Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 139: Gọi phu quân hay là tướng công
“Yến đại nhân quang minh chính đại.” Lý Trường Thiên bịt miệng Yến Thù không cho y hôn mình, cong mắt cười xích lại gần trêu chọc, “Trò này học ở đâu vậy? Hử? Nói ta nghe xem nào.”
Xưa nay Yến Thù vốn trầm tĩnh mà bây giờ lại vô cùng bối rối.
Y giống như một thư sinh chăm học, ngày ngày giữ đạo lý thánh hiền, chỉ biết đọc sách làm vui.
Vô tình nghe thấy hí khúc phong nguyệt, vốn không muốn dao động nhưng lại không dứt ra được, muốn tùy hứng làm bậy chỉ một lần duy nhất rồi thôi.
Nhưng chỉ một lần như vậy lại bị người ta bắt được, bây giờ á khẩu không biết trả lời sao, mở miệng ấp úng hồi lâu.
Y ngửa người ra sau rồi quay đi chỗ khác né tránh ánh mắt Lý Trường Thiên, muốn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ để qua cửa nhưng nếu làm thế sẽ phạm vào lễ tiết nhân nghĩa, thật sự không biết nên làm thế nào.
Yến Thù hoảng sợ luống cuống buông Lý Trường Thiên ra, xấu hổ đến nỗi vành tai đỏ lên, lát sau chợt cúi đầu nói: “Xin lỗi, ta…… ta chỉ là…… chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Lý Trường Thiên dễ gì chịu bỏ qua cho y, từng bước ép sát.
“Muốn……” Yến Thù lí nhí như tiếng muỗi kêu nên không thể nghe rõ.
“Yến đại nhân muốn gì a~” Lý Trường Thiên cười, “Ngươi nói to hơn một chút ta mới nghe được chứ.”
Yến Thù cắn răng nặn ra từng chữ: “……Muốn…… ngươi…… ngươi hôn ta……”
Nói xong mấy chữ này, Yến Thù đã xấu hổ vô cùng, đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Lý Trường Thiên cười không ngừng, liên tục truy hỏi: “Vì sao muốn ta hôn ngươi? Yến Thù, có phải ngươi thích ta không, có phải là thích ta đến mức không kìm được không?”
“Phải.” Yến Thù đáp ngay không hề mập mờ.
Lý Trường Thiên vui vẻ, hắn không trêu chọc Yến Thù nữa mà áp sát vào người y, quàng tay ôm y cười nói: “Hầy! Yến đại nhân, hôm nay ngươi làm ta sợ muốn chết! Ta còn nghĩ ngươi mất trí nhớ nghiêm trọng như vậy thì phải làm sao bây giờ! May mà không phải do vết thương, ta còn sợ bóng sợ gió một trận nữa chứ.”
“Xin lỗi……” Yến Thù lặp lại.
“Có gì phải xin lỗi đâu, ngươi biết ta không da không mặt mũi mà, muốn hôn thì ngươi cứ hôn thôi.” Lý Trường Thiên vừa nói vừa cười hì hì hôn Yến Thù một cái, “Ngươi phải bắt chước ta này, không được câu nệ như vậy, ta biết ngươi tuân thủ lễ tiết quy củ nghiêm ngặt, nhưng ta đâu phải người ngoài, có câu gì ấy nhỉ, à ta nhớ ra rồi, ta là người trong màn của ngươi.”
Yến Thù lẳng lặng nhìn đôi mắt cong cong của Lý Trường Thiên, sáng ngời phóng khoáng.
“Hai ta đâu cần câu nệ gì đúng không?” Lý Trường Thiên nói, “Đây chính là đóng cửa tâm sự với nhau, sau này ngươi muốn hôn ta thì cứ hôn thoải mái, nếu ngươi thẹn thùng cũng không sao, ngươi nhắc ta hoặc nháy mắt một cái thì ta sẽ lập tức đến hôn ngươi…… Ưm……”
Yến Thù ngăn chặn cái miệng líu lo không ngừng của Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười bám lên vai Yến Thù ôm chặt y tiếp nhận nụ hôn sâu.
Hai người đang môi lưỡi lưu luyến thì Yến Thù đột nhiên biến sắc, buông Lý Trường Thiên ra rồi lui lại nửa bước.
“Hử?” Lý Trường Thiên bị hôn thở hổn hển, hắn hoang mang khó hiểu hỏi, “Sao thế?”
“Không sao.” Yến Thù chống tay lên bàn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “…… Đột nhiên nhớ tới ta còn có việc quan trọng, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đến phòng khách…… A……”
Yến Thù còn chưa dứt lời thì đưa tay ôm đầu, thân thể nhoáng một cái suýt ngã xuống đất.
“Yến Thù?!” Con ngươi Lý Trường Thiên đột nhiên co lại, tiến lên đỡ y, “Ngươi sao vậy?!”
Bỗng dưng Lý Trường Thiên kịp phản ứng được: “Có phải ngươi bị đau đầu không?”
“Đừng…… lo cho ta.” Yến Thù cố nén cơn đau gần như sắp nổ tung rồi đẩy Lý Trường Thiên, “Ta đến phòng khách một lát sẽ…… sẽ không sao, ngươi nghỉ ngơi đi……”
“Nghỉ ngơi? Ngươi bảo ta nghỉ ngơi? Ngươi bị như vậy thì ta làm sao nghỉ ngơi được?” Lý Trường Thiên giận quá hóa cười.
Yến Thù đau đến mức nói không nên lời, y ngã xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu, thở hào hển cực kỳ thống khổ, trong đầu như có ngàn vạn cây kim đang xuyên qua mỗi dây thần kinh yếu ớt muốn tra tấn người.
Nếu không phải Lý Trường Thiên còn ở đây buộc y giữ lại chút lý trí thì chỉ sợ đã lăn lộn tại chỗ.
“Yến Thù? Yến Thù?!”
Khi Yến Thù ngã xuống đất, Lý Trường Thiên không kịp giữ chặt y, đành phải vội vàng ngồi xổm xuống ôm y.
Yến Thù đau đớn thở dồn dập, trên trán rịn đầy mồ hôi, y đột ngột đưa cổ tay lên miệng cắn mạnh đến bật máu.
Lý Trường Thiên hoảng hốt kéo tay Yến Thù ngăn cản y tự hại mình, Lý Trường Thiên kiềm chế hai tay Yến Thù, ôm chặt người vào lòng để y không thể nhúc nhích được nữa.
Lúc trước nghe Tử Tô cô nương nói Yến Thù đau đầu, Lý Trường Thiên cũng đoán là rất đau đớn nhưng hắn hoàn toàn không ngờ lại khổ sở đến mức này.
“Trường…… Thiên……” Yến Thù khó nhọc thốt ra hai chữ.
“Ta ở đây, ta ở đây.” Lý Trường Thiên luôn miệng đáp.
Cũng như chứng mất trí nhớ, cơn đau đầu đến nhanh mà đi cũng vội.
Không lâu sau, Lý Trường Thiên cảm thấy người trong lòng dần thả lỏng thân thể căng cứng.
Yến Thù thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi, ngay cả ánh mắt cũng mờ mịt, y dần bình tĩnh lại rồi nói với Lý Trường Thiên đang ôm chặt mình: “Không sao, không đau.”
Lý Trường Thiên không chịu buông Yến Thù ra, giọng hắn khản đặc nói khẽ: “Yến đại nhân, ngươi nói hơi đau cũng quá nhẹ nhàng rồi.”
“Làm ngươi sợ rồi sao? Thỉnh thoảng mới thế thôi, cũng không đáng ngại lắm.” Yến Thù cố tỏ vẻ hời hợt.
Lý Trường Thiên buông Yến Thù ra, hai người ngồi đối diện dưới đất, chung quanh ngổn ngang sổ sách lúc nãy Yến Thù té ngã không cẩn thận gạt xuống, Lý Trường Thiên hỏi: “Tử Tô cô nương kê thuốc cho ngươi có thể trừ tận gốc độc này không?”
Yến Thù đưa tay nhặt sách, do dự nửa ngày mới nói: “Vẫn chưa biết được, tới đâu hay tới đó thôi.”
Cuối cùng y nói thêm.
“Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.” Lý Trường Thiên biết mình có lo lắng cũng vô ích, trái lại còn khiến người ta bận tâm, vì vậy hắn chỉ âm thầm buồn khổ trong lòng chứ không biểu hiện ra ngoài.
Hai người nhặt lại sổ sách, Lý Trường Thiên băng bó cổ tay cho Yến Thù rồi ai nấy mang tâm sự chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Yến Thù bị bệnh nên ngủ dậy muộn, đến gần trưa mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
Lý Trường Thiên không đánh thức Yến Thù mà vẫn để y ngủ, buổi sáng hắn bận sắc thuốc cũng chẳng nhàn rỗi gì.
Yến Thù thức dậy chưa bao lâu thì dinh thự bỗng nhiên có khách tới.
Là Lệ Trảm Phong.
“Ồ? Lệ Tướng quân?” Lý Trường Thiên và Yến Thù đều kinh ngạc khi thấy người tới, Yến Thù không dám thất lễ, đón hắn vào nhà rồi bưng trà lên mời.
“Đến phủ tướng quân tìm ngươi mà không gặp, đoán chừng ngươi ở chỗ Yến đại nhân nên thử tới xem, không ngờ đúng là thế thật.” Lệ Trảm Phong nâng chung trà lên cười nói.
“Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lý Trường Thiên mờ mịt.
“Không có gì, ta nhớ ngươi ở kinh thành một mình, vinh quang khải hoàn về kinh sao không thấy mở tiệc đãi khách kết giao tri kỷ, vì vậy tới xem ngươi đang làm gì, ai ngờ phát hiện ngươi hai ngày nay chưa về phủ tướng quân, chẳng những không về mà thậm chí còn chẳng thèm báo quản sự một tiếng, bỏ lại tòa nhà với một đám gia phó không biết chủ tử đi đâu.” Lệ Trảm Phong cười nói.
Lý Trường Thiên gãi đầu: “Chẳng phải ngươi cũng không mở tiệc chiêu đãi sao?”
Lệ Trảm Phong nói: “Ta có vợ con, chinh chiến một năm khó khăn lắm mới về nhà được nên tất nhiên phải ở bên họ rồi, còn ngươi là tướng quân thiếu niên có phủ tướng quân mà không chịu về, ngày ngày ở nhà Yến đại nhân là sao đây? Không biết thiệp mời trong phủ đã xếp thành núi rồi à?”
Lý Trường Thiên tặc lưỡi rồi bất mãn nói: “Ngươi phải ở bên vợ con, còn ta phải ở bên phu quân!”
Lệ Trảm Phong phun hết nước trà ra ngoài: “Phụt!!!!”
Yến Thù bên cạnh cũng sặc một cái.
“Sao thế? Chẳng lẽ các ngươi không gọi như vậy à?” Lý Trường Thiên hỏi.
Lệ Trảm Phong: “Không phải, ngươi làm sao……”
Lý Trường Thiên: “Ồ? Thế mà không phải gọi như vậy sao?”
Hắn quay sang nhìn Yến Thù: “Vậy nên gọi thế nào? Tướng công?”
Yến Thù lại sặc một cái, giơ tay áo lên che miệng ho sặc sụa.
Lệ Trảm Phong dở khóc dở cười: “Vừa rồi ta nói “không phải” không phải là cái kia “không phải” đâu.”
Lý Trường Thiên: “Vậy ngươi nói “không phải” là cái gì “không phải” a?”
Lệ Trảm Phong: “Chính là…… là……”
Hắn nghẹn lời.
Lệ Trảm Phong đau đầu không dám nói chuyện với Lý Trường Thiên nữa mà quay sang Yến Thù, kinh ngạc hỏi: “Yến đại nhân, ngươi và Trường Thiên là……”
“Ta và Yến Thù thành thân rồi! Thành! Thân!! Ta nói cho ngươi biết, việc này Hoàng thượng cũng biết đấy!” Lý Trường Thiên dương dương đắc ý nói tiếp.
Nào ngờ Yến Thù lắc đầu: “Không, ta và hắn chưa thành thân.”
Lý Trường Thiên trừng mắt: “Hử?!”
Yến Thù nghiêm trang nói: “Mặc dù đã lưỡng tình tương duyệt, tình thâm không đổi nhưng chưa làm lễ thành thân, còn thiếu nghi thức bái đường, chưa xin trời đất chứng giám.”
Lý Trường Thiên: “Hầy……”
“Thì ra là thế.” Lệ Trảm Phong thoáng kinh ngạc nhưng che giấu rất nhanh, gật đầu cười nói, “Xem ra ta đến làm phiền rồi.”
Lệ Trảm Phong hàn huyên với hai người một lát rồi tìm cớ rút lui không quấy rầy nữa.
Đây vốn là chuyện ngoài dự liệu nhưng Yến Thù lại để tâm, Lệ Trảm Phong vừa đi xong thì y liền bảo Lý Trường Thiên: “Trường Thiên, ngươi nên về phủ tướng quân xem thử đi.”
“Vậy ngươi phải về với ta đó.” Lý Trường Thiên nói.
“Ừ.” Yến Thù khẽ gật đầu.
Phủ tướng quân cách dinh thự Yến Thù cũng không xa, chỉ băng qua mấy con phố là tới.
Lý Trường Thiên vừa mới bước vào phủ tướng quân thì quản sự liền khóc thét chạy vội tới: “Chao ôi, tướng quân à, cuối cùng ngươi cũng chịu về rồi, ngươi mau vào xem thiệp mời trong phòng đi, tiểu nhân đang sầu lắm đây. A? Không biết tướng quân có khách quý, tiểu nhân thất lễ rồi!!!”
Quản gia thấy Yến Thù đứng cạnh Lý Trường Thiên liền vội vàng hành lễ.
“Không phải khách đâu.” Lý Trường Thiên nhe răng cười, “Là tướng quân phu nhân đấy!”
Yến Thù: “……”
Quản gia ngây ngốc: “Dạ? Cái gì? Tướng quân phu nhân?”
“Đúng!” Lý Trường Thiên chống nạnh, “Đi trên đường thấy đẹp nên cướp về!”
Quản sự: “…… Cướp về?”
Lý Trường Thiên ừ một tiếng rồi cởi dây cột tóc của mình xuống trói chặt hai tay Yến Thù, giơ cổ tay y lên cười hì hì: “Ngươi xem, cứ như vậy trói về thôi.”
Quản sự: “……”
Chết tiệt!!! Hắn đang nói cái quái gì vậy a a a!
Quản sự này được Hoàng thượng phái đến phủ tướng quân, trước kia từng làm người hầu ở Tông Nhân Phủ nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Yến Thù là ai.
Thế nên bây giờ hắn gần như sụp đổ rồi.
Trước khi ngài cướp người tốt xấu gì cũng phải hỏi xem đối phương là ai chứ!!! Ta biết Yến đại nhân này đẹp như tiên nhưng y chính là thiếu khanh Đại Lý Tự thuộc Hình bộ đấy! Hạng tứ phẩm đấy!
Y còn là ngự tiền đới đao thị vệ của Hoàng thượng, từng giúp Hoàng thượng diệt trừ phản tặc nghiệt đảng nên rất được Hoàng thượng quý trọng!!!
Nghe nói Hoàng thượng còn muốn y làm phò mã nữa kìa!!!
Ngươi ra đường cướp y về phủ sao?!
Cổ ngươi làm bằng sắt à? Chém không đứt có đúng không?
Cứu mạng với trời ơi, mình đang theo chủ tử gì đây hả!?