Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 98: Chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi
A Vô điên cuồng rống xong thì gian phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Dù Lý Trường Thiên vẫn đè A Vô vào tường nhưng đã nới lỏng tay, từng lời chất vấn của A Vô khiến Lý Trường Thiên không biết làm sao, đôi mắt dần trở nên ảm đạm.
Lý Trường Thiên cười khổ, tự lẩm bẩm: “Ta cũng không biết tại sao mình lại sống thêm lần nữa……”
Thật ra Lý Trường Thiên đã sớm phát giác những chuyện A Vô vừa nói.
Một nữ tử yếu đuối có thân phận nhỏ nhoi như Lý Thu Thủy phải lấy chồng dị tộc ở xa, thân bất do kỷ, một giấc chiêm bao ngàn dặm gió đông, còn phải chăm sóc một tên ăn mày ngốc nghếch như hắn thì sao có thể không khổ, sao có thể không bị liên lụy.
Chỉ là Lý Trường Thiên không nghĩ tới.
Khi những lời này bị người khác nói ra, bị trần trụi phơi bày ngoài ánh sáng lại gây tổn thương đến thế.
Lý Trường Thiên nhìn A Vô giống hắn như đúc thì đột nhiên sinh ra một loại ảo giác kỳ quái.
Tựa như A Vô biến thành một hắn khác.
Hắn đang nghiêm nghị chất vấn mình.
Mỉa mai mình vô dụng, mỉa mai mình làm liên lụy.
Lý Trường Thiên buông A Vô ra, bình tĩnh nói: “Chẳng phải ngươi thấy ta chướng mắt sao? Chẳng phải ngươi muốn đánh ta sao? Đây, ta cho ngươi đánh, ta không đánh lại đâu, ngươi đánh đi.”
“Ngươi……” A Vô tưởng Lý Trường Thiên đang giễu cợt mình nên đáy mắt dâng lên tức giận, vung tay cho Lý Trường Thiên một đấm.
Lý Trường Thiên bị đánh lảo đảo, khóe miệng chảy máu.
Hắn ổn định thân mình đứng vững lại, lau đi vết máu ở khóe miệng rồi bình tĩnh hỏi A Vô: “Hả giận chưa? Nếu chưa thì tiếp tục đánh đi.”
A Vô giật mình, không ra tay nữa.
“Tiếp tục đi.” Lý Trường Thiên thúc giục, “Ta cũng thấy mình đáng bị đánh lắm, ngươi hả giận chưa?”
A Vô nhíu mày đẩy Lý Trường Thiên rồi quay người đóng sập cửa bỏ đi.
Lý Trường Thiên cúi đầu, giơ tay xoa vết máu ứ đọng trên khóe miệng.
Thật là đau.
Lý Trường Thiên chợt cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, hắn ngẩng đầu thấy Yến Thù đang yên lặng nhìn mình chằm chằm.
Lý Trường Thiên cười hỏi: “Sao vậy? Ngươi cũng muốn đánh ta một quyền cho hả giận à?”
Yến Thù nhíu mày.
Lý Trường Thiên liếm khóe miệng đau xót, lấy từ trong ngực ra bình sứ trắng rồi đổ một viên thuốc vào tay.
Hắn đến cạnh giường đưa thuốc cho Yến Thù, rũ mắt nói: “Đây là Nhuyễn Cốt Hoàn, uống đi, nếu ngươi không uống thì sẽ bị giam nơi khác, ngươi ở chỗ ta ít nhất cũng không bị tra tấn.”
Lông mày Yến Thù càng nhíu chặt hơn, y nhìn Lý Trường Thiên nhưng trong ánh mắt không còn phẫn hận mà là thăm dò.
Trong khoảnh khắc nhận ra Lý Trường Thiên đúng là người Hàn Nha, Yến Thù bị phản bội nên tức giận đến choáng váng.
Nhưng sau khi Yến Thù tỉnh táo lại thì sự tức giận kia biến thành nghi hoặc.
Nếu Lý Trường Thiên thật sự là người Hàn Nha.
Vì sao thời gian qua Lý Trường Thiên chưa từng có mưu đồ làm loạn với y?
Lúc hai người ở Bạch Đế Thành, rõ ràng Lý Trường Thiên có vô số cơ hội để xuống tay với y.
Mà lúc nãy tên thích khách Hàn Nha kia cũng nói chính Lý Trường Thiên đã cứu y từ trong lao tù ra.
Yến Thù đang chờ Lý Trường Thiên giải thích.
Nhưng Lý Trường Thiên chẳng nói gì cả.
Hai người im lặng đối mặt, đều không còn gì để nói.
Hồi lâu sau, Yến Thù chậm rãi giơ tay nhận viên thuốc Lý Trường Thiên đưa cho rồi nhét vào miệng nuốt xuống.
“Ta không phiền ngươi nữa, ta ra ngoài đây.” Lý Trường Thiên cười cười.
Hắn rõ ràng đang cười nhưng thanh âm lại run rẩy.
Lý Trường Thiên không dám ở trong phòng, hắn sợ Yến Thù tiếp tục chất vấn hắn có phải là người Hàn Nha hay không.
Hắn sợ Yến Thù lạnh nhạt.
Hắn sợ Yến Thù quát tháo.
Hắn sợ Yến Thù liếc xéo.
Lý Trường Thiên vốn dĩ không sợ, nhưng sau khi bị A Vô trách móc thì hắn đột nhiên không thể chịu nổi bất cứ lời khiển trách hay tra hỏi nào nữa.
Hắn bất giác nhớ lại một tháng sau khi cha mình qua đời.
Hắn tới ở nhà bác cả.
Khi tiểu Trường Thiên xách hành lý đứng ở cửa nhà mình thì chợt ý thức được một chuyện.
Nơi này về sau không còn là nhà của hắn nữa.
Những gì đã từng có đều không trở về được nữa.
Mà hắn và Yến Thù.
Sợ là cũng không có cách nào trở lại như trước.
Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi bước nhanh tới cửa, đặt tay lên khung cửa.
Đúng lúc này, Lý Trường Thiên chợt nghe Yến Thù gọi hắn: “Lý Trường Thiên.”
Lý Trường Thiên khựng lại, sau đó đẩy cửa ra.
Hắn không muốn nghe, không muốn nghe Yến Thù trách móc hay chất vấn.
Hắn phải đi, mau chóng rời đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lý Trường Thiên bước ra cửa, hắn nghe Yến Thù nói.
“Đừng đi.”
Lý Trường Thiên cứng người tại chỗ, hắn thở dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Lý Trường Thiên hoài nghi có phải mình nghe lầm hoặc sinh ra ảo giác hay không, nếu không tại sao Yến Thù lại bình tĩnh bảo hắn ở lại.
“Lý Trường Thiên.” Yến Thù lại gọi hắn lần nữa.
Lần này Lý Trường Thiên nghe được rất rõ ràng.
“Đừng bỏ đi như vậy.”
Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, đột nhiên đóng cửa lại rồi đi đến bên giường, hắn nhìn Yến Thù, vội vàng nói: “Yến Thù, ta không lừa ngươi, ta thật sự không nhớ được chuyện lúc trước, cho tới bây giờ ta đều không nhớ ra được, trước khi gặp tỷ tỷ ta cũng không biết ta và Hàn Nha có quan hệ, trong thời gian đi cùng ngươi ta chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi, ta vô cùng cảm kích ngươi làm bạn và giúp đỡ ta trên đường, ta Lý Trường Thiên không thẹn với trời, không thẹn với đất, chưa từng làm hại người vô tội, chưa từng bất nghĩa người khác, cũng chưa từng phản bội ngươi.”
Yến Thù nghiêm túc nghe Lý Trường Thiên nói xong thì nhìn sâu vào mắt hắn.
“Ta tin ngươi.”