Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 142: Phiên ngoại Yến Thiên (1) Cũng không phải thanh tâm quả dục
Sau khi Hàn Nhai chết, triều đình dấy lên một trận gió tanh mưa máu, sóng ngầm cuồn cuộn, thế lực khắp nơi đều bồn chồn lo lắng, không ai thấy rõ thế cục hiện tại.
Còn vây cánh của Hàn Nhai hoảng hốt lộ ra rất nhiều sơ hở, vì vậy những người năm xưa long đong oan khuất cuối cùng cũng được giải tội.
Kẻ ác than trời trách đất, kẻ mưu quyền mượn thời cơ thượng vị, kẻ sợ phiền phức thì khư khư giữ mình.
Còn người hàm oan……
Rốt cuộc được yên nghỉ.
Năm đó Bắc Địch lui binh, ngày đông chí ở kinh thành rơi xuống một trận tuyết lớn.
Gió lốc mịt mù, trời đất trắng xóa.
Chính vào ngày tuyết lớn hôm đó, Yến Thù ở Đại Lý Tự đem nhân chứng, vật chứng và một bản tấu chương thật dày trình lên đương kim Hoàng thượng.
Trong tấu chương kia, từng câu từng chữ đều là oan khuất thấm đẫm máu và nước mắt.
Mười bảy tuổi Yến Thù vào kinh thành, bây giờ đã hai mươi hai tuổi.
Y dốc hết tâm huyết năm năm ròng rã, cuối cùng đã trả lại trong sạch cho Yến Tử Khanh.
Ngày hôm sau, Yến Thù phụng mệnh Thánh thượng đến vùng man hoang đón cửu tộc Yến gia năm xưa bị lưu đày trở lại kinh thành.
Lần này Yến Thù đi đến tận đầu xuân mới về.
Chim én làm tổ trên xà nhà, phong cảnh tháng Hai nồng nàn như rượu.
Hiện giờ thiên hạ thái bình không có chiến sự, Lý Trường Thiên nhậm chức thống lĩnh ở phủ Vũ Lâm thượng tướng, bảo vệ hoàng cung và hoàng thất bình an.
Khi Yến Thù trở về thì Lý Trường Thiên đang huấn luyện binh lính, vì quá rảnh rỗi nên mấy tướng sĩ dựng lên một võ đài tạm thời, tỷ thí vô cùng náo nhiệt.
Đến vòng cuối chỉ còn Lý Trường Thiên và một phó thống lĩnh lưng hùm vai gấu cao mét tám quyết định thắng thua.
Dưới võ đài hò reo liên tục, trên đài ngươi tới ta đi, không ai phục ai.
Lý Trường Thiên vô cùng hào hứng, sức sống tràn đầy, trên người mặc áo gấm trắng, thắt lưng và cổ tay buộc đai bạc, cùng luyện quyền với phó thống lĩnh.
Bỗng nhiên một người vội vàng đi vào trại huấn luyện Vũ Lâm, cố sức chen lấn giữa các tướng sĩ đang hò reo ầm ĩ.
Ngô quản sự đứng dưới đài rống cổ lên gào: “Lý tướng quân! Lý tướng quân! Yến đại nhân về rồi! Ngươi nghe thấy không? Yến đại nhân về rồi!”
Lý Trường Thiên lập tức quật ngã phó thống lĩnh rồi phóng xuống võ đài, chưa nói gì đã chạy mất hút.
Bỏ lại một đám tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau.
–
Trong dinh thự, tứ hợp viện đơn sơ, dương liễu xanh tươi, mùa xuân đã về.
Yến Thù dọn dẹp hành lý trong phòng, đang lấy ra từng bộ y phục thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng.
“Yến Thù!” Lý Trường Thiên hăm hở đẩy cửa ra.
Yến Thù quay lại, thấy người tới thì nhếch môi cười khẽ.
“Ây da má ơi, cuối cùng cũng về rồi, ta nhớ ngươi muốn chết.” Lý Trường Thiên đi tới cạnh Yến Thù hỏi, “Có mệt không?”
Yến Thù lắc đầu.
“Yến gia thu xếp xong rồi à?”
Yến Thù gật đầu.
“Thật tốt quá! Lần này xem như cha ngươi được giải oan rồi!” Lý Trường Thiên cảm khái rồi ôm eo Yến Thù cười đùa muốn hôn y.
Yến Thù ngửa người ra sau, đè lại bả vai Lý Trường Thiên rồi nhẹ giọng nói: “Ta mới đi đường xa về, trên người dính bụi đất sẽ làm bẩn y phục của ngươi.”
Lý Trường Thiên chồm cả người về phía trước mà vẫn không hôn được Yến Thù nên tức giận nói: “Cái gì bụi với đất chứ, xa nhau ba tháng mà ngay cả hôn ngươi cũng không cho ta hôn, ta thèm vào, có phải ngươi ở bên ngoài lăng nhăng với ai rồi không! Ưm!”
Yến Thù nhắm mắt hôn Lý Trường Thiên, còn hờn dỗi cắn nhẹ đầu lưỡi của hắn.
Hôn xong Lý Trường Thiên ôm vai Yến Thù trêu chọc: “Yến đại nhân ơi Yến đại nhân, ngươi nghĩ xem nếu ngươi thích cô nương hoặc thanh niên nào có tâm tư nhạy cảm thì phải làm sao đây? Ngươi thanh tâm quả dục thế này sẽ khiến người ta cảm thấy ngươi đang lạnh nhạt với mình, người ta đều là tiểu biệt thắng tân hôn, còn ngươi xa nhau ba tháng hôn cũng không cho hôn nữa!”
Yến Thù: “……”
Yến Thù: “Hai ta vẫn chưa thành thân, sao lại thắng tân hôn……”
Lý Trường Thiên: “Ta thèm vào! Trọng điểm là đây à? Quả nhiên là ngươi!”
Yến Thù: “…… Nhưng chúng ta chưa……”
“Không sao! Không cần rầy rà, dù sao tâm ta lớn nên cũng chẳng màng mấy thứ đó.” Lý Trường Thiên cong mắt cười nói, “Quan trọng hơn là da mặt ta dày, ngươi không hôn ta thì để ta hôn ngươi vậy.”
Lý Trường Thiên cười hì hì xích lại gần hôn Yến Thù, chặn hết những lời còn lại trong cổ y.
“Trường Thiên.” Yến Thù đột nhiên nói, “Nghĩa phụ ta hồn về quê cũ hơn một năm rồi.”
Lý Trường Thiên khẽ giật mình, tưởng Yến Thù vì đón người Yến gia về nên bắt đầu nhớ tới tình thân, trong lòng thương cảm, vội vàng đưa tay vỗ lưng Yến Thù trấn an: “Không sao, đừng đau lòng nữa, sau này ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Yến Thù lại nói: “Hai ta có thể thành thân rồi.”
Lý Trường Thiên: “…… Hả?”
Yến Thù nói: “Giữ đạo hiếu một năm không mở tiệc mừng, bây giờ đã qua một năm, chờ ta hợp táng xong sẽ làm lễ thành thân với ngươi, từ nay hai ta danh chính ngôn thuận, tương kính như tân, thân mật không cần e ngại, không cần giấu giếm nữa.”
Yến Thù nói quá văn vẻ nên Lý Trường Thiên nghe không hiểu lắm, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Mãi đến sau này Lý Trường Thiên mới chợt hiểu ra.
Cái gì gọi là thân mật không cần e ngại, không cần giấu giếm.
Thì ra Yến Thù cũng không phải người thanh tâm quả dục.