Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 80: Nơi sống yên ổn
Thiên Khuyết Sơn Trang, Lâm Xuyên các.
Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ đối ẩm, ban đầu còn giữ vẻ lịch sự tao nhã, gắp một miếng đồ ăn nhai kỹ nuốt chậm rồi uống một chén.
Sau đó hai người kình nhau, không ai phục ai, một chén nối tiếp một chén.
Yến Thù không thích uống rượu nên chỉ yên lặng ngồi một bên, chẳng nói được mấy câu với hai người họ.
Rượu say tai nóng, tửu lượng của Thẩm Ngọc Thụ không thắng nổi, say khướt níu cánh tay Lý Trường Thiên chỉ vào một lầu các nói: “Trường Thiên, ngươi thấy lầu kia không?”
“Thấy, thấy.” Lý Trường Thiên dây dưa với con ma men này rốt cuộc chẳng còn cách nào nên đành phải thuận theo hắn.
“Nếu ngươi tới Thiên Khuyết Sơn Trang thì tầng ba của lầu kia đều cho ngươi, để ngươi ở đó!” Thẩm tiểu công tử không giờ phút nào là không thể hiện hào khí của mình.
Lý Trường Thiên dở khóc dở cười: “Ta đến Thiên Khuyết Sơn Trang làm gì chứ?”
Thẩm tiểu công tử líu lưỡi: “Chúng ta cùng nhau nghiên cứu nguyên lý Archimedes, tính đa dạng sinh vật, hàm số lượng giác và quy tắc chuyển tiếp điện tử!”
“Thôi xin ngươi đó, tha cho ta với.” Lý Trường Thiên đỡ trán, trong nháy mắt nhớ tới năm đó đi thi đại học mà còn sợ.
Thẩm Ngọc Thụ vẫn không chịu tha cho hắn: “Vậy ngươi đến làm thị vệ của ta đi, chúng ta lên trời ngắm trăng, xuống biển bắt rùa!!!”
Lý Trường Thiên bị Thẩm Ngọc Thụ chọc cười, hắn biết Thẩm Ngọc Thụ đang đùa nên thuận miệng đáp một câu: “Được rồi, sau này làm thị vệ cho ngươi.”
Hắn vừa dứt lời thì bên tai đột nhiên vọng lại tiếng loảng xoảng.
Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ đều giật nảy mình, quay đầu nhìn lại.
Thì ra là Yến Thù lỡ tay làm rơi chén.
“Thật xin lỗi.” Yến Thù cúi đầu, thanh âm hơi run rẩy.
“Không sao, một cái chén thôi mà!” Thẩm Ngọc Thụ thoải mái vung tay.
Sự cố này cũng không quấy nhiễu hứng thú đối ẩm của hai người, nói sảng xong Thẩm Ngọc Thụ lại lôi kéo Lý Trường Thiên tiếp tục uống, sau đó liền bị Lý Trường Thiên hạ gục.
Tửu lượng thân thể này của Lý Trường Thiên rất cao, tuy đã uống đến nỗi mặt đỏ bừng nhưng thần chí tỉnh táo, đi đứng vững vàng như trước.
Thẩm Ngọc Thụ đã nằm dài, Lý Trường Thiên và Yến Thù cũng không tiện ở lại Thiên Khuyết Sơn Trang nên đứng dậy cáo từ.
Gia phó Thiên Khuyết Sơn Trang không dám thất lễ, gọi hai cỗ kiệu đưa hai người về khách điếm.
Trở lại phòng, Lý Trường Thiên phát giác mình hơi choáng đầu, tựa như men say bốc lên, hắn đứng dậy mở cửa sổ hóng gió để tản bớt mùi rượu, sau đó về bàn muốn rót cho mình cốc nước, kết quả là chưa đi hai bước thì thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp mặt.
May mà Yến Thù đang đứng ngay bên cạnh nên kịp thời đưa tay đỡ hắn.
Yến Thù dìu Lý Trường Thiên ngồi xuống rồi rót cho hắn chén nước.
Lý Trường Thiên đỡ trán hít sâu một hơi: “Shhh, uống hơi nhiều, lúc nãy ở Thiên Khuyết Sơn Trang còn chưa thấy gì, trên đường bị cỗ kiệu lắc lư choáng đầu rồi.”
Yến Thù trầm mặc không nói gì.
Lý Trường Thiên liếc y một cái, uống nước xong lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Cảm giác từ hôm qua tới giờ hơi lạ lạ.”
Gió đêm lành lạnh, Yến Thù bỗng dưng nói một câu không giải thích được: “Làm thị vệ ở Thiên Khuyết Sơn Trang là nơi sống yên ổn.”
“Hả?” Lý Trường Thiên mờ mịt.
Làm thị vệ ở Thiên Khuyết Sơn Trang?
Là chuyện lúc nãy hắn và Thẩm Ngọc Thụ nói sao?
Sao tự nhiên nhắc chuyện này.
Chẳng lẽ……
Lý Trường Thiên đột nhiên phản ứng được.
Hai người tra án đến nay khó khăn trùng điệp, hiện giờ đầu mối duy nhất chính là mảnh vàng lá vân mây kia.
Manh mối dẫn thẳng đến Thiên Khuyết Sơn Trang, hôm nay đi nhiều như thế mà lại không có đầu mối gì.
Chắc Yến Thù cho rằng ở Thiên Khuyết Sơn Trang làm thị vệ ngày đêm để ý quan sát, nói không chừng có thể tìm chút dấu vết để lại.
Vừa nghĩ có thể giúp đỡ Yến Thù, Lý Trường Thiên nhiệt tình hẳn lên.
“Đúng nha.” Lý Trường Thiên gật đầu, “Ta có thể đi Thiên Khuyết Sơn Trang làm thị vệ.”
Trong chớp mắt Yến Thù đầy vẻ kinh ngạc, hai mắt trừng lớn, môi mỏng khẽ nhếch, lại mau chóng cắn răng thu lại tất cả cảm xúc, chỉ có hai tay siết chặt thành quyền bên cạnh người là khẽ run rẩy.
Gian phòng lại rơi vào yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được.
Lý Trường Thiên thấy Yến Thù chậm chạp không nói lời nào, đang muốn mở miệng hỏi thăm thì lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Không được, không được, ta say rồi, ta đi tìm tiểu nhị gọi thùng nước nóng tắm một cái cho bớt mùi rượu.” Lý Trường Thiên lắc đầu rồi đứng dậy ra khỏi phòng gọi tiểu nhị.
Tiểu nhị động tác nhanh nhẹn, lập tức cùng một tiểu nhị khác khiêng thùng tắm đựng đầy nước nóng lên.
Lý Trường Thiên lảo đảo đóng cửa thật chặt rồi đến bên thùng tắm, bắt đầu cởi áo ra.
Yến Thù tiến lên đè lại tay hắn: “Ngươi cứ thế mà cởi à? Cứ thế mà tắm à?”
“Hả? Không phải chứ? Trước kia hai ta ở chung phòng chẳng phải cũng để thùng tắm trong phòng rồi cứ thế mà tắm sao?” Lý Trường Thiên nghi hoặc hỏi, “Có gì không đúng à?”
Yến Thù: “……”