Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 86: Đi cái búa ở lại cho ta
Mặc dù rơi vào hiểm cảnh nhưng Yến Thù vẫn không nao núng, sau khi y bình tĩnh vung kiếm đánh lui ba tên hắc y nhân thì thấy giữa đám người vây quanh có lỗ hổng, liền điểm nhẹ mũi chân phi thân bay vào sân trống.
Tên hắc y nhân cầm đầu theo sát phía sau, phóng kiếm trong tay về phía Yến Thù.
Yến Thù nghiêng người tránh né rồi quay lại vung một kiếm về hướng tên hắc y nhân kia.
Hắc y nhân giơ kiếm chống đỡ, hai người dây dưa đánh nhau.
Sau khi đấu với hắn hai chiêu, Yến Thù có chút kinh ngạc.
Xem thân thủ thì tên này chính là nam tử giống Lý Trường Thiên như đúc.
Nhưng thân hình của hắn lại khác hẳn nam tử áo đen ở Cẩm Sắt phường hôm đó.
Người này rõ ràng cao và gầy hơn “Lý Trường Thiên” kia.
Yến Thù thầm nghi ngờ phán đoán của mình có vấn đề, nhưng giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.
Lần trước từng giao thủ với Yến Thù ở Cẩm Sắt phường nên người Hàn Nha biết rõ thân thủ y rất khó đối phó, lần này cố ý tìm mười mấy tên cao thủ.
Song quyền nan địch tứ thủ, hổ dữ còn sợ đàn sói, Yến Thù dần dần lực bất tòng tâm, trên người chịu mấy kiếm, còn có không ít vết thương chảy máu.
Yến Thù biết không thể dây dưa với đám hắc y nhân này nên âm thầm nhìn quanh bốn phía, tìm cơ hội chạy trốn.
Yến Thù thấy bọn chúng canh gác chặt chẽ đường lui duy nhất trong sân, thế là dứt khoát đánh lui ba tên hắc y nhân tiến lên, sau đó nhảy tới mái hiên.
Tên hắc y nhân cầm đầu cười lạnh một tiếng rồi giơ tay ra hiệu.
Trong nháy mắt, nóc nhà xuất hiện mười mấy hắc y nhân giương cung lên!
Con ngươi Yến Thù đột nhiên co lại, hiểm hóc tránh đi loạt mũi tên lao vút đến, không kịp thu lực nên ngã ra đất, mấy hắc y nhân cấp tốc tiến lên bắt lấy Yến Thù, đè y xuống không cho động đậy.
Tên hắc y nhân cầm đầu đi tới lấy từ trong ngực Yến Thù ra khối ngọc bài có khắc tên y, nhìn ngắm một lát rồi đưa tay bóp hàm dưới Yến Thù, bắt y nhìn thẳng vào mình.
Hắc y nhân kia xích lại gần, xem xét tường tận ngũ quan của Yến Thù rồi lấy tay đo đạc gương mặt Yến Thù, sau đó gỡ xuống miếng vải đen, đưa tay ra hiệu trên mặt mình.
Yến Thù sững sờ.
Gương mặt này Yến Thù chưa từng gặp qua, tên này quả nhiên không phải là “Lý Trường Thiên”.
Nhưng tại sao thân thủ của hắn và người hôm đó giao thủ với y tại Cẩm Sắt phường lại giống nhau như đúc?
Yến Thù còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị đập mạnh vào cổ, hai mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.
–
Mà lúc này ở Bạch Đế Thành, Lý Trường Thiên cũng đang nguy khốn.
Hắn bị con ngựa nổi điên đá trúng ngực ngã lăn ra đất, đau đến hoa mắt, cổ họng dâng lên mùi ngai ngái, không nhúc nhích nổi.
Con ngựa kia bị kinh hãi, tung vó chạy tới chỗ Lý Trường Thiên, móng trước sắp giẫm lên người hắn!
Lý Trường Thiên trốn không được, chỉ có thể đưa tay lên che đầu và cái cổ yếu ớt.
Lý Trường Thiên nhịn không được nghĩ thầm.
Thôi xong rồi.
Bị giẫm mấy lần như vậy không chết thì cũng trọng thương.
Thật kỳ quái, hình như cứ sau mỗi lần rời khỏi Yến Thù thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lần trước từ biệt Yến Thù xong, hắn bị Tần Quyết Minh bắt vào phòng tối, dùng cực hình tra hỏi.
Lần này mới tách ra Yến Thù một lúc thì hắn đã bị ngựa giẫm chết!!
Lý Trường Thiên thê lương bi ai cảm khái, nhưng mãi cũng không thấy sự đau đớn ập đến, người qua đường đều kinh ngạc thốt lên, Lý Trường Thiên hoang mang mở mắt ra nhìn.
Đang là mùa xuân, ánh nắng chói chang, Lý Trường Thiên ngẩng đầu lên thì đối diện với mặt trời, trong lúc nhất thời không thấy rõ cảnh vật trước mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một bóng dáng áo trắng từ trong cỗ kiệu đỉnh đỏ lướt tới nắm lấy dây cương, dáng người nhẹ nhàng tung mình lên ngựa, động tác thành thạo nắm chắc dây cương, thử thuần phục con ngựa.
Ngựa dừng lại, móng trước nặng nề rơi xuống đất cách Lý Trường Thiên không tới một thước.
Đáng tiếc con ngựa đang nổi điên khó mà thuần phục, nó quay đầu vung đuôi muốn hất người trên lưng xuống, sau một phen giãy dụa, con ngựa lại sải vó về phía Lý Trường Thiên.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong tay người kia bỗng nhiên lóe lên ánh sáng bạc.
Một cây chủy thủ đâm mạnh vào cổ ngựa.
Máu tươi phun ra ngoài, con ngựa hí vang một tiếng rồi nghiêng đầu ngã xuống đất, bốc lên bụi mù.
Lý Trường Thiên còn đang sững sờ thì chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ như hương bạch trà đầu xuân.
Không hiểu sao Lý Trường Thiên lại cảm thấy hoài niệm và an tâm.
Hắn hoang mang ngẩng đầu lên, trước mắt thoảng qua một bộ áo trắng.
Sau đó Lý Trường Thiên bị người kia ôm thật chặt vào lòng.
“Trường…… Thiên?” Thanh âm của người kia run rẩy, mang theo kinh ngạc khó tin, “Trường Thiên?! Là đệ sao?”
Lý Trường Thiên ngẩn ra.
Ôm hắn là một nữ tử áo trắng, so với Lý Trường Thiên thì lớn tuổi hơn nhiều, ngũ quan thanh tú, dù dáng vẻ đoan trang nhưng trên tay áo nàng vẫn còn nhuộm máu, hình ảnh giơ tay chém xuống vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nữ tử đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Lý Trường Thiên, hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào: “Ta tìm đệ hơn nửa năm, chỗ nào cũng tìm không thấy, cứ tưởng đệ…… đệ……”
Lý Trường Thiên kịp phản ứng, đỏ mặt kéo tay nữ tử xuống: “Khoan đã, vị cô nương này…… Hai ta có quen biết sao?”
Nữ tử sững sờ: “Trường Thiên, đệ, đệ không nhận ra tỷ tỷ sao?”
“…… Cái gì?! Tỷ tỷ?!” Lý Trường Thiên thốt lên, vì kích động quá mức nên huyết khí trong nháy mắt dâng lên, ngực mới bị ngựa đá trúng đau như muốn nổ tung, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu, cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, hai mắt Lý Trường Thiên hoa lên, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
–
Mùa xuân ấm áp, cây cối xanh tươi, Thiên Khuyết Sơn Trang.
Hôm qua Thẩm Quỳnh Lâm tìm Thẩm tiểu công tử căn dặn hắn mấy ngày nay không được ra khỏi sơn trang, không được tùy tiện chạy loạn.
Thẩm Ngọc Thụ chẳng chút do dự đáp ứng.
Từ nhỏ Thẩm Ngọc Thụ đã nghe lời Thẩm Triều và Thẩm Quỳnh Lâm, xưa nay họ chỉ hướng Đông mình không dám đi hướng Tây.
Lần này cũng vậy, Thẩm tiểu công tử yên phận ở trong Thiên Khuyết Sơn Trang, không có ý định ra ngoài.
Thẩm Ngọc Thụ nhìn dáng vẻ thì mơ mơ màng màng nhưng thật ra trong lòng rất sáng suốt.
Con người hắn nói trắng ra là thiếu gia ăn chơi, không có chí hướng hay khát vọng gì cả.
Nhưng biết làm sao đây? Còn không phải Thẩm Triều và Thẩm Quỳnh Lâm chiều quá nên mới thế hay sao.
Nhưng Thẩm Ngọc Thụ cũng có điểm tốt, hắn không giống các thiếu gia ăn chơi khác chỉ biết sống phóng đãng.
Thẩm tiểu công tử rất thông minh.
Hắn biết Thẩm Triều và Thẩm Quỳnh Lâm chủ trì gia sự vất vả nên chưa từng gây chuyện thị phi, càng không mang thêm phiền phức cho phụ thân và huynh trưởng.
Hắn không có khát vọng gì, nhưng cũng chẳng có ý đồ xấu.
Hắn sống ngay thẳng, thanh bạch qua ngày, làm một tiểu công tử không màng thế sự.
Thẩm Quỳnh Lâm đã dặn mình tạm thời ở trong Thiên Khuyết Sơn Trang thì Thẩm Ngọc Thụ cũng ngoan ngoãn không ra ngoài.
Nhưng như vậy không có nghĩa là Thẩm tiểu công tử không đi chơi.
Dù sao nhà hắn cũng chiếm cả một ngọn núi.
Thẩm tiểu công tử thấy hôm nay thời tiết đẹp nên đội mũ rộng vành rồi gọi gia phó A Bính ra sau núi bắt thỏ.
A Bính trước kia là thợ săn nên cực kỳ am hiểu chuyện này, thường xuyên bắt được gà rừng và thỏ hoang sau núi, nếu có công cụ thì thậm chí còn săn được cả heo rừng nhỏ.
Thẩm Ngọc Thụ và A Bính hào hứng ra sau núi, chẳng mấy chốc A Bính đã phát hiện được dấu chân động vật trên mặt đất.
“Là gì, lần này là gì vậy?” Thẩm tiểu công tử phấn khởi hỏi.
“Thỏ hoặc chồn gì đó.” A Bính cũng không chắc lắm.
“Đuổi đuổi đuổi.” Thẩm Ngọc Thụ lập tức trở nên hăng hái.
“Ai, tiểu thiếu gia, ngài chạy chậm một chút, nếu ngài bị ngã thì đại thiếu gia sẽ lột da ta mất thôi!” A Bính thấy Thẩm Ngọc Thụ chạy liền vội vàng đuổi theo, cầu mong cho hắn nhìn kỹ dưới chân.
A Bính vừa đuổi kịp Thẩm Ngọc Thụ thì đột nhiên nhạy bén phát hiện cái gì nên kéo Thẩm Ngọc Thụ lại.
“Hử, sao thế?” Thẩm Ngọc Thụ hoang mang.
A Bính kéo Thẩm Ngọc Thụ ra sau một gốc cổ thụ rồi thì thầm: “Tiểu thiếu gia, ngài nhìn bên kia kìa.”
Thẩm Ngọc Thụ thò nửa đầu ra nhìn.
Chỉ thấy trên đường núi cách đó không xa có một đội hắc y nhân đang bước nhanh lên đỉnh núi.
Thẩm Ngọc Thụ biết con đường này.
Đây là đường nhỏ thông với Thiên Khuyết Sơn Trang cực kỳ kín đáo, bình thường nhìn không thấy bóng người nhưng đi lên sẽ gặp thủ vệ, nếu là người không liên quan sẽ bị đuổi ra ngay lập tức.
“Oa, sao giữa ban ngày mà bọn hắn lại mặc y phục dạ hành nhỉ?” Thẩm Ngọc Thụ hoang mang, “Chẳng lẽ tất cả đều là ám hầu nhà chúng ta sao?”
“Có phải là khách quý của Thẩm lão gia ra sau núi đi săn không, tiểu thiếu gia ngài xem trong đám bọn hắn có người khiêng bao tải lớn như vậy, bên trong hình như là hươu hay hoẵng gì đó.” A Bính nói xong, Thẩm Ngọc Thụ mới để ý trong đám người này có hai tên đang khiêng một cái bao tải.
A Bính vừa dứt lời thì vật trong bao liền giãy giụa.
Vật kia vùng vẫy vô cùng lợi hại, đến mức không thể khiêng được nữa, hai người chỉ có thể đặt bao tải xuống.
Hắc y nhân cầm đầu đi tới đạp mạnh mấy cước vào bao tải.
A Bính nhìn sửng sốt, hắn do dự một chút rồi nói với Thẩm Ngọc Thụ: “Tiểu, tiểu thiếu gia, trong bao…… trong bao hình như không phải hươu đâu.”
“Đó là cái gì? Sao lại lớn như vậy?” Thẩm Ngọc Thụ tò mò hỏi.
A Bính nuốt khan, bất an nói: “Trong bao hình như…… hình như……”
“Hình như là người.”
“Cái gì?” Thẩm Ngọc Thụ suýt chút nữa thì la lên, “Người? Ngươi chắc chứ?”
A Bính khẽ gật đầu: “Bởi vì khi động vật giãy dụa đều hướng chân đạp xuống, nhưng ta vừa thấy vật trong bao đều giãy dụa hướng lên, rõ ràng là muốn đạp tung dây thừng cột bao tải, mà hình dạng của thứ nhô lên chính là tay a……”
“Hả?” Thẩm tiểu công tử bất mãn thầm nghĩ bọn này là ai mà dám to gan bắt cóc người ở Thiên Khuyết Sơn Trang chứ?! Hỏi qua Thẩm tiểu gia ta chưa?
“A Bính ngươi mau về Thiên Khuyết Sơn Trang gọi ca ta tới!!” Thẩm Ngọc Thụ dặn dò A Bính rồi phất tay áo đi về phía trước, A Bính cũng ngăn không được.
“Này! Các ngươi là ai? Làm gì đó?” Thẩm tiểu công tử chống nạnh, khí thế hùng hổ.
Đám hắc y nhân cũng không ngờ sẽ gặp được người, nhao nhao rút ra vũ khí.
Tên hắc y nhân cầm đầu ngẩng lên thấy Thẩm Ngọc Thụ, có lẽ là biết hắn nên ra hiệu cho mấy hắc y nhân còn lại cất vũ khí đi.
“Thẩm công tử, chúng ta là người quen của Thẩm vương gia.” Tên hắc y nhân kia lấy ra một tín vật khảm lá vàng vân mây có khắc tên Thẩm Triều.
“Đây là gì?” Thẩm Ngọc Thụ đi đến trước bao tải, chỉ vào bao rồi hỏi hắc y nhân.
“Ta khuyên ngài không nên biết.” Hắc y nhân thản nhiên đáp.
“Hừ, ta cứ muốn biết đấy.” Thẩm Ngọc Thụ đưa tay định mở bao tải.
Hắc y nhân lập tức ngăn cản Thẩm Ngọc Thụ: “Thẩm tiểu công tử, nếu ngài thắc mắc thì có thể hỏi Thẩm vương gia.”
“Cha ta?” Thẩm Ngọc Thụ sững sờ.
“Đúng vậy.” Hắc y nhân gật đầu, “Nếu Thẩm tiểu công tử cứ khăng khăng mở bao tải thì sẽ mang đến phiền phức cho Thẩm vương gia.”
Thẩm Ngọc Thụ do dự một lát rồi thu tay lại.
Nếu việc này có thể hỏi Thẩm Triều thì chắc cũng không phải chuyện xấu đi?
“Ta nhất định sẽ hỏi, ngươi nhớ đó.” Thẩm Ngọc Thụ dù đã thu tay lại nhưng vẫn không quên ra uy với người ta.
Hắc y nhân thờ ơ.
Thẩm Ngọc Thụ xoay người định đi, đúng lúc này vật trong bao đột nhiên giãy giụa lần nữa.
Lần này dây thừng cột bao tải nới lỏng, người bên trong lập tức chui ra, nhưng y chưa kịp đứng dậy thì đã bị mấy hắc y nhân chung quanh đè xuống đất.
Mặc dù chỉ có một chớp mắt ngắn ngủi nhưng Thẩm Ngọc Thụ vẫn thấy rõ mặt của người kia.
Thẩm tiểu công tử kinh ngạc kêu lên.
“Yến Thù?!”
——-
Yến Thù: Ầy, tình trường thất ý, lỡ tay lỡ tay.
Hắc y nhân: Lỡ cái búa, ở lại cho lão tử!