Đọc truyện Di châu – Chương 22:
Chương 22
Xem kịch
Trước đây, bởi vì thị nữ trong Thất Vương phủ rất ít, Ân Ly lần này lại gấp gáp đi nên cũng không mang theo nha hoàn nên Tuân Du liền phái người đến phủ công chúa đưa Xuân Oánh về hầu hạ Ân Ly. Huân hương mà Ân Ly thường dùng đã sử dụng hết rồi, hiện tại Tuân Du cũng không cần có người túc trực thường xuyên nên Ân Ly liền nghĩ muốn nhân có hội này ra ngoài mua chút huân hương giải tỏa không khí.
Xuân Oánh cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ân Ly nói trước với Tuân Du một tiếng. Tuy nhiên vì hai ngày nay Tuân Du luôn phớt lờ nàng nên nàng cũng không muốn vào phòng nhìn gương mặt đen thui của hắn, nói với Xuân Oánh: “Ta nói với Phúc bá là được rồi, chúng ta chỉ ra ngoài một chút, mua xong sẽ về ngay không cần đi vào quấy rầy Vương Gia nữa.”
Trước kia khi Ân Ly ở phủ công chúa, Xuân Oánh cũng thường xuyên cùng nàng ra ngoài mua chút quà mang về Biện Châu nên lần này Xuân Oánh nghĩ cũng không có vấn đề gì, sau đó liền đi tìm Phúc bá. Tuy Phúc bá có chút lo lắng nhưng hiện tại Tuân Du đang tiếp khách trong phòng nên cũng không tiện vào quấy rầy hắn. Nghe Xuân Oánh nói đi mua chút vật phẩm xong sẽ về ngay nên Phúc bá cũng sai người chuẩn bị xe đưa hai người đi.
Nơi mà Ân Ly đến chính là Ẩn Hương Các – phường hương liệu lớn nhất Kinh thành, hương liệu hương cao trong phường có đầy đủ kiểu sáng mới lạ và rất được các phu nhân quý tộc, thiên kim tiểu thư trong Kinh thành yêu thích. Thậm chí, ngay cả các nương nương trong cung cũng sai người đến chọn mua.
Bởi vì các nàng đi sớm nên không có nhiều khách trong tiệm, Ân Ly đi một vòng xung quanh chọn được đồ gói lại rồi ra ngoài.
Ân Ly vừa ra khỏi cửa tiệm liền thấy một nam tử đang đứng cạnh xe ngựa của bọn họ, còn hai người hầu lái xe ngựa dường như đang rất hoảng sợ đứng ở một bên khác. Người đàn ông vừa nhìn thấy Ân Ly liền tiến đến chào hỏi: “Thì ra là Ân cô nương, Ân cô nương hữu lễ rồi.”
Lúc này, Ân Ly mới nhận ra người này chính là Lục Vương Gia hôm trước gặp trong Vương phủ, vội hành lễ vấn an. Nàng thắc mắc tại sao vị Lục Vương Gia này lại đứng bên cạnh xe ngựa của mình nói chuyện.
“Bổn vương mới vừa rồi đi ngang qua đây, thấy xe ngựa của phủ Thất đệ, ta còn tưởng là Thất đệ nên đành chờ ở đây, không nghĩ tới thì ra là Ân cô nương.” Lục Vương Gia cười giải thích.
Ân Ly đáp: “Thất Vương gia thân thể chưa hồi phục, hiện tại vẫn đang ở trong phủ dưỡng bệnh, nếu Lục Vương Gia có việc gì có thể đến Thất Vương Phủ gặp Ngài ấy.”
“Cũng không việc gì quan trọng, chỉ là nghĩ rằng tình cờ gặp ở đây nên muốn hỏi thăm thương thế như thế nào. Hiện tại đã biết chưa lành nên vài hôm nữa bổn vương sẽ đến thăm.” Tuân Tề dừng một chút rồi giống như vô tình nói: “Nghe nói gần đây Linh Lê Viên đang diễn bộ côn khúc rất hay. Nhân dịp gặp cô nương ở đây, chi bằng hãy cùng bổn vương đến đó xem kịch, nàng thấy thế nào?”
Ân Ly nghe vậy giật mình một cái, vội nói: “Tiểu nữ thôn quê nghe không hiểu côn khúc, mong Vương Gia chớ trách phạt.”
Đôi mắt nhỏ dài của Tuân Tề nheo lại, nụ cười bên môi càng đậm: “Ân cô nương quá khiêm tốn rồi, côn khúc ở Biện Châu rất nổi tiếng, Ân cô nương đã là người Biện Châu lẽ nào lại không hiểu sao? Chẳng lẽ bổn vương không thể mời được nàng đi được sao?”
Sắc mặt Ân Ly bỗng tái đi, trong lòng bồn chồn: “Tiểu nữ không dám, chỉ là lát nữa còn phải về phủ hầu hạ Thất Vương gia, sợ là không đi được.”
Tuân Tề sau khi nghe xong cao giọng cười lớn: “Thì ra là vì việc này, cô nương đừng lo, chút nữa bổn vương sẽ phái người đi nói với Thất đệ, hắn luôn luôn là người biết lý lẽ, nhất định sẽ không trách tội nàng.”
Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng không biết tại sao lại chọc tới vị Lục Vương Gia này, đứng một chỗ không biết nên từ chối như thế nào.
Ý cười trên mặt Tuân Tề càng lộ rõ, hắn đích thân bước lên vén rèm xe ngựa giúp Ân Ly, nói: “Bổn vương đối cô nương vừa gặp như đã quen thân, lẽ nào nàng không cho bổn vương chút mặt mũi nào sao?” Ân Ly nhìn nụ cười trên mặt vị Lục Vương Gia kia giống như đang đeo một chiếc mặt nạ giả tạo, cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này, Xuân Oánh đang đứng phía sau muốn đi về phía hai tên lái xe ngựa bảo họ quay về Vương phủ gọi cứu viện thì tên Lục Vương Gia kia như có mắt sau lưng, quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Xuân Oánh cô nương không cần lo lắng, bổn vương sẽ tự sai người đến Thất vương phủ thay các người báo tin.”
Tuy rằng giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Hắn quay đầu lại cười nói với Ân Ly bày ra dáng vẻ mời nàng lên xe. Ân Ly thấy bản thân không tránh nổi ải này nên chỉ đành bước lên.
Một lúc sau xe ngựa liền tới Linh Lê Viên, Lục Vương Gia yêu cầu một gian phòng lầu hai, vị trí cực kỳ tốt, đối diện với sân khấu phía dưới.
Ân Ly toàn thân cứng đờ ngồi trên ghế, nàng hoàn toàn không biết người trên sân khấu đang hát cái gì. Còn Lục Vương Gia bên cạnh thì vô cùng thưởng thức, thi thoảng theo nhịp của gánh hát hát theo vài câu hoặc quay đầu bình phẩm vài lời, hắn dường như hoàn toàn hòa mình trong vở kịch này.
Chỉ là Ân Ly rõ ràng nhìn thấy hắn thi thoảng liếc qua nhìn nàng với ánh mắt hung ác tựa như rắn độc vậy.
Sắc mặt Ân Ly tái nhợt, bỗng nhiên liền nhớ đến Tuân Du. Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu đều dụ nàng đồng ý nhưng từ trước đến nay đều không ép buộc nàng. Ngay cả lần đầu tiên một mình nàng với hắn cũng chưa bao giờ thực sự sợ hắn. Ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác an tâm, trong tiềm thức dường như biết rằng hắn sẽ không làm hại nàng.
Hiện tại ngồi ở đây, nàng mới thực sự nhận ra rằng bản thân đã đối xử với hắn khác với mọi người từ lâu. Cho nên lúc ở trong hầm rượu, nàng mới nguyện ý làm chuyện đó cho hắn, nếu đổi là người khác có lẽ nàng thà chết cũng không đồng ý.
Trong lúc Ân Ly đang suy nghĩ miên man thì Tuân Tề ở bên cạnh bỗng ghé đến tai nàng nói: “Ân cô nương, ngươi và Thất đệ quen biết như thế nào vậy? Tại sao Tấn An công chúa đưa nàng đến chăm sóc nó? Bổn vương thật sự rất tò mò đấy.”
Giọng nói như rắn độc của vị Lục Vương Gia kia truyền vào tai nàng, Ân Ly cả kinh sửng sốt, trực giác không muốn cùng hắn nhiều lời: “Tiểu nữ và Thất Vương gia quen nhau ở phủ công chúa, thân thể công chúa không khỏe nên không tiện chăm sóc Vương Gia. Vì vậy, công chúa mới nhờ tiểu nữ đến chăm sóc Ngài ấy vài ngày. Trước đây, công chúa đã chiếu cố rất nhiều cho tiểu nữ nên tiểu nữ tự thấy bản thân cũng nên chia sẻ nỗi lo lắng với người.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Lục Vương Gia cười cười, nghiêng người muốn nói gì đó thì cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đạp mạnh mở ra, tấm cửa bị đạp vào tường phát ra tiếng vang lớn khiến mọi người trong phòng hoảng hốt quay đầu lại.
Trước mặt là một thân nam nhân mặc mãng bào trách tụ (*) màu đen, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt, tay cầm một thanh trường kiếm, quần áo hơi xộc xệch, dường như lúc đi rất vội vàng.
(*) Mãng bào trách tụ: áo choàng có tay áo hẹp. Đây là loại tay áo từ từ thu nhỏ về phía ống tay áo, rời thân nhất
Người nam tử đó chính là Tuân Du! Trái tim vốn đã vô cùng hoảng loạn của Ân Ly bỗng trở nên tan biến trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn.
Tuân Tề ở bên cạnh vẫn đang ngây người, sau khi phục hồi tinh thần lại liền đứng cười nói với Tuân Du: “Thất đệ sao lại tới đây? Thân thể đã khá hơn chưa?”
Nét mặt Tuân Du không chút biểu tình, hắn không nhìn về phía Ân Ly đang ngẩn người kia mà nhìn chằm chằm Tuân Tề, ánh mắt sắc bén, khóe miệng nhếch lên: “Lục hoàng huynh xem kịch hay tại sao lại không gọi thần đệ” Dứt lời liền bước vào trong phòng đi về phía Ân Ly đang bất động một chỗ.
Ân Ly cúi đầu nhìn dưới mặt đất, vốn định giả vờ bất động, không muốn bản thân cuốn vào cuộc chiến giữa hai huynh đệ kia thì bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường. Nàng ngẩng đầu thì thấy Tuân Du đang đứng ngay trước mặt nhìn mình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi không dám nhìn hắn.
Tuân Du cũng không để ý tới nàng, ngồi xuống chỗ của nàng, bang một tiếng đặt thanh trường kiếm xuống mặt bàn, sau đó cầm ly trà nàng đặt xuống trước đó uống sạch.
Khuôn mặt tái nhợt của Ân Ly bỗng phiếm hồng, mím môi đứng đó khi thấy hắn uống ly trà uống dở của mình.