Đọc truyện [Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 4: Nhầm lẫn
Sau giờ học
– Hic, Aoko à, tôi xin lỗi mà, tôi chỉ muốn trêu cô một chút thôi!
Kaito vừa đi vừa năn nỉ Aoko tha lỗi cho mình, vì cô nàng vẫn giận ghê lắm. Aoko không thèm nói chuyện với Hakuba nữa luôn, khiến cho tình hình khá là căng thẳng. Ran thở dài
– Ai bảo động vào Aoko làm chi?
– Ừ đúng- Shinichi gật đầu. Cậu quay sang nhìn Ran kiêng dè- Chắc mấy cô là bà chằn chơi với nhau quá…
– Cậu nói vậy là ý gì?
– Ý nói cô là bà chằn ấy- Shinichi thản nhiên. Cậu bỗng nảy ra ý muốn trêu Ran
– Vậy sao?- Ran lườm
– Ờ, vì tôi nghĩ Aoko trông hiền lành mà chằn dữ vậy, thì cô phải hơn. Nói chung là tính cách không hợp vẻ bề ngoài, hoang phí của giời- Shinichi nhếch miệng
– Còn tôi thì thấy cậu là sai lầm của tạo hoá đấy Shinichi!
– Cô… Cô dám…
– Tôi dám đấy, sao nào?
– Cô cũng như tôi cả thôi
– Tôi đời nào giống anh, tôi còn tốt hơn sản phẩm gốc cả chục lần
Hết Aoko và Kaito chưa xong, giờ đến Ran và Shinichi cãi nhau tiếp. Bốn người thi nhau chí choé trên đường, mặc cho Kazuha, Heiji và Hakuba đứng đực đó. Heiji chán nản
– Đừng đùa chứ…
Sau một hồi đấu võ mồm không phân thắng bại, cuối cùng Ran đành phải dùng đến món karate sở trường.
“Hey ya!”
– Oái, cô làm gì thế?
– Cho cậu chết! Ai bảo làm tôi tức cơ!
– Cô giỏi lắm
Shinichi bực bội lau đi vết bẩn hết trên quần áo và cặp sách khi phải chống đỡ những cú karate tới tấp của cô. Còn Ran, cô cười thích thú khi thấy cậu bạn trông lem luốc, bẩn thỉu
– Đây là cái giá phải trả khi động vào Mori Ran này! Cậu cứ cẩn thận đấy!
– Hừ, tôi nhường cô thôi!
Shinichi hậm hực nói. Anh quay ngoắt đầu đi, lôi xềnh xệch cậu bạn Kaito về nhà khi anh vẫn chưa được Aoko tha thứ
– Hakuba, Hattori! Chúng tớ về trước!
– Ừ bye!
Heiji chỉ kịp vẫy chào hai người bạn đang dần khuất sau cánh cổng trường. Ran và Aoko lè lưỡi lêu lêu hai người vừa đi, và đập tay cười đắc ý. Kazuha thở dài thườn thượt
– Hai cậu thật tình…
– Thôi nào Kazuha, mau về đi! Mặt cậu trông u ám dễ sợ- Aoko nói
– Về thì về- Kazuha cười. Cô quay sang Ran- Này Ran, nhà cậu ở đâu thế?
– Nhà tớ à? Ở phố Beika- Ran trả lời
– Vậy là không cùng đường nhà bọn tớ rồi…- Aoko buồn bã
Ran chưa kịp nói gì, Hakuba đã vội xen vào
– Để tớ đưa cậu ấy về, vì nhà tớ ở khá gần đấy. Heiji, nhờ cậu hộ tống hai tiểu thư kia về nhé!
– Ừ được rồi- Heiji gật đầu
– Thôi cậu không cần đưa tớ về đâu Hakuba, phiền cậu quá!- Ran cười ái ngại
– Không sao, tớ có chuyện muốn nói với cậu mà
Hakuba mỉm cười bí ẩn làm Ran thắc mắc. Không hiểu cậu ấy có chuyện gì muốn nói với cô, nhưng…
– Ran, Hakuba, tụi tớ về đây! Mai tớ mang đồ ăn sáng đi cho nhé!- Kazuha vẫy tay chào
– Về cẩn thận nhá! Tạm biệt
Năm người tách làm hai nhóm đi về hai hướng khác nhau. Nhóm Heiji có vẻ khá là vui nhộn, vì Aoko và Kazuha cứ huyên thuyên trên trời dưới đất về chuyện này chuyện kia, làm Heiji phát điên
– Nè nè, hai người dừng lại được chưa?
Heiji ngán ngẩm hỏi. Anh đưa tay che miệng đang ngáp một cái rất to. Aoko cười khúc khích, còn Kazuha chống nạnh nói
– Cậu thật là… Ngoài đường ai lại làm như thế bao giờ? Chả hiểu sao cậu lại thành hot boy nữa?
– Hot boy vì ngay cả hành động ngáp của tôi cũng đẹp
Heiji cười khẩy, chỉ tay sang bên đường đối diện nơi các cô gái đang bấm máy chụp anh lia lịa. Kazuha chào thua, chán nản
– Đúng là bọn hám trai! Chắc mắt có vấn đề hết rồi!
– Cô nói thế ý gì?
– Tôi bảo là những ai hâm mộ cậu mắt có vấn đề hết! Sao, có chuyện gì?
– Cô dám nói vậy hả? Biết tôi là một hot boy nổi tiếng như cồn không?
– Nổi như cồn nhưng tôi lại thấy nó chìm nghỉm thế nào ấy! Tôi chẳng biết cậu là ai cả!
– Vậy sao? Để tôi dạy cho cô biết tôi là ai nhé
– [email protected]@$((@&&)()699&(4$&(;;[email protected]
Bỗng dưng đùng một cái, Kazuha và Heiji nhảy ra cãi nhau nảy lửa. Aoko vội vàng can ngăn, nhưng có vẻ không xi nhê gì. Cô vội lấy tay che mặt mình, thầm nghĩ
”Cầu trời cho đừng có ai nhìn thấy mặt mình”
Còn bên Ran và Hakuba
Cả hai im lặng đi bên cạnh nhau. Ran không nói gì cả, và Hakuba cũng vậy. Vì anh muốn để dành đến lúc về nhà Ran
– Nhà tớ đây rồi!
Ran reo lên. Cô chạy về phía cánh cổng sắt to định mở ra, thì một bàn tay đã giữ cô lại
– Hakuba…
Ran đưa mắt nhìn cậu bạn. Hakuba mỉm cười
– Cậu có thể qua quán cà phê nói chuyện một lúc không?
– Được
Hai người cùng bước vào quán Poirot, tìm chỗ ngồi và gọi đồ. Sau khi đồ uống được mang ra là lúc câu chuyện bắt đầu
– Này Ran, cậu sống ở Nhật Bản từ bé à?
– Ừ, tớ sinh ra và lớn lên ở đây. Còn cậu?
– Tớ sinh ra ở Nhật, nhưng năm 6 tuổi tớ sang Mỹ sống, sau 9 năm tớ quay trở về!
– Tại sao cậu không ở lại bên đó luôn? Tớ thấy Mỹ là một nước hiện đại, nhiều tiềm năng mà- Ran hút một ngụm nước chanh
– Thật ra tớ về đây là có lý do cả- Hakuba trầm ngâm
– Lý do gì khiến cậu trở về?
– Tớ… tớ quay lại Nhật để tìm kiếm mối tình đầu của mình- Hakuba ngượng ngùng trả lời
– Thật sao? Ngưỡng mộ cậu quá Hakuba, cậu thật chung thuỷ đấy- Ran thán phục- Nhưng cậu có biết cô gái ấy là ai, và sống ở đâu không?
– Tớ biết cô ấy sống ở đâu- Hakuba buồn buồn nói- Nhưng khi đến thì tớ biết gia đình cô ấy chuyển đi rồi
– Tớ rất tiếc- Ran nói
Hakuba nhìn sang Ran. Vẻ mặt trầm tư của cô trông rất giống cô bé năm xưa, Cherry của anh. Chỉ có hai điều rất lạ mà anh thắc mắc: tại sao mắt của Ran lại là màu tím, trong khi của cô bé kia là xanh lục? Và tại sao Ran lại không nhớ gì về chuyện anh sang Mỹ?
– Ran này, hồi trước cậu có bị bệnh gì liên quan đến trí nhớ không?
– Bệnh á?- Ran hỏi. Nhưng rồi cô lắc đầu- Không, tớ không bị bệnh gì liên quan đến trí nhớ cả… À không, hình như là có đấy
Câu nói của Ran thắp lên trong lòng Hakuba một hi vọng. Ran kể
– Năm tớ 7 tuổi, tớ bị tai nạn xe khiến cho một phần kí ức bị mất đi! Đến giờ dù đã rất cố gắng, nhưng tớ chỉ lấy lại được chút ít, và toàn là những mảnh kí ức rời rạc
– Vậy cậu nhớ lại được những chuyện gì?
– Tớ chỉ nhớ được hồi nhỏ, có một cậu bé đã tặng tớ một chiếc nhẫn bện cỏ rất đẹp… Đến giờ tớ vẫn còn giữ nó- Ran mỉm cười
– Cậu bé đó… Trông như thế nào?- Hakuba khấp khởi
– À… Tớ xin lỗi, tớ không nhớ- Ran buồn bã đáp
Hakuba im lặng. Anh không nói gì cả, và cô bạn đối diện cũng vậy. Sau khi uống hết cốc nước, Ran đứng dậy lấy ví ra định trả tiền thì Hakuba vội ngăn
– Để tớ trả cho
– Nhưng…
– Coi như tớ mời cậu- Hakuba cười tươi. Ran gật đầu
– Cậu tốt quá, cám ơn cậu nhé. Tớ phải về trước
– Ừ, hẹn mai gặp lại
Bóng Ran khuất dần xa sau quán. Hakuba uống ly cafe đen, suy nghĩ rất lung về chuyện của Ran
”Cô ấy cũng được tặng một chiếc nhẫn bện cỏ… Hồi bé bị mất trí nhớ nên giờ không nhớ gì cả… Nhưng mình có một cảm giác rất lạ, không giống như khi ở bên Cherry khi xưa…”
Ran bước về ngôi nhà thân yêu của mình. Cô ngẫm lại đoạn hội thoại giữa cô và Hakuba, nhưng rồi lại gạt nó sang một bên vì nó không quá quan trọng. Nhưng khi cô về đến nhà, cô thấy bóng một cậu con trai đang đứng trước cửa. Mái tóc đen bóng, đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp và dáng người cao dong dỏng, gương mặt điển trai khủng khiếp làm Ran nhanh chóng nhận ra đó là khắc tinh của cô- Kudo Shinichi
– Shinichi!
– A Ran, cô về rồi hả?
Shinichi quay sang nhìn cô và hỏi
– Ờ, tôi vừa về đây. Có chuyện gì mà tìm sang nhà tôi vậy? Mà sao cậu biết chỗ này?
Ran nhìn Shinichi với ánh mắt dò xét. Anh nhìn sanh chỗ khác
– À thì… Tôi hỏi thầy Makoto…
– Thật sao?
Ran vẫn nhìn anh đầy soi mói. Shinichi không chịu nổi, bèn nói
– Giờ cô cho tôi vào nhà được chưa?
– Tôi mở cửa nãy giờ anh có vào đâu mà kêu ca
Ran lấy tay đẩy cánh cổng sắt to dẫn vào sân nhà cô. Đằng sau khu biệt thự Mori là một khu vườn rất đẹp, với một gốc hoa anh đào khá lớn, mỗi lần hoa nở rất đẹp. Shinichi ngắm nghía xung quanh, bình luận
– Nhà cô đẹp đấy! Căn nhà này được thiết kế theo kiến trúc Roman- Tân hiện đại. Mọi thứ đều được phối hợp rất hài hoà. Chắc kiến trúc sư nổi tiếng Mike Jackson là người thiết kế đúng không?
Nghe Shinichi nói một tràng, Ran ngạc nhiên đến nỗi không chớp mắt. Cô hỏi
– Cậu biết nhiều vậy?
– À, nhà tôi có một tủ sách to đùng luôn, hơn hai ngàn cuốn sách đó
– Vậy à? Thật đáng ngưỡng mộ!- Ran trầm trồ. Rồi cô hỏi- Này, lý do chính mà cậu sang đây là gì?
– À… ờ…
– Sao hả?
– Thì… Thì cô biết nấu ăn không?
– Có, tất nhiên là phải biết nấu rồi- Ran cười- Đừng nói là cậu không biết tự nấu ăn nhé
– Không phải vậy- Shinichi lắc đầu- Tôi có biết nấu ăn, nhưng không biết làm nhiều món phức tạp. Mà hôm nay bố mẹ và ông bà nội tôi lại về Nhật, nên là…
– Cậu muốn tôi giúp chứ gì?- Ran chép miệng
– Ừ! Cô giúp tôi chứ?- Shinichi khẩn khoản
Ran ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó cô mỉm cười dịu dàng
– Ok, tôi sẽ giúp cậu!
– Cám ơn cô nhiều!!!
Shinichi cười tươi, vui vẻ nói. Bỗng chốc, Ran cảm thấy Shinichi thật quen thuộc…
”Cảm giác này… quen thuộc quá!”