Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện


Đọc truyện Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện

Lý Trường Thiên thức dậy từ sớm.

Lầu các xây dựng trên vách núi, tinh mơ sương mù bảng lảng, chim kêu vượn hú, gió lạnh thấu xương.

Lý Trường Thiên trong cơn mơ màng muốn trở mình thì lại phát hiện không thể nhúc nhích được.

Hắn mở mắt nhìn mới nhận ra mình đang bị Yến Thù ôm chặt.

“Úi……” Lý Trường Thiên hoảng hốt nhớ ra cái gì.

Yến Thù giờ đang bị giam trong phòng hắn, phòng này lại chỉ có một cái giường nên ban đêm hai người không thể không ngủ chung với nhau.

Nhưng Lý Trường Thiên nhớ tối qua khi ngủ hắn và Yến Thù rõ ràng quay lưng vào nhau cơ mà, sao buổi sáng tỉnh dậy hắn lại nằm trong ngực Yến Thù?

Chắc vì mình ngủ say nên vô thức nhích lại gần Yến Thù.

Lý Trường Thiên ngáp một cái, nhớ ra hôm nay mình còn có chuyện phải làm nên cẩn thận gỡ tay Yến Thù vòng quanh eo mình, chuẩn bị xuống giường.

Nào ngờ hắn vừa nhích tới mép giường thì Yến Thù liền mở mắt ra.

“A……” Lý Trường Thiên và y bốn mắt nhìn nhau, “Ta đánh thức ngươi sao? Thật xin lỗi thật xin lỗi.”

“Ngươi có việc phải đi à?” Yến Thù hỏi.

“Ừ, có chút việc.” Lý Trường Thiên đứng dậy xuống giường bắt đầu rửa mặt mặc quần áo.

Hắn vừa rửa mặt xong thì gia phó câm điếc đưa bữa sáng đến, Lý Trường Thiên bày cháo và đồ ăn lên bàn rồi gọi Yến Thù đến ăn.

Yến Thù đã hết sốt, tinh thần rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Hai người cùng ăn sáng, Lý Trường Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn chột dạ cắn đũa, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Yến Thù liếc nhìn Lý Trường Thiên cũng đoán được phần nào ý nghĩ của hắn: “Nhuyễn Cốt Hoàn đâu?”

“A……” Lý Trường Thiên không ngờ Yến Thù lại chủ động nhắc tới nên giật mình mở to mắt nhìn Yến Thù.

Yến Thù đặt bát đũa xuống, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngươi từng nói nếu ta không chịu uống Nhuyễn Cốt Hoàn thì sẽ bị nhốt vào nhà lao chịu hình, đã thế thì ta phải uống Nhuyễn Cốt Hoàn thôi.”

Thấy Yến Thù chẳng những không giận mà còn chủ động nhắc, Lý Trường Thiên không khỏi thở phào, hắn lấy bình sứ đổ một viên thuốc ra tay nhưng vẫn có chút do dự: “Vậy…… Vậy……”

Yến Thù cầm viên thuốc trong lòng bàn tay Lý Trường Thiên nhét vào miệng, nhai một chút rồi nuốt xuống.


Lý Trường Thiên nhất thời không biết nên nói gì, hắn nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu: “Ngươi, ngươi yên tâm, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi……”

Yến Thù gật đầu rồi bưng bát lên tiếp tục ăn sáng.

Lý Trường Thiên đã ăn no, hắn lại trấn an Yến Thù yên tâm, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

Lý Trường Thiên cầm lệnh bài của Lý Thu Thủy nên thị vệ gác cửa cũng không ngăn cản hắn rời đi, Lý Trường Thiên đi hai bước rồi lại trở về, cười hỏi một tên thị vệ: “Huynh đệ, xin hỏi Lâm Uyên các ở đâu thế?”

Lý Trường Thiên hỏi xong mới biết Lâm Uyên các là một tòa lầu nhỏ nằm sau lầu của hắn.

Lý Trường Thiên cũng không hỏi đường mà leo lên cầu thang bạch ngọc trước lầu tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được đường mòn dẫn đến Lâm Uyên các.

Hắn đi tới chỗ mà hôm qua hắc y nhân đã nói.

Lâm Uyên các, lầu bên phải, cách lầu mười mét……

Là một vách núi với bức tường đổ nát.

Lý Trường Thiên đứng bên bờ vực chỉ thấy vách núi dựng đứng sâu ngàn trượng, gió núi gào thét, hơi bất cẩn một chút sẽ ngã xuống thịt nát xương tan.

Lý Trường Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hôm qua hắc y nhân kia bảo hắn tới đây làm gì?

Nếu không phải gợi ý thì chính là giở trò bịp bợm.

Nhưng Lý Trường Thiên thực sự không nhìn ra chỗ này có thể đùa bỡn cái gì.

Hắc y nhân kia chắc sẽ không trêu chọc mình cho vui đấy chứ?

Lý Trường Thiên đứng bên vách núi, tay chống cằm suy tư nửa ngày, sau đó nhoài người ra nhìn xuống đáy vực.

Sáng sớm trong núi sương trắng lượn lờ, Lý Trường Thiên không thấy được dưới đáy vực có cái gì, chỉ có thể thấy dưới vách núi cách hắn khoảng mười lăm mét có một gốc tùng bách mọc ngược.

Lý Trường Thiên nhoài nửa người ra khỏi vách núi, chênh vênh cực kỳ nguy hiểm.

Hắn nhìn một hồi vẫn không thấy gì nên đành phải lùi lại.


Lý Trường Thiên ngắm nhìn bốn phía, thấy gần đó khoảng một mét có thân cây vừa đủ một người ôm.

Chẳng lẽ cái cây này có gì kỳ lạ?

Lý Trường Thiên đến gần đại thụ, đi quanh gốc cây kia, hắn gõ vào thân cây rồi ngẩng đầu nhìn tán cây.

Đây rõ ràng chỉ là một cái cây bình thường.

Lý Trường Thiên đến bên vách núi nhìn xuống lần nữa.

Mặt trời vừa mọc, sương mù tan đi không ít nhưng vì vách núi quá sâu nên vẫn rất khó thấy được đáy vực, trái lại có thể thấy rõ cây tùng bách mọc ngược kia, ngay cả dây leo quấn quanh lá cây lần này cũng có thể thấy rõ.

Tiếc là dù có thấy rõ thì cũng chỉ là một cây tùng bách quấn dây leo mà thôi.

Lý Trường Thiên tỏ vẻ thất vọng, đang muốn thu mình lại.

Bỗng nhiên!

Hắn nhìn thấy một điều bất thường.

Hắn thấy dây leo trên cây tùng bách bị gió thổi hướng về vách núi chứ không phải lắc lư theo chiều trái phải trước sau.

Một ý nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên nhanh chóng rời khỏi đây, dựa vào lệnh bài của Lý Thu Thủy ra ngoài Thiên Khuyết Sơn Trang, đến tận khuya mới về.

Khi hắn trở về, trên người có thêm một cái bao bố.

Đi qua cầu vượt gỗ, mặc dù có lệnh bài của Lý Thu Thủy nhưng Lý Trường Thiên vẫn bị thị vệ lục soát.

Bọn thị vệ cũng không phát hiện ra dị thường nên Lý Trường Thiên thuận lợi rời đi.

Lý Trường Thiên mang bao bố về phòng, sáng hôm sau hắn không để ý ánh mắt nghi hoặc của Yến Thù mà ra ngoài từ sớm.

Hắn đi tới bờ vực bên phải Lâm Uyên các rồi mở bao bố ra.

Bên trong là hai sợi dây thừng dài khoảng hai mươi mét cực chắc cực dày.

Lý Trường Thiên cột chặt mỗi đầu dây thừng vào cành cây rồi buộc một sợi dây lên lưng, sợi còn lại thì vứt xuống vách núi.


Lý Trường Thiên làm cực nhanh, hắn biết thủ vệ tuần tra có thể sẽ đi ngang qua đây.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi nắm chặt dây thừng bằng cả hai tay, chân đạp vách núi chậm rãi trượt xuống dưới.

Dưới chân là vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ suất một chút thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nhưng Lý Trường Thiên chẳng chút e ngại, động tác thành thạo nhẹ nhàng níu dây thừng trượt xuống vách núi mấy chục mét, đến chỗ cây tùng bách mọc ngược kia.

Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn lại, nhất thời hai mắt sáng lên.

Gần cây tùng bách có một sơn động không lớn không nhỏ vừa đủ cho một người vào!

Bảo sao hướng gió thổi dây leo lại kỳ quái như thế!

Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi đạp vào vách đá, mượn lực nhảy vào trong sơn động.

Hắn ôm đầu lăn hai vòng, sau đó vững vàng đứng dậy.

Trong sơn động tối om hệt như cái miệng khổng lồ của quái vật, Lý Trường Thiên có thể cảm nhận từng đợt gió quất lạnh lẽo thấu xương.

Điều này chứng tỏ sơn động có lối ra!

Lý Trường Thiên không đem cây đánh lửa và bó đuốc nên không dám tùy tiện đi sâu vào, hắn nắm chặt nút buộc trên lưng rồi níu lấy dây thừng rũ xuống ngoài động trèo ngược lên trên vách núi.

Hắn sắp leo tới đỉnh núi thì phía trên chợt truyền đến tiếng bước chân rầm rập.

Có một đội thị vệ đi ngang qua!

Toàn thân Lý Trường Thiên cứng đờ, cả người dán sát vào vách đá không dám động đậy.

Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó.

Nếu dây thừng cột trên cây bị phát hiện thì……

Lý Trường Thiên nuốt khan, tim đập như nổi trống.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lý Trường Thiên nắm chặt dây thừng, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh nhưng bị gió núi gào thét thổi khô ngay tức khắc.

Cũng may là không xảy ra chuyện gì, tiếng bước chân từ xa tới gần rồi lại dần đi xa, không còn nghe thấy nữa.

Lý Trường Thiên hít sâu một hơi rồi nhanh nhẹn leo lên vách núi, hắn dùng hai tay bám vào đỉnh núi nhìn thoáng qua để thăm dò, sau khi chắc chắn không có ai mới cấp tốc bò lên cất kỹ dây thừng.

“Phải làm vài cây đánh lửa và bó đuốc giấu ở phía dưới, không biết đá lửa và dao đánh lửa bán ở đâu……” Lý Trường Thiên lầm bầm tự nhủ, “Phải vào Bạch Đế Thành tìm thôi.”

Lý Trường Thiên lại ra khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang để vào Bạch Đế Thành.

Mất nửa ngày Lý Trường Thiên mới thuận lợi tìm được thứ mình muốn, khi hắn về Thiên Khuyết Sơn Trang thì thấy một ông lão tóc hoa râm bán mứt quả ven đường, thế là đi tới mua hai xâu, nghĩ thầm một xâu cho Yến Thù và một xâu cho Lý Thu Thủy.


Ông lão run rẩy giơ tay nói: “Mười văn tiền.”

Lý Trường Thiên đặt một khối bạc vụn vào lòng bàn tay ông lão rồi cầm mứt quả đi nhanh về.

Hắn đang băng qua một con phố thì có tiếng ngựa hí vang ở chân trời, mấy thị vệ mặc quan phục vụt qua như tên bắn, hùng hổ suýt chút thì đụng vào Lý Trường Thiên, may mà hắn tránh kịp.

“Ôi chao.” Một người qua đường suýt chút cũng bị đụng vào, tức giận phàn nàn, “Mấy kẻ làm quan này ai cũng để mắt trên đỉnh đầu cả! Không thấy người sao?”

“Chắc là một vị vương gia quyền cao chức trọng nào đó từ kinh thành tới đây.” Một người qua đường khác nói.

“Ồ? Vương gia? Thật hay giả vậy?”

“Ta cũng nghe người khác nói thôi.”

Lý Trường Thiên lẳng lặng nghe một lúc rồi đi về Thiên Khuyết Sơn Trang.

Hắn vừa tới trước cổng Thiên Khuyết Sơn Trang, cầm lệnh bài chuẩn bị đến chuồng ngựa mượn một con thì sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi đầy kinh ngạc: “Trường Thiên!!!”

Lý Trường Thiên vừa quay lại đã bị Thẩm Ngọc Thụ nhào tới ôm lấy.

“Mẹ kiếp, ta đến khách điếm tìm ngươi mà không thấy, cứ tưởng ngươi và Yến Thù bị bắt chung làm ta lo muốn chết.” Thẩm Ngọc Thụ cũng mặc kệ bọn họ đang ở đâu, hung hăng lớn tiếng trách móc.

“Hử? Ngươi cũng biết Yến Thù bị bắt sao?” Lý Trường Thiên kinh ngạc.

“Ta biết chứ, ta muốn đi tìm ngươi để nói với ngươi đây! Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế?” Thẩm Ngọc Thụ hỏi.

“Nói ra dài lắm, nói ra dài lắm.” Lý Trường Thiên kéo Thẩm Ngọc Thụ đến chỗ không có ai, “Mấy ngày qua ta đều ở Thiên Khuyết Sơn Trang.”

“Cái gì?!” Thẩm Ngọc Thụ thốt lên, “Ngươi ở Thiên Khuyết Sơn Trang? Ngươi ở nhà ta? Sao ta lại không biết.”

Khóe miệng Lý Trường Thiên giật giật.

Nhà ngươi rộng lớn cỡ nào trong lòng ngươi còn không rõ hay sao!

Hai ngọn núi lận đó huynh đệ, hai ngọn!

Đừng nói một mình ta, dù có giấu một trăm ta chắc ngươi cũng không biết đâu!

“Ngươi có biết ở Thiên Khuyết Sơn Trang, vách núi bên kia cầu vượt gỗ không phải là nghĩa trang không?” Lý Trường Thiên thử thăm dò.

Thẩm Ngọc Thụ trầm mặc nửa ngày rồi lắc đầu, hắn đột nhiên tỏ vẻ mất mát, cúi đầu xuống nói: “Trường Thiên, sau khi ngươi xuyên qua đây có khi nào sinh ra một loại cảm giác không chân thật chưa? Cảm thấy như mình không hề thuộc về nơi này vậy.”

Lý Trường Thiên vỗ vai hắn như muốn động viên: “Sao thế?”

“Gần đây ta không gặp được cha ta, anh ta càng kỳ quái hơn, luôn dẫn theo một đội thương khách kỳ quái về sơn trang, ta hỏi hắn những người kia là ai, hắn bảo ta đừng quan tâm gì cả.” Thẩm Ngọc Thụ buồn bực, “Trường Thiên, ta luôn cảm thấy……”

“Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.