Phạm công tử kia! Nàng thấy mấy ngày nay sóng yên biển lặng, còn tưởng rằng chuyện xem mắt coi như đã xong, không ngờ tới Phạm phu nhân đã đến nhà nàng!
 

Ân Ly mấp máy môi, rũ đầu nhìn đôi giày thêu của mình, hận không thể biến mất khỏi đại sảnh này.
 
Lão phu nhân thấy Ân Ly cả người cứng đờ, vội kêu hai người ngồi xuống, không để Ân Ly đứng im ngại ngùng như vậy.
 
Ân Ly ngồi ở một bên, đầu cúi xuống, tâm tư sớm chạy xa. Nàng hiện tại đầu óc hỗn độn, hoảng loạn bất thường. Nàng nhớ tới lần gửi thư gần nhất của Tuân Du, là hai tháng trước, trong thư lần đầu tiên nhắc tới chiến sự với nàng. Hắn nói bọn họ đang chuẩn bị một trận chiến. Nếu trận này đắc thắng hắn sẽ rất nhanh liền có thể hồi kinh. Câu cuối cùng trong thư vẫn là câu kia: Nàng nhất định phải chờ ta trở về. Mà nàng hiện giờ lại ngồi ở chỗ này, bị người nhà ép buộc xem mắt với người khác!
 
Đang lúc Ân Ly suy nghĩ lung tung, lão tổ tông ngồi ở bên trên bỗng nhiên kêu nàng, khiến nàng kinh ngạc nhảy dựng, giương mắt nhìn lên. Hai người trong sảnh đều đang nhìn nàng. Mặt nàng tức khắc đỏ bừng, cuống quýt đứng lên, còn chưa mở miệng, lão phu nhân cười nhắc nhở: “Phạm phu nhân gọi con đó.”
 
Nàng vội hướng Phạm phu nhân kia thỉnh tội: “Tiểu nữ thất lễ, xin Phạm phu nhân chớ trách.”
 
Phạm phu nhân kia híp mắt cười nói: “Không sao không sao. A Di, đây là di mẫu tặng con một ít đồ trang sức, nhìn xem có thích hay không.” Nói rồi lấy ra chiếc hộp mở ra, bên trong đặt chiếc vòng phỉ thúy, màu sắc xanh lục, sắc ngọc chói lọi, vừa nhìn đã biết đáng quý.
 
Ân Ly nào dám nhận, vội từ chối. Phạm phu nhân kia thấy thế nói: “Năm đó ta và mẫu thân con tình như tỷ muội. Khi mẫu thân con còn sống, ta vẫn thường tới làm khách, mấy năm không tới đã xem như xa lạ rồi. Chiếc vòng ngọc này cũng chỉ xem như một món trang sức không giá trị, xem như là hổ thẹn di mẫu đối với mẫu thân con.”
 
Lời nói đã đến mức này, Ân Ly không thể không nhận, chỉ có thể cảm tạ nhận lấy.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.