Bạn đang đọc Di Châu – Oản Đậu Giáp (3s, Cao H) – Chương 16: 👑chương 16👑 Cưới Nàng
Editor: Thư Thư
________________
Ân Ly thực sự không có kinh nghiệm, vật thể to lớn xâm nhập vào miệng, cái đầu không ngừng đong đưa. Chỉ trong chốc lát mà nàng cảm thấy mình sắp không thở được, muốn rút ra đề nghỉ một lát, cái ót lại bị bàn tay của ai kia đè lại, khó thở sau rồi dần hoa mắt, miệng ngọc cùa nàng hít một hơi đem cự vật hút vào mạnh mẽ.
Tuân Du không nói gì khi bị nàng hút mạnh như vậy, khoái cảm truyền thẳng lên đại não, nâng mông lên không kịp rút ra. Đột nhiên tinh dịch bắn ra không kịp phòng bị. Tiết ra một hồi lâu, hắn thở dốc, vô lực ngã dựa vào tường
Ân Ly ngây người, chất lỏng nóng hổi kia bắn đầy miệng nàng, trên mặt cũng dính một ít. Mùi vị nam nhân xa lạ làm nàng rất khó chịu, miệng dinh dính nhão nhão, ngơ ngác nhìn về phía hắn không biết làm như thế nào.
Tuân Du phục hồi tinh thần lại từ cơn tình dục, bị bộ dạng của nàng dọa nhảy dựng, vội vàng để nàng phun chất lỏng vào tay hắn, tay còn lại cầm quần áo cẩn thận lau những vết còn lại trên mặt nàng
Ân Ly dù gì vẫn là tiểu cô nương, thật sự bị dọa không nhẹ, yên lặng rơi lệ. Thấy đôi mắt nàng đỏ bừng hắn liền tự trách mình, duỗi tay ôm lấy tiểu cô nương vào lòng nhẹ giọng nói: “A Di… ta xin lỗi… Ta không khống chế được…nàng đừng khóc được không, đừng sợ ta sẽ phụ trách.”
“Ai cần ngươi phụ trách.” Ân Ly đẩy tay hắn ra, quay đầu không để ý hắn.
“Được được được, là ta muốn phụ trách, bổn vương đã sớm muốn cưới A Di rồi, đừng khóc nữa, hai mắt đều sưng hết rồi.” Tuân Du duỗi tay kéo nàng nhưng lại bị nàng hất ra
“Ai gả cho ngươi!” Dứt lời nàng đứng dậy cách xa hắn, ngồi xổm vào góc tường. Hai người quấn nhau nửa ngày, bên ngoài trăng đã lên cao, cũng không biết là canh mấy . Thể xác và tinh thần của nàng đã rã rời, dựa vào góc tường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khó khăn lắm hắn mới giải dược được, đứng xa thấy nàng ngủ say mới dám mặc quần áo chỉnh tề lại gần nàng ngồi xuống, nương nhờ ánh trăng thấy mày nàng cau lại, hắn thở dài tiến đến ôm nàng dựa vào ngực mình.
Trời gần sáng, Tuân Du nghe được tiếng người bên ngoài. Thấy Ân Ly vẫn đang ngủ say trong lòng, hắn nhẹ nhàng để nàng dựa vào tường rồi đứng dậy bên cửa, tùy cơ ứng biến.
Cửa hầm mở ra, bóng dáng của chưởng quầy tiến vào. Tuân Du không nhúc nhích, người kia nhìn một vòng thấy Ân Ly nằm trong góc thì quay đấu nói với người bên ngoài: “Quan gia, ở đây đúng là có tiểu cô nương nhưng không thấy Vương gia…”
Người mặc giáp ở ngoài tiến vào, đẩy chưởng quầy qua một bên. Tuân Du đứng trong tối quan sát, người này chính là tướng quân của vương phủ, Liễu Giang! Tuân Du từ trong tối đi ra.
Liễu Giang tiến lên hành lễ: “Vương gia, may là ngài không sao, mạc tướng hộ giá chậm trễ mong Vương gia trách phạt!”
Tuân Du chờ hắn nói xong, thấp giọng nói: “Việc này về sau rồi nói, Xuân Oánh đâu? Kêu nàng lại đây.”
Xuân Oánh đang ở bên ngoài nghe Vương gia triệu kiến liền nhanh nhẹn đi vào, Tuân Du phân phó nàng đi tìm hai bộ quần áo sạch, sau đó hắn tự tay mặc cho Ân Ly, toàn bộ quá trình nàng đều không hay biết.
Ân Ly thấy mình như đang bay lơ lửng trong một thư phòng. Hai người đứng bên cạnh án thư, một nam một nữ. Nam nhân cao lớn khí khái, nữ nhân khả ái ngây thơ. Hai người đang luyện chữ, nam nhân đứng phía sau ôm lấy tay nữ tử dạy nàng viết, không biết hắn nói cái gì mà nữ tử kia dẩu môi trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó lại cúi đầu luyện chữ, chữ viết non nớt hơn rất nhiều so với nam nhân kia
Đôi nam nữ này nàng nhìn rất quen mắt, tiếc là khuôn mặt bị tầng sương mù che phủ, bất luận như thế nào cũng không thể nhìn rõ được.
Hình ảnh chuyển đến đại điện hào nhoáng, nam nhân mặc long bào ngồi phía trên, xung quanh có rất nhiều người đặc biệt là nam tử mặc áo gấm đứng ở giữa và một nữ tử đang quỳ, không biết họ nói cái gì. Nữ tử kia mặt không đổi sắc thản nhiên cầm bút mực trong tay người hầu viết lên, chữ viết rồng bay phượng múa y hệt với bút tích của nam nhân trong thư phòng lúc nãy. Mọi người ồ lên, chỉ vào nữ tử mắng to, nàng ta chỉ rũ đầu im lặng.
Hình ảnh lại chuyển đến căn nhà nhỏ, nữ tử kia bước vào phòng trong, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn rượu độc trong tay của người hầu. Thấp thoáng ý cười, uống một hơi cạn sạch.
Ân Ly mở mắt ra, trước mặt là đôi mắt thâm thúy, giống như đang chất chứa thứ gì, nàng nhìn không hiểu. Trí nhớ vẫn còn dừng lại ở giấc mộng kì quái kia, ngơ ngác nhìn người trước mặt, cho đến khi cặp mắt kia ẩn ẩn ý cười nàng mới phục hồi tinh thần, phát hiện ra Thất Vương gia, càng đáng sợ hơn là nàng đang nằm trong ngực hắn.
Sợ đến nổi nhảy lên, may là Tuân Du chặn lại kịp mới không để nàng đụng đầu. Thì ra hai người đang ngồi trên xe ngựa.
“Sao lại hấp tấp như vậy!” Tuân Du cười mắng
Ân Ly rút tay ra, ngồi dịch sang một bên: “Vương gia, làm sao chúng ta ra được vậy?”
“Thị vệ Vương phủ tìm được chúng ta.”
Tuân Du trầm mặc một lát, sau đó nhìn nàng nghiêm túc nói: “Sau khi ra trận về ta sẽ đích thân đi Biện Châu gặp phụ thân nàng cầu hôn.”
Ân Ly khiếp sợ, quay đầu nhìn hắn, nàng cho rằng lúc nãy dưới hầm Vương gia chỉ nói cho có thôi, nàng cũng không để trong lòng, ai ngờ hắn nói thật!
“Vương gia là con của chân long thiên tử, thân phận tôn quý, tiểu nữ chỉ là thôn nữ thân phận không xứng, xin Vương gia chớ đùa.” Ân Ly lại nói: “Đêm qua chỉ là bất đắc dĩ thôi, Vương gia đừng để trong lòng tiểu nữ sẽ không nhận là có ơn với Vương gia đâu, xin ngài yên tâm.”
Tuân Du phì cười: ” Lời bổn vương đều xuất phát từ đáy lòng, nếu bổn vương không thích nàng sao có thể để nàng lại gần bổn vương, ta càng không sợ nàng đến đòi ơn! A Di, ta thật tình muốn cưới nàng, nàng không nhìn ra sao?”
Ân Ly trầm mặc không trả lời, nàng không biết lý do gì mới ngắn ngủn mấy ngày mà Vương gia đòi cưới nàng. Nàng tuy có dung mạo nhưng không tính là khuynh thành, kinh thành có nhiều quý nữ so với nàng còn đẹp hơn. Nếu nói vì Ân gia liên hôn thì càng không thể, phụ thân nàng chỉ là quan tam phẩm nho nhỏ ở Biện Châu không có bè phái, đối với sự nghiệp của Vương gia cũng không giúp ích được gì.
Hít một hơi thật sâu, Ân Ly ngẩng đầu nhìn Tuân Du, đôi mắt trong suốt như nước: “Vương gia, tiểu nữ chưa từng nghĩ sẽ gả cho ngài, chỉ mong gả cho người bình thường, an ổn cả đời mà thôi.”
Tuân Du nghe nàng nói, trái tim chợt nhói lên, nhìn vào đôi mắt nàng hắn giống như trượt vào hầm băng lạnh đến thấu xương, chợt nghĩ bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai. Từ khi trọng sinh đến giờ, hắn một lòng kéo Ân Ly vào vòng tay của mình để bảo vệ nàng lần nữa. Chưa từng nghĩ sẽ làm theo ý nguyện của nàng.
Đời trước nàng vì hắn mà chết, hắn đau khổ suốt một đời. Nay nếu nàng gả cho một người bình thường không chừng có thể an ổn sống hết đời.
Trên đường trở về phủ công chúa hai người đều không nói thêm nữa.
Xe ngựa dừng lại, Ân Ly đợi một lúc lâu, thấy Vương gia không nhúc nhích rũ mắt nhìn một chỗ, ánh mắt trống rỗng không biết nghĩ gì.
Nàng đứng dậy nhún người hành lễ nói: “Vương gia, tiểu nữ xin cáo lui.” Tuân Du giống như vẫn chưa nghe thấy, mặt không biểu tình ngồi im.
Ân Ly nghĩ thầm, chắc là lúc nãy nàng nói như vậy làm Vương gia không vui. Có lẽ hắn chưa bị nữ tử từ chối bao giờ nên cảm thấy mất mặt. Nghĩ đến đây, nàng tự đứng dậy vén rèm bước xuống hồi phủ.
____________
08/08/2020
Chuyện là bạn Thư đang để ý bộ H văn hiện đại kia, cỡ 29 chương thôi. Không biết có nên đào không???