Bạn đang đọc Devil or Angel – Chương 4 Cùng ngồi ăn
Chương 4: Cùng ngồi ăn
Nhược Tuyết từ xa thấy chiếc bàn của mình đã bị người khác chiếm dụng nên chạy về thật nhanh với tốc độ vũ bão. Hóa ra cái tên không có liêm sỉ Diệp Nhược Phong kia là kẻ đã chiếm mất bàn.
“ Này, đây là bàn của ta cơ mà. Sao đám người các ngươi lại ngồi vào. “ Nhược Tuyết tức giận nói, ánh mắt hình viên đạn hướng về phía Diệp Phong. Tên đó chẳng những vô sỉ tới nỗi chiếm bàn người khác mà lại còn bị cô bắt sống tại trận khi đang ăn vụng cá chiên.
Nhược Phong sợ tới nỗi không nuốt trôi miếng cá chiên trong miệng thành ra mắc nghẹn. Quả đúng như giác quan thứ sáu của hắn, phần cơm có cá chiên trên bàn là của ác ma Diệp Nhược Tuyết giờ trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “ Xong rồi. “
“ Bàn của cô thì sao ? Khi chúng tôi đến đã không thấy có người rồi. “ Giờ cô mới biết hoa trôi Triệu Trúc Vân cũng có thói hay giờ bài cùn bẩn ra. Không lẽ mắt cô ta mù mà không thấy mấy suất cơm đặt sẵn trên bàn. Nhược Tuyết vẫn không thèm liếc cô ta mà chỉ chăm chăm hướng về phía tên tiểu dâm ô kia mà nói.
“ Tôi nói là bàn của tôi. Các người thích giở trò cướp đoạt sao ? “ Như thế là cô đã nhẹ nhàng lắm với lũ người này rồi. Nếu thông thường thì cả đám khó mà tòan mạng về tới nhà. Nhược Phong biết rằng bà chị thân yêu của hắn đã cố nhẫn nhịn nên chen vào hòa giải. “ Được rồi, tụi này sẽ ra bàn khác. Đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận nha. “ Xem ra hắn còn biết điều.
Nhưng con nhỏ ẻo lả đang bám chặt lấy hắn kia với cô nàng Trúc Vân thì không đành lòng yếu thế. Ra sức cãi lại. “ Tại sao phải đi, chúng ta cứ ngồi đây xem cô ta làm được gì. “ Cộng thêm cả mấy lời ngọt ngào như đường của Trúc Vân “ Hạo Thiên àh, anh xem người ta bị bắt nạt nè. “ Thật khiến người ta buồn nôn. Nhược Tuyết căn bản không để ý rằng có thêm người nào nữa nên bất giác cười khẩy một cách gian tà. Cô đã tha cho bọn chúng nhưng lại chơi trò được đằng chân lân đằng đầu thì tuyệt đối phải xử.
Hạo Thiên ngồi đó, khuân mặt không chút biểu tình mà chỉ hứng thú muốn xem trò hay. Anh đóan cô gái đang đứng kia có quan hệ với Nhược Phong nên mới khiến hắn hốt hoảng nịnh nọt như vậy. “ Hai em bớt lời đi, chỉ là cái bàn thôi mà chúng ta ra chỗ khác ngồi. “ Diệp Phong thầm cầu khấn không để ác ma hiện nguyên hình. Nhược Tuyết trông thấy Lam Nhi và Đình Giang đang đi tới liền gọi to. “ Mau tới đây ngồi. “
Trúc Vân và con nhỏ ẻo lả kia vẫn không chị bỏ qua. Luôn miệng nói “ Người ta không thích đi đâu. Hạo Thiên – Nhược Phong làm chủ giúp em .” Tiểu Tuyết chưa thấy lại con gái nào kinh tởm đến vậy. Đã ăn cướp lại còn la làng, làm như mình thanh cao lắm không bằng. Không phải hôm nay cô dễ tính thì hai con nhỏ này sớm đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi. “ Có đi không hả ? “ Sức chịu đựng của cô đã sắp quá giới hạn.
Diệp Phong lắp bắt trả lời. “ Đương … nhiên là có. “ Nhưng không ngờ đại ca của hắn lại là kẻ đưa hắn vẫn chỗ chết. “ Không đi.” Hạo Thiên chỉ nói đúng hai từ vỏn vẹn. Nghe thây hai từ đó, hồn của hắn sớm đã bay lên chín tầng mấy còn hai đứa con gái kia thì nở nụ cười đắc thắng, vênh váo nhìn về hướng Tiểu Tuyết.
Lần này thì cô thực sự bùng nổ rồi. Nếu có trách thì trách trời không thương bọn chúng chứ đừng tìm Nhược Tuyết báo óan làm gì. Lam Nhi và Đình Giang đứng liếc mắt nhau ra hiệu, Đình Giang ôm chặt lấy Nhược Tuyết còn Lam Nhi nhanh miệng nói. “ Haha, đừng để ý gì. Chúng tôi đi bàn khác ăn. Các bạn cứ ngồi tự nhiên. “ Trong lòng Diệp Tuyết thấy khinh, cô không ngờ rằng mình có đứa bạn nhát gan đến vậy, còn cả tên cháu chắt chút chít của Hoắc Nguyên Giáp kia nữa ( Cái này là chỉ anh Hoắc Đình Giang) dám bạo gan ôm lấy cô. Bọn này chắc sáng uống nhầm thuốc liều mất rồi.
“ Buông ra ngay. Chúng mày muốn chết à ? “ Nhược Tuyết thét toáng lên. Cô không thể nuốt trôi cục tức này, nếu bỏ qua cho đám bệnh hoạn kia thì cô không phải là Tiệp Nhược Tuyết. Tất cả mọi người trong căn tin đều ngoái lại nhìn. Ai cũng tò mò nhì về phía cô, họ đang hứng thú muốn biết xem ai là kẻ dám đối đầu với đại ca của trường Song Phúc này. Người khác thì sợ mấy tên lãng tử giở hơi này chứ cô thì không.
Đình Giang cứ ở bên tai cô luôn miệng lải nhải “ Giữ hình tượng, giữ hình tượng … “ Cậu ta cầu mong rằng câu thần chú này với cô bạn ác quỷ của mình. Còn Nhược Phong lại một lần nữa bay mất hồn vía khi nghe thấy tiếng thét của Tiểu Tuyết, con nhỏ ẻo lả và Trúc Vân cũng bị một phen bất ngờ. Họ không nghĩ rằng có người dám đối đầu với Hạo Thiên huống chi là một nữ sinh tầm thường. Duy chỉ có Lăng Hạo Thiên là thích thú. Anh cảm thấy thú vị với cô gái đang đứng đây, mà trong lòng lại càng sung sướng hơn khi thấy vẻ mặt thất thần, tội nghiệp của Diệp Phong.
“ Nếu vậy, thì chúng ta … cùng ngồi ăn … chung được không ? Dù sao bàn cũng rộng. “ Lam Nhi nhìn về hướng Tiểu Tuyết đang tức giận, trong lòng thầm mong cô sẽ đồng ý với ý kiến không tệ này của mình. Quả nhiên, Nhược Tuyết đưa ánh mắt khó hiểu về phía cô, không hiểu sao Tiểu Lam lại có thể nghĩ được ra cái ý nghĩ điên rồ đến thế. Ngồi ăn chúng với cái tên tiểu dâm ô và đám bạn bệnh hoạn của hắn thì Nhược Tuyết cô thà chết còn hơn.
Nhưng, Đình Giang thì ra sức khuyên nhủ cô, bảo nếu sau này muốn sống yên ổn thì đừng nên gây chuyện. Chẳng vậy mà ánh mắt van xin tha thiết của Lam Nhi bắn liên tiếp về hướng cô cầu xin, khiến cô thấy mủi lòng nha. Diệp Phong thấy được cơ hội thóat nạn liền nghênh đón cô nhiệt liệt. “ Đúng vây, đúng vậy. Cùng ăn chung đi. Chúng ta còn ngạ gì. “ Hắn vớ được tay của Lam Nhi liền kéo thẳng về phía bàn ăn, khiến cô đỏ mặt không ngớt. Và câu chuyện kết thúc bằng một bữa ăn bất đắc dĩ.
“ Diệp Phong, cậu quen cô gái kia sao ? “ Hạo Thiên liếc mắt về hướng Nhược Tuyết. Cô ấy còn đang lấy mất phần cá chiên trong suất cơm của Nhược Phong, người ngoài không biết lại nghĩ rằng bọn họ là một đôi. Ba người là con nhỏ ẻo lả, Tiểu Tuyết và Diệp Phong ngồi một bên, còn bốn người còn lại ngồi phía đối diện. Bầu không khí nặng nề giống như đang ăn cơm tù vậy. “ Bọn này là … Áh “ Tiếng thét vang trời của hắn khiến người khác rùng mình. Hắn chỉ muốn nói bọn họ là hai chị em thôi mà. Căn bản là Nhược Tuyết không muốn nhận mình có quan hệ với tên dâm tặc này nên đã dẵm cho hắn một cú, ý nói biết điều mà ngậm mồm lại.
Nhưng Diệp Phong cũng không phải dạng vừa, hắn quay lại trừng mắt với cô. Bốn con mắt gặp nhau tóe lửa điện, nhưng ra là họ đang nói chuyện ngầm. Những cặp đôi song sinh thường có thói quen đối thoại bằng ánh nên không cần phải nói ra cũng hiểu. Tường thuật sơ lược cuộc đối thoại như sau :
– Đại tỷ, em nói thật mà, chị nỡ lòng nào …
– Thằng khốn, xem ra mày muốn ăn đập đúng không ?
– Người ta muốn chị được nổi tiếng mà, cho em nói đi.
– Đừng giả ngu, tao không muốn có quan hệ với một thằng dâm ô bệnh hoạn.
– Tiểu Tuyết à, chị nỡ không nhận mặt đứa em máu mủ ruột thịt của mình sao ?
– Nếu hồi đó tao biết thế này thì một cước đạp chết mày trong bụng mẹ rồi.
– Tiểu Tuyết àh … Tiểu Tuyết àh …
– Câm ! Về lại chuyên môn ngay.
Người khác không biết lại tưởng hai người đang liếc mắt đưa tình. Chỉ có Lam Nhi và Đình Giang biết sự thật thì vừa ăn vừa cười, trong lòng chỉ sọ sặc cơm. Còn con nhỏ ẻo lả kia thì tỏ ra phi thường tức giận, nó không ngờ rằng đứa con gái mới đến kia lại dám quyến rũ anh Nhược Phong của nó.
Hoa khôi Trúc Vân và Hạo Thiên thì lại tò mò. Không biết hai người kia có quan hệ gì. Chỉ dám khẳng định một điều, quan hệ đó không bình thường chút nào.
——————————————————–