Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 23: Sơn thủy vô số trần duyên lầm lỡ
“Sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi đây.”
Yến Thù vừa dứt lời thì toàn thân Lý Trường Thiên cứng đờ.
Hắn tựa như đã quên cách hít thở, miệng hơi hé, hơn nửa ngày mới thở ra một hơi, sau đó dè dặt hỏi: “Ngươi phải đi?”
Yến Thù gật đầu: “Ta vốn chỉ đi ngang qua đây, còn có việc phải làm, giờ đã chậm trễ không ít thời gian nên phải đi ngay.”
“Là như vậy sao……” Lý Trường Thiên cúi đầu thì thào.
Yến Thù thấy dáng vẻ này của Lý Trường Thiên liền trấn an: “Đừng lo, ta đã nói với Huyện lệnh lão gia cho ngươi làm thị vệ ở trấn Xuất Dư, ăn ở tại phủ Huyện lệnh, nhận một phần bổng lộc, sau này nếu nhớ được gì hay muốn làm gì cũng không sợ không có tiền.”
“Ừm……” Lý Trường Thiên giấu đi nỗi mất mát, nở một nụ cười, “Tuần sát sứ đại nhân làm việc quả là chu đáo, đa tạ đại nhân.”
Yến Thù không khỏi có chút hoang mang.
Y cứ tưởng Lý Trường Thiên sẽ vui mừng như điên, nhưng hôm nay xem ra Lý Trường Thiên cũng chẳng mấy vui vẻ.
Hai người không nói gì nữa, sau khi Yến Thù băng bó kỹ vết thương trên tay Lý Trường Thiên thì không còn sớm, thổi tắt ánh nến rồi hai người để nguyên áo mà ngủ.
Lý Trường Thiên đưa lưng về phía Yến Thù, hai tay khoanh trước ngực, thao thức không ngủ được.
Nhớ đến trùng sinh xuyên tới đây cũng được một thời gian rồi.
Nhưng Lý Trường Thiên vẫn không thể tin nổi, hắn luôn cảm thấy mình tỉnh lại sau giấc ngủ, vừa mở mắt sẽ phát hiện đang nằm trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, các chiến hữu ở bên cạnh hét to: “Tiểu Thiên, cậu tỉnh rồi!”
Chuyện sống lại này đối với Lý Trường Thiên mà nói giống như bước đi trên mây, bồng bềnh phiêu đãng, tràn ngập cảm giác hư ảo, vào khoảnh khắc Yến Thù nói muốn rời đi lại đột nhiên chân thật.
Lý Trường Thiên cũng không biết vì sao mình lại thấy hụt hẫng.
Kiếp trước hắn dự định sau khi xuất ngũ sẽ làm một cảnh sát nho nhỏ ở đồn công an, quản lý mấy việc vặt, giúp hàng xóm láng giềng giải quyết phiền phức.
Giờ làm thị vệ nha môn hình như cũng không khác lắm.
Đã như vậy thì hắn còn hụt hẫng gì nữa? Chẳng phải nên cảm thấy hân hoan vui sướng sao?
Lý Trường Thiên nghĩ mãi không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, thở dài một hơi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe tiếng thở dài, Yến Thù nằm bên cạnh yên lặng mở mắt, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nhắm lại.
–
Sáng hôm sau, vạn vật bừng tỉnh, nắng sớm nhạt nhòa.
Yến Thù thức dậy từ sớm, rời giường thu thập hành lý, Lý Trường Thiên cũng tỉnh theo, không nói một lời giúp y thu thập.
Yến Thù để lại tất cả thuốc trước đó mua ở tiệm cho Lý Trường Thiên, còn căn dặn hắn dùng như thế nào.
Lý Trường Thiên lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Tuần sát sứ đại nhân sắp đi, Huyện lệnh lão gia tất nhiên không dám thất lễ, sáng sớm đưa tiễn từ cửa phủ đến ngoài tường thành.
Xa hơn nữa là ngoại ô và dịch trạm, núi sông nghìn trùng.
Yến Thù khuyên Huyện lệnh lão gia quay về, lại phát hiện Lý Trường Thiên còn đứng đó chưa đi.
“Ta tiễn ngươi thêm một đoạn.” Lý Trường Thiên cười nói.
“Không cần.” Yến Thù xoay mình lên ngựa, nhàn nhạt bảo Lý Trường Thiên, “Trở về đi.”
“À, ngươi làm Tuần sát sứ gì đó có phải là đại quan không, kiểu như rất khó làm ấy.” Lý Trường Thiên đột nhiên hỏi.
Yến Thù đầu tiên là sững sờ, sau đó đáp: “Phụng chỉ làm việc thôi.”
Lý Trường Thiên lại hỏi: “Vậy ngươi làm xong việc có còn đi ngang qua thành trấn này không?”
Yến Thù lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy à.” Lý Trường Thiên lẩm bẩm rồi ngẩng đầu, “Được, vậy không làm chậm trễ hành trình của ngươi nữa, sau này còn gặp lại.”
Yến Thù gật đầu: “Cáo từ.”
Dứt lời Yến Thù khẽ hất dây cương, mau chóng lao đi, một mảnh bụi đất bốc lên, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy bóng dáng.
“Cáo từ……” Lý Trường Thiên vừa lẩm bẩm vừa trở về trấn Xuất Dư.
“Có nghĩa là sau này không gặp lại nữa.”
Trấn Xuất Dư, thềm đá rêu xanh, quán rượu ven đường, tiếng người rộn ràng.
Không biết từ đâu truyền đến tiếng sáo, bồng bềnh phiêu dạt.
Dạt đến rừng sâu ngoại ô, một xác chết thê thảm bị chó hoang gặm hết phân nửa.
Dạt đến bên cạnh ngôi mộ ở ngoại ô, dưới bia mộ của Nhị cô nương Tô gia, những bông hoa không tên nở rộ, tươi thắm rực rỡ.
Dạt đến nhà Tô gia, lão mẫu Tô gia nghe nói hung thủ đã đền tội thì vùng dậy trên giường bệnh, ăn bát mì nóng hổi, vừa khóc, vừa cười, vừa ăn.
Dạt đến Liễu gia trong ngõ, Liễu Lê Hoa đang đứng trước bếp lò vội vàng làm màn thầu Tiền gia thích, Tiền gia ở trong viện cho gà ăn, gánh nước, Liễu Lê Hoa nhẹ giọng gọi một câu “Tiền gia tới dùng cơm này”, Tiền gia liền đỏ mặt.
Dạt đến phủ Huyện lệnh, Huyện lệnh lão gia cầm ngân lượng mà Tiền gia đưa cho, chuẩn bị tới nhà Chúc Tiểu Ca thay Tiền gia sợ mất mặt bồi thường nóc nhà cho Chúc Tiểu Ca.
Dạt đến ngoại ô cách đó mấy dặm, Yến Thù đang cưỡi ngựa phi nhanh trên quan đạo thì bỗng nhiên hoa mộc tê rơi lả tả trên trán.
Yến Thù ghì dây cương để ngựa dừng lại, y ngẩng đầu nhìn, nhân gian quyến luyến, mộc tê ngát hương.
Tình này cảnh này, một người lẻ loi trơ trọi, khó tránh khỏi có chút đáng thương.
Đột nhiên bên tai Yến Thù tựa hồ vang lên một tiếng thở dài, cực kỳ giống âm thanh đêm qua.
Yến Thù do dự một lát, sau đó quyết định một chuyện mà cả đời này y cũng không hiểu vì sao lúc trước mình phải làm.
Y quay người, trở về trấn Xuất Dư.
–
Vào thu, cỏ cây vàng úa, sương giăng khắp lối.
Lý Trường Thiên đang múc nước trong sân phía Tây phủ Huyện lệnh, Xảo Nhi ở một bên vừa ăn mứt quả vừa cổ vũ hắn.
“Trường Thiên ca ca, thần tiên đại nhân đi rồi sao?” Xảo Nhi ngồi trên bàn đá trong sân đung đưa hai chân.
“Đi rồi.” Lý Trường Thiên kéo lên một thùng nước từ dưới giếng rồi đổ vào thùng gỗ lớn bên cạnh.
“Ta cứ tưởng hai ngươi sẽ cùng đi chứ.” Xảo Nhi cắn mứt quả giòn rụm.
“Vì sao?” Lý Trường Thiên lau mồ hôi, cười hỏi.
“Bởi vì ngươi giống như thiếu hiệp soái khí cầm kiếm, phải cùng thần tiên đại nhân đi khắp thế gian để trừ gian diệt ác chứ!” Xảo Nhi nói rồi đưa hai ngón tay giả làm kiếm, khoa tay múa chân.
“Ta thật ra cũng muốn như vậy, nhưng y không quan tâm ta……” Lý Trường Thiên lầm bầm một tiếng rồi tiếp tục múc nước.
“Trường Thiên ca ca, Trường Thiên ca ca.” Xảo Nhi gọi hai tiếng, “Vậy nếu thần tiên đại nhân trở về, ngươi sẽ đi cùng y sao?”
“Về rồi tính sau.” Lý Trường Thiên bật cười, cúi xuống định kéo thùng nước lên.
“Trường Thiên ca ca, ngươi nhìn kìa, là thần tiên đại nhân đó.” Xảo Nhi kêu lên.
“Ta không nhìn, ngươi gạt ta chứ gì.” Lý Trường Thiên cứ nghĩ Xảo Nhi đang trêu chọc hắn, cúi đầu tiếp tục múc nước.
“Nàng không gạt ngươi.” Một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Tay Lý Trường Thiên run một cái, thùng gỗ rơi vào trong giếng vang lên một tiếng “Cộp”.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu, thấy Yến Thù đang đứng trước mặt hắn, áo trắng như tuyết, ôn nhuận như ngọc.
“Ngươi sao…… Ngươi để quên đồ à?” Lý Trường Thiên không hiểu gì cả.
Yến Thù lắc đầu.
Lý Trường Thiên hỏi: “Vậy sao lại trở về?”
Bỗng nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu Lý Trường Thiên làm nhịp tim hắn bỗng dưng nổi trống, nhìn chằm chằm Yến Thù.
Yến Thù trầm tư một lát rồi hỏi: “Ngươi có nguyện ý……”
Lý Trường Thiên: “Ta nguyện ý.”
Yến Thù: “…… Ta còn chưa nói gì mà.”
“Xin lỗi.” Lý Trường Thiên một tay che miệng, phồng má thở ra, ho nhẹ hai tiếng, “Ngươi cứ tiếp tục, ngươi nói tiếp đi.”
Yến Thù: “…… Ta nghĩ ta có thể giúp ngươi tìm hiểu xem ngươi là ai, nghe Huyện lệnh nói ngươi từ phía Bắc lưu lạc tới, vừa hay ta sắp đi phía Bắc, cho nên ngươi có muốn cùng ta……”
“Đi chứ!” Lý Trường Thiên lại ngắt lời Yến Thù, “Đi? Phải không? Đi theo ngươi.”
“Phải.” Yến Thù gật đầu.
“Lúc nào xuất phát.” Lý Trường Thiên hỏi.
Không ngờ Lý Trường Thiên sẽ đáp ứng nhanh như vậy, Yến Thù sững sờ, sau đó nói: “Ngay bây giờ.”
“Vậy ngươi chờ một lát, ta về phòng đem thuốc lúc trước ngươi cho ta bỏ vào túi vải là được rồi, không cần thu dọn gì hết, lập tức tới ngay, chờ ta nhé!” Lý Trường Thiên vừa nói vừa chạy về sương phòng.
Yến Thù không nói gì nhìn theo bóng lưng Lý Trường Thiên, khóe miệng hơi cong lên không dễ nhìn thấy.
“Thần tiên đại nhân.” Xảo Nhi ngồi trên bàn đá đột nhiên cười gọi.
Yến Thù nhìn về phía nàng.
Xảo Nhi cười đùa, chỉ vào lọn tóc mai của Yến Thù: “Chỗ này của ngài có hoa mộc tê!”
Yến Thù sững sờ đưa tay lên phủi, mộc tê đỏ rực rơi vào lòng bàn tay y.
Sớm sớm chiều chiều, trần duyên lầm lỡ, núi sông vô số, xa xôi ngàn dặm.
Sắc đỏ hỗn loạn này sao hết lần này tới lần khác lại rơi trước mắt y.