Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 121: Đãi ngộ này hình như sai sai
Sau một đêm gió tanh mưa máu, trời rốt cuộc hửng sáng, giống như mỗi ngày yên bình không lo âu, vạn vật thức tỉnh, nắng sớm nhạt nhòa.
Bạch Đế Thành được những người xem nó là nhà dũng cảm bảo vệ nên vẫn an ổn như hôm qua.
Tử vong và hy sinh là điều không thể tránh khỏi, dù khiến người ta bi thương tuyệt vọng nhưng người sống vẫn phải hướng về phía trước.
Sau trận ác chiến có hơn ngàn người bị thương, vì Từ Nhất Huyền theo Tần Quyết Minh tới Bạch Đế Thành nên Thi Hoa Niên cũng về đây, nàng thấy người bị thương quá đông mà y quán ở Bạch Đế Thành không chứa hết nên quyết định đóng cửa Cẩm Sắt phường nửa tháng, để dành lầu các cho người bị thương tịnh dưỡng.
Trong Cẩm Sắt phường có nhiều cô nương giỏi chăm sóc, tinh thông y thuật nên phụ giúp một tay.
Thẩm Quỳnh Lâm tuy bị trọng thương nhưng may mắn giữ được tính mạng, cũng không bị gãy tay lìa chân mà chỉ phải nằm dưỡng bệnh trên giường một thời gian.
Thẩm Ngọc Thụ chạy tới chạy lui giữa Cẩm Sắt phường và Thiên Khuyết Sơn Trang, vừa chăm sóc Thẩm Quỳnh Lâm vừa học hỏi y thuật của các cô nương, còn thường xuyên giúp đỡ mọi người.
Mặc dù Thẩm tiểu công tử được nuông chiều từ nhỏ nhưng làm việc rất cẩn thận nghiêm túc, không ngại khổ không sợ mệt càng không chê bẩn, quả nhiên là người tận tâm nhiệt tình.
Thẩm Triều bỏ ra hơn phân nửa gia sản cho thân nhân của những người hôm qua hy sinh trong trận chiến và những người bị trọng thương hoặc tàn tật, bảo đảm cho họ nửa đời sau không lo cơm áo.
Còn về chuyện Lý Trường Thiên giết Nhiếp chính vương Hàn Nhai thì Tần Quyết Minh tạm thời chưa nói gì, chỉ bảo Yến Thù và Lý Trường Thiên mau đi băng bó vết thương.
Phụ trách băng bó cho Lý Trường Thiên là một tiểu cô nương thông minh lanh lợi, nàng tươi cười như hoa, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ao ước, liên tục cười đùa với Lý Trường Thiên.
Kết quả là nàng chưa kịp nói hai câu với Lý Trường Thiên thì một người đã đi tới nói: “Không phiền cô nương nữa, cứ để ta.”
Tiểu cô nương ngẩng đầu thấy người vừa nói là một thanh niên tuấn tú vô song, khí chất xuất trần.
Tiểu cô nương che miệng cười rồi chỉ vào bàn tay và cánh tay quấn vải trắng của thanh niên: “Có phiền gì đâu, hơn nữa công tử cũng bị thương kìa, mau nghỉ ngơi đi.”
Ai ngờ người kia vô cùng kiên trì, tiểu cô nương thực sự không còn cách nào nên đành phải đưa thuốc cho Yến Thù rồi nhanh nhẹn đi giúp người khác chữa thương.
Yến Thù cầm thuốc nhẹ nhàng băng bó cho Lý Trường Thiên.
Y cũng không nghĩ gì khác.
Chỉ là Lý Trường Thiên sợ đau mà tiểu cô nương kia có vẻ hơi mạnh tay.
Thật sự chỉ thế mà thôi.
Khi Yến Thù bôi thuốc cho Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên luôn rất yên tĩnh, chỉ khi nào vô cùng đau đớn mới nhíu mày hít sâu một hơi, hoàn toàn khác hẳn kẻ ngốc sợ đau gào khóc lúc trước.
Hắn có vẻ rất mệt mỏi, giống như người đã mất hết sức lực chỉ muốn ngồi thừ ra.
Yến Thù lo lắng nhìn Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên phát giác được sự bất an của Yến Thù, hắn ngẩng đầu cong mắt cười với y.
Yến Thù ngẩn ngơ rồi đột ngột dời mắt đi, cúi đầu tiếp tục băng bó vết thương cho Lý Trường Thiên.
Sau khi Yến Thù tỉ mỉ xử lý xong vết thương của Lý Trường Thiên, y nghe Lý Trường Thiên khẽ nói một câu cám ơn.
“Không cần cám ơn.” Yến Thù sửa lại bình thuốc, do dự hỏi, “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Lý Trường Thiên rũ mắt khiến người ta không thấy rõ sắc mặt, hắn ngẩn người như pho tượng im lìm, thậm chí không nghe thấy Yến Thù lo lắng hỏi han.
Yến Thù cũng không đứng dậy rời đi mà yên lặng trông chừng hắn.
“Ừm?” Lý Trường Thiên hoảng hốt ngẩng lên nhìn Yến Thù, “Sao ngươi chưa đi?”
Yến Thù nhẹ giọng hỏi lần nữa: “Vẫn khỏe chứ?”
“A……” Lý Trường Thiên không biết nên trả lời thế nào, hắn trầm ngâm nửa ngày rồi hỏi, “Yến Thù, ngươi có thể cùng ta đến một nơi không? Nếu ngươi bận thì thôi, ta chỉ thuận miệng hỏi, được rồi được rồi, chắc là ngươi bận lắm.”
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, chờ hắn lẩm bẩm xong mới nói: “Ta đi với ngươi.”
–
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường núi nhỏ phía sau Thiên Khuyết Sơn Trang.
Đang là giữa mùa thu, lá rụng khô héo, gió Tây lạnh lẽo.
Trên người Yến Thù và Lý Trường Thiên đều bị thương nên không thể đi nhanh, cũng may bọn họ cũng không cần gấp, rêu xanh, thu vàng, hiếm khi được thanh nhàn yên tĩnh thế này.
Yến Thù nhớ lại khi mình và Lý Trường Thiên mới gặp nhau cũng là mùa thu.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đảo mắt đã một năm.
“Đến rồi.”
Lý Trường Thiên chợt lên tiếng.
Yến Thù ngẩng đầu nhìn, trước mặt y là hai ngôi mộ xây bằng đá xanh.
Trước bia mộ đốt nhang, bày biện đồ cúng, một tảng đá đè lên giấy tiền vàng mã.
Lý Trường Thiên bần thần nhìn một ngôi mộ rồi nói “Tỷ tỷ, đệ tới thăm tỷ đây”.
Yến Thù lạy ba cái trước mộ, cũng không nói gì.
Hai người đều im lặng, gió thu hiu hắt, lá trúc xào xạc.
Hồi lâu sau, Lý Trường Thiên chậm rãi nói với Yến Thù: “Nơi này rất đẹp và yên tĩnh, tỷ tỷ của ta chắc sẽ thích lắm.”
“Ừ.” Yến Thù gật đầu.
“Yến Thù, ngươi còn nhớ trong Hàn Nha có một thích khách giống ta như đúc không?” Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên giây lát rồi gật đầu: “Nhớ.”
Lý Trường Thiên nhìn tấm bia mộ: “Hắn tên là A Vô, am hiểu dịch dung, hôm đó sau khi thích khách Hàn Nha đưa ta ra khỏi nhà lao, hắn nói các thích khách Hàn Nha khác chờ một lát, sau đó dẫn ta về phòng hắn giam lại.”
“Câu cuối cùng hắn nói với ta là người đi theo nàng là hắn chứ không phải ta.”
“Lúc đầu ta không hiểu hắn có ý gì, sau này vương gia Thẩm Triều bảo ta hôm đó người Bắc Địch nổi giận, A Vô đã nộp mạng thay cho ta.”
“Thẩm vương gia không biết đó là A Vô mà tưởng là ta nên đã chôn hắn bên cạnh tỷ tỷ ta.”
“Mặc dù A Vô dịch dung thành ta nhưng nếu hắn có thể gặp tỷ tỷ của ta trên đường xuống suối vàng thì tỷ tỷ nhất định sẽ nhận ra hắn.”
Lý Trường Thiên bình tĩnh nói, hắn cũng không bàn luận đúng sai hay phán xét hành động của A Vô mà chỉ bình tĩnh kể lại một câu chuyện.
Hắn chỉ muốn nói ra chuyện này với người khác.
Kể lại những thăng trầm kia, nhân quả duyên số, hồng trần cuồn cuộn.
Yến Thù đứng lặng ở đó an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng trông thấy lá trúc úa vàng rơi xuống trên tóc Lý Trường Thiên thì âm thầm đưa tay gỡ xuống cho hắn.
Lý Trường Thiên kể xong thì ngồi trước mộ Lý Thu Thủy thì thầm với nàng một hồi đến tận khi tà dương ngã về Tây.
“Đi thôi.” Lý Trường Thiên đứng dậy, hắn phủi bụi đất trên người rồi cảm kích nói với Yến Thù, “Cám ơn ngươi đã đi cùng ta.”
Yến Thù gật đầu rồi cùng Lý Trường Thiên về lại Thiên Khuyết Sơn Trang.
Trên bục gỗ trước cổng vòm cẩm thạch của Thiên Khuyết Sơn Trang, Tần Quyết Minh đang kiểm kê nhân số.
Vì dân chúng Bạch Đế Thành chiến đấu rất anh dũng nên tướng sĩ Tần Quyết Minh dẫn đến hầu như không bị thương vong gì, mặc dù bây giờ Bạch Đế Thành không sao nhưng Nhiếp chính vương đã chết, trong triều hỗn loạn, Bắc Địch xâm chiếm Sóc Phương, giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng.
Tần Quyết Minh quyết định lập tức lên đường về kinh thành gặp Thánh thượng.
Chuyện còn lại ở Bạch Đế Thành sẽ do Thẩm Triều phụ trách quản lý.
Thấy Yến Thù và Lý Trường Thiên đi tới, Tần Quyết Minh tiến lên một bước.
“Nghĩa phụ.” Yến Thù hành lễ.
Lý Trường Thiên bắt chước Yến Thù hành lễ: “Tần đại nhân.”
Tần Quyết Minh gật đầu với Yến Thù rồi nhìn Lý Trường Thiên.
“Trường Thiên tiểu huynh đệ, có chuyện cần phải làm, xin tiểu huynh đệ đừng trách Tần mỗ, đi theo ta.” Nói xong Tần Quyết Minh quay người đến chỗ tập hợp tướng sĩ.
Yến Thù và Lý Trường Thiên liếc nhau, đều biết rõ Tần Quyết Minh nói tới chuyện gì.
Sắc mặt Yến Thù chợt trắng bệch, ánh mắt đầy bối rối.
Sau khi nỗi kinh ngạc của Lý Trường Thiên qua đi, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh nhạt.
Hai người đi theo Tần Quyết Minh vài trăm mét rồi dừng lại trước một chiếc xe chở tù bằng gỗ có ba thủ vệ áp tải.
Yến Thù cắn răng hỏi: “Nghĩa phụ, đây là ý gì?”
Tần Quyết Minh bình tĩnh hỏi lại Yến Thù: “Thù nhi, con là Thiếu khanh Đại Lý Tự thuộc Hình bộ, trả lời ta xem tự ý giết hoàng thân quốc thích thì xử trí thế nào?”
Yến Thù rũ mắt im lặng, trên mặt đầy vẻ không cam tâm.
“Trường Thiên tiểu huynh đệ.” Tần Quyết Minh nói, “Xin hãy thông cảm.”
“Cái gì mà thông cảm với không thông cảm, đúng là ta phạm tội, tự làm tự chịu, khi Tần đại nhân nhắc nhở thì ta cũng lường trước hậu quả rồi.” Lý Trường Thiên hết sức phối hợp, chủ động mở cửa xe chở tù định chui vào.
Yến Thù đột ngột kéo Lý Trường Thiên lại, y nhìn Tần Quyết Minh nói: “Nghĩa phụ, lúc đó Lý Trường Thiên bị ép buộc, tình thế nguy cấp, nếu không liều lĩnh chống trả thì sẽ nguy hiểm tính mạng, con nghĩ việc này nên suy xét cẩn thận rồi hãy định đoạt, huống hồ nếu con là Lý Trường Thiên thì trong thời khắc nguy cấp đó cũng sẽ giết Hàn Nhai.”
Yến Thù quả nhiên nóng nảy, giết hoàng thất đại nghịch bất đạo mà cũng dám nói ra miệng.
“Thù nhi.” Tần Quyết Minh ung dung hỏi, “Con biết mình đang nói gì không? Con xưa nay công chính nghiêm minh, thiết diện vô tư, nói như vậy có xứng với bộ quan phục này không?”
“Nghĩa phụ dạy bảo rất đúng, cũng phải, con đúng là không có mặt mũi nào…… Ưm……” Yến Thù còn chưa nói xong thì đã bị Lý Trường Thiên bịt miệng lại.
Lý Trường Thiên nhìn Tần Quyết Minh cười giả lả: “Tần đại nhân, lúc này Yến Thù ở trong núi ngã một phát, không cẩn thận bị đụng đầu nên nói mê sảng, đại nhân rộng lượng bỏ qua nhé.”
Yến Thù: “……”
Tần Quyết Minh nhíu mày với vẻ sâu xa: “Ồ? Thế thì ta nghĩ chúng ta đừng bàn luận thêm nữa, Thù nhi, con mau đi xem đội hình phía trước thế nào rồi.”
Lý Trường Thiên buông Yến Thù ra, Yến Thù vẫn còn muốn cãi: “Nghĩa phụ……”
“Được rồi.” Tần Quyết Minh nghiêm nghị ngắt lời y, “Đi đi.”
Yến Thù: “……”
Yến Thù không cam lòng siết chặt tay rồi nhìn sang Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên nháy mắt ra hiệu cho y nghe lời Tần Quyết Minh.
Yến Thù không thể làm gì khác, đi một bước thì ngoái lại hết ba lần.
Lý Trường Thiên khẽ thở phào, hắn chỉ sợ mình làm liên lụy Yến Thù, thấy Yến Thù rời đi, Lý Trường Thiên ngoan ngoãn chui vào xe tù ngồi xuống.
Tần Quyết Minh nhìn Lý Trường Thiên giây lát rồi dặn dò thủ vệ mấy câu, sau đó cũng rời đi.
Các tướng sĩ nhanh chóng tập hợp đội ngũ chuẩn bị rời Bạch Đế Thành.
Thẩm Ngọc Thụ nghe tin vội vã chạy đến cáo biệt Yến Thù và Lý Trường Thiên, hắn thấy Lý Trường Thiên ngồi trong xe tù thì không khỏi sửng sốt: “Đây là trò tình thú gì sao?”
Lý Trường Thiên: “…… Ta thật tò mò trong đầu ngươi chứa những gì.”
Hai người lưu luyến không rời từ biệt nhau, hứa hẹn gửi thư bằng chim bồ câu, sau này cùng đi du ngoạn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình không bị xử tội chết.
Lý Trường Thiên âm thầm bổ sung một câu.
Cứ thế ba ngàn tướng sĩ do Tần Quyết Minh dẫn đầu lũ lượt kéo ra ngoài thành.
Lý Trường Thiên ngồi trong góc xe chở tù, tựa đầu vào cột gỗ ngửa mặt lên trời đếm sao, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng vó ngựa.
Yến Thù cưỡi ngựa đến trước xe chở tù đưa một tấm chăn dày ấm áp cho Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên mờ mịt nhận lấy, ngẩng đầu lên định hỏi thì đã thấy Yến Thù cưỡi ngựa rời đi.
Không lâu sau, Yến Thù lại cưỡi ngựa tới đưa cho Lý Trường Thiên một quả táo thơm nức mũi, sau đó lại đi ngay.
Lý Trường Thiên: “……”
Hắn vốn là tù nhân giết hoàng thất, đãi ngộ này hình như có gì đó sai sai thì phải?