[Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu

Chương 21: Quyết định của ran


Đọc truyện [Detective Conan Fanfic] Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 21: Quyết định của ran

Tối hôm đó, tại biệt thự nhà Akiyama

Ren bỗng thấy điện thoại của mình rung lên từng hồi. Tên người xuất hiện trên màn hình làm Ren bất giác nở nụ cười tươi

– Alo

“…”

– Ừ được rồi! Hẹn mai nhé!

Sáng hôm sau, tại quán cafe Starbuck…

Một cô gái xinh đẹp đang nhâm nhi ly green tea latte ở bàn cạnh cửa sổ của
quán. Mái tóc đen tuyền dài óng ả được búi cao, làn da trắng như ngọc,
đôi mắt tím mơ màng, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mọng khép hờ đầy
quyến rũ. Ran nhìn ra ngoài đường như tìm kiếm bóng dáng một ai đó…

“Leng keng”

Tiếng chuông gió vui tai reo vang. Một anh chàng cao ráo và điển trai bước
vào, mỗi bước chân thu hút ánh nhìn của tất cả phái nữ. Anh gọi một ly
Espresso đậm đặc, rồi đi thẳng tới bàn cạnh cửa sổ. Ran quay lại, mỉm
cười dịu dàng như làn gió xuân

– Anh đến rồi ạ?

– Em đợi lâu chưa?- Ren nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô. Anh ngắm nhìn cô một chút, trông cô càng ngày càng đẹp hơn thì phải

– Anh Akiyama! Em sẽ nói luôn- Ran hít một hơi thật sâu- Em…

– Đừng- Ren bỗng ngắt lời, tròng mắt màu coffee ánh lên vẻ đau đớn- Đi cùng anh ngày hôm nay thôi, nhé?

– Vâ… vâng…

Hai người mang theo đồ uống và rời khỏi quán trong ánh mắt ngạc nhiên của
mọi người. Ren kéo Ran ra ngoài, bắt taxi đến Disneyland Tokyo. Anh giơ
cặp vé Express ra và cười tươi

– Hôm nay hãy chơi thật thoả thích nhé! Coi như chúng ta đi xả stress sau kì thi, ok không?

– Ok anh- Ran gật đầu, trên môi là nụ cười hào hứng. Cô sẽ chơi thật vui ngày hôm nay, và sẽ nói với Ren quyết định của cô

Anh nắm tay cô chạy vào phía bên trong, rất nhiều trò chơi đang chờ đón hai người. Họ đi tàu lượn siêu tốc, đi nhà ma, chụp ảnh cùng công chúa và
chuột Mickey, thư thả ăn kem, ăn đồ châu Âu trong nhà hàng của công
viên, và mua rất nhiều đồ lưu niệm. Hai người đã có những kỷ niệm rất
vui vẻ bên nhau, nhưng tuyệt nhiên đối với Ran, đó chỉ là những kỷ niệm
cùng người anh trai mà cô quý mến thôi

Kết thúc buổi vui chơi, cả hai đều mệt phờ phạc. Ren đưa Ran về đến cổng nhà cô, cả hai vẫn không nói
lời nào. Cuối cùng, Ran mở lời trước

– Anh Ren…


Ren không đáp lời, nhưng đôi mắt nâu cà phê vẫn nhìn cô chăm chú. Ran nói nhỏ, nhưng đủ để cô và anh đều nghe thấy

– Anh Ren… em xin lỗi, em không thể làm bạn gái anh được! Em… đã có người trong lòng rồi!

Ran khẽ thở hắt ra như trút được gánh nặng trong lòng, còn Ren, nụ cười
trên môi anh dần méo xệch. Bỗng anh bật cười, giúp Ran gạt đi chiếc lá
vừa rơi xuống vai cô

– Cám ơn em đã cho anh câu trả lời!

– Anh… không sao chứ?

– Ừ- Ren nói, cố nén tiếng thở dài nặng nhọc. Anh dang rộng hai tay, nói to

– Ran, cho anh ôm cô em gái thân yêu trước khi sang Đức nào!

– Anh đi du học ạ?- Ran tròn mắt nhìn anh. Ren gật đầu, và anh tiến đến
ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô. Ran vòng tay ôm anh, mỉm cười.
Hai người ôm nhau một lúc rồi buông ra. Ren vẫy tay chào Ran và quay đi
thật nhanh để cô không nhìn thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên
khuôn mặt anh

Shinichi hôm nay thực sự rất lo lắng, vì anh gọi mãi
cho Ran không được, chạy khắp nơi tìm cô cũng không thấy. Buổi chiều khi anh thất thểu về nhà, đi ngang nhà cô thì không ngờ lại nhìn thấy cảnh
mà anh không muốn thấy nhất: Ran đang ôm Akiyama. Bỗng dưng trong lòng
Shinichi dâng lên rất nhiều cảm xúc khó tả: ghen, tức giận, có chút buồn chán và thất vọng. Anh đi thật nhanh về nhà, và không hề nhìn thấy Ren
đang đau đớn khóc…

Một ngày mới lại bắt đầu trên thành phố Tokyo.
Kazuha và Aoko cùng nhau đến trường, theo sau là Heiji và Kaito, Shiho
cùng Hakuba chốt đoàn. Hiếm khi cả nhóm cùng nhau đến trường được khá
đông đủ, nhưng lại thiếu Thánh nữ và King của trường

Sự xuất hiện của đồng loạt các hot girl và hot boy gây một sự chấn động không hề nhẹ ở
trường. Ngay lập tức, Shiho được Hakuba kéo sát hết mức vào lòng, Kaito
nhanh nhẹn luồn bàn tay của mình vào bàn tay nhỏ nhắn của Aoko, Heiji
khoác vai Kazuha đánh dấu chủ quyền. Chính vì vậy mấy con nhặng xanh
định ra làm phiền các nàng công chúa mới biết ý mà lượn nhanh chỗ khác.
Bộ lục dung dăng dung dẻ lên lớp, gặp được Ran. Cả 7 người lao vào buôn
chuyện như chưa từng được nói. Nhưng mãi đến tận sát giờ học mà bóng
dáng Shinichi vẫn chưa thấy đâu. Hakuba sốt ruột hỏi

– Kudo đi đâu rồi Ran biết không?

– Tớ chịu- Ran nhún vai- Sáng nay gọi điện mãi cho cậu ấy mà không được

– Kudo liệu có chuyện gì không?- Shiho nhíu mày. Kaito xua xua tay trấn an mọi người

– Đừng lo! Cậu ta là ai cơ chứ? Kudo Shinichi đùng một cái mà mất tích thì trời sập mất!

Câu nói đùa của Kaito đã làm cả nhóm bớt lo lắng phần nào, nhưng Ran vẫn
nhấp nhổm không yên. Cả ngày hôm đó cô liên tục gọi điện cho anh nhưng
đều không liên lạc được


Tối hôm đó, Shinichi trở về sau khi ra thư
viện quốc gia nghiên cứu cả đống sách. Anh không muốn bị ai làm phiền
nên đã để điện thoại ở nhà, nhưng khi mở máy anh suýt nữa sặc nước. 100
cuộc gọi và 450 tin nhắn từ Ran

”Cô ấy thừa tiền điện thoại hả?”

Tuy vậy, Shinichi cũng chỉ lưu lại tin nhắn rồi quăng điện thoại lên
giường. Anh sẽ không trả lời, bởi nghe giọng của Mori Ran bây giờ sẽ là
một cực hình đối với anh, người đang cố gắng tiêu hoá việc Ran đã là bạn gái của Ren

“I love you

I need you…”

Điện thoại của Shinichi lại đổ chuông liên hồi. Anh liếc nhìn màn hình, cái tên “Ran My kawaii
girl” hiện lên làm anh muốn ném luôn cái điện thoại vào sọt rác. Đã nói
là anh không muốn nghe cô nói bây giờ sao cứ làm anh phải đau lòng thế
này?!! Một loạt tin nhắn lại làm di động của anh rung lên bần bật như
máy mát xa, Shinichi ức chế quá tắt luôn điện thoại. Một đêm đầy ác mộng trôi qua làm anh trằn trọc không ngủ được, kết quả là sáng hôm sau đeo
thêm hai cái mắt gấu trúc siêu cute lên mặt

Kaito tí sặc nước khi thấy bộ dạng bơ phờ của Shinichi. Anh hốt hoảng chạy lại lay lay thằng bạn

– Shinichi, không sao chứ? Bị em nào đá à? Trông thảm hại thế này?

– Ừ- một chữ duy nhất nhưng gây đầy hiệu ứng. Sắc mặt Kaito chuyển từ
trắnh sang xanh, xanh sang đỏ, đỏ sang xám, như đèn cù (phải trao cho
Kaito giải thưởng hiệu ứng xuất sắc nhất ==”)

Ran bật dậy khi thấy
Shinichi và Kaito xuất hiện ở cửa lớp. Trên môi cô là nụ cười tươi tắn
như ánh mai buổi sớm, cô lao ra cửa lớp, chặn trước mặt Shinichi nói

– Shinichi! Chào buổi sáng!

Anh không thèm nhìn cô lấy một giây, lướt qua như người dưng không quen
biết làm nụ cười của Ran đóng băng. Cô sững sờ đứng như trời trồng giữa
cửa lớp, và không chỉ mình cô, cả lớp 10-B cũng như đông cứng hết lại
nhìn Shinichi đang gục xuống mặt bàn tỏ ra đầy bàng quan. Aoko thấy bạn
mình như vậy bèn lên kéo Ran xuống, và cô phải rùng mình vì quanh Ran
như có luồng khí lạnh lẽo vô cùng. Bầu không khí cuối lớp chùng xuống,
không còn sôi nổi nữa

Giờ học kết thúc, cô Sonoko chưa kịp rời lớp
Shinichi đã nhanh nhẹn xách cặp bước đi trong ánh mắt kinh ngạc của cả
lớp, tính luôn cô Sonoko. Và 2s sau đó, Ran phóng ra ngoài như bay và để cho đám đông phía sau há hốc mồm tập hai. Cô Sonoko lắc đầu, chép miệng

– Lũ trẻ ngày nay thật là…


Giọng Heiji đã phá tan bầu không khí im lặng của cả lớp

– Theo chúng nó!

– Ok!!

Shinichi cố gắng đi thật nhanh, đôi chân dài rảo bước trên đường phố. Ran đi như chạy, do cô thấp hơn Shinichi nên không thể đi nhanh như anh được. Đến
khi về cổng nhà cô, Ran không chịu được nữa mà hét lên

– Shinichi baka!! Đứng lại!!!

Bước chân của anh chậm dần. Shinichi quay lưng lại, khuôn mặt đẹp trai như tạc lạnh lùng không cảm xúc

– Gì?

– Cậu ăn nhầm cái gì hả?- Ran tức giận nói- Hai ngày nay sao cậu không
nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của tớ? Sao hôm nay lại tránh
mặt tớ, lại ném cho tớ cả rổ bơ hả??

Shinichi vẫn im lặng, không cạy răng câu nào. Ran hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường nhưng trên má đã lăn dài những giọt nước mắt long lanh như pha

– Cậu có biết tớ đã lo lắng nhường nào không?

Shinichi vẫn đeo bộ mặt lạnh lùng giả dối, nhưng bên trong đã hoàn toàn tan chảy. Anh
chỉ muốn đến bên cô, gạt đi giọt nước mắt của cô lúc này, ôm cô thật
chặt trong vòng tay và vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn. Thế nhưng… cô đã là
của người khác, và anh không được phép làm vậy

– Cô vẫn còn thời gian lo lắng cho tôi cơ à?- Shinichi nhếch môi đầy chế giễu- Sao cô không
dành thời gian đó chăm sóc cho bạn trai cô ấy, còn bám theo tôi làm gì?

– Bạn trai?!- Ran mở to mắt- Ai là bạn trai tớ cơ?

– Đừng giả ngây giả ngô nữa- Shinichi khinh bỉ nói- Tôi ghét nhất sự giả tạo đấy, Mori ạ!

Shinichi lạnh nhạt quay đi. Ran sững sờ nhìn bóng hình cao lớn bước đi. Đôi mắt
tím ánh lên sự đau đớn tột cùng nơi trái tim. Ran lấy hết sức bình sinh
mà hét lên

– Đồ ngốc tự cho mình là nhất kia! Nói cho cậu biết, tớ đã thích một người rồi, và người đó không phải là anh Akiyama Ren!

Shinichi lại ngừng bước. Ran cúi đầu nói, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt
nhắm tịt lại và nói nốt, không to như vừa nãy nhưng đủ để cho Shinichi
và một số người khác nghe thấy

– Người tớ thích là cậu… Shinichi baka!

Shinichi quay hẳn người lại, đi như lướt đến trước mặt Ran. Cánh môi Ran bỗng
thấy có gì đó mềm mềm, ấm và hình như hơi ướt… Đôi mắt tím hé mở, đập
vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Shinichi. Anh đang nhắm mắt, và…
hôn cô. Khuôn mặt Ran đã đỏ lại càng đỏ hơn, cô có thể nghe rõ nhịp tim
anh đang đập rất nhanh trong lồng ngực, nó càng làm cô ngại ngùng hơn.
Đến khi hơi thở của cả hai gấp gáp hơn, Shinichi mới nuối tiếc rời bờ
môi căng mọng của Ran. Nụ hôn vừa rồi để lại một dư âm ngọt ngào không
dứt không chỉ với anh, mà cả cô cũng thế

– Tớ cũng yêu cậu, Ran à! Là yêu, không phải là thích đâu nhé!

Ran vẫn đỏ mặt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Shinichi. Anh cúi người xuống nhìn cô, khoé miệng cong cong nụ cười quyến rũ


– Ngại à?

– Đồ… đồ… đồ đáng ghét! Cậu đi chế… ưm ưm…

Đôi môi Ran lại một lần nữa bị khống chế bởi bờ môi của con sói già mang
tên Shinichi kia. Sau khi làm cô đau tim lần hai, Shinichi lại nhoẻn
miệng cười đầy gian tà

– Hết ngại chưa?

– Đáng ghét! Cậu đi chết đi!

Ran ôm khuôn mặt đỏ lựng chạy vào trong nhà, để lại Kudo Shinichi đang bật cười sảng khoái bên ngoài. Bỗng…

– Quay được chưa, nét không?

– Rồi rồi… á đừng có đẩy, ngã giờ!!!

– Chito!!! Cậu sắp làm tớ ngã rồi!!

– Áaaaaa

Một loạt các tiếng động hỗn tạp vang lên sau lùm cây, đội hóng hớt hùng hậu lớp 10-B ngã lăn quay trước mặt Shinichi. Cảnh tượng hùng tráng này
khiến anh không biết phải khóc hay cười nữa…

– Kudo! Kudo hả?- Heiji hào hứng bật dậy đầu tiên, kéo theo hiệu ứng đằng sau

– Khá lắm anh bạn! Rất táo bạo nhưng đầy lãng mạn- Hakuba bình phẩm

– Khúc cuối hơi xịt nhưng không sao, nhìn chung là rất ổn- Kaito gật gù
khen ngợi. Màn tung hứng của ba anh chàng làm những người còn lại cười
rũ rượi. Kazuha che miệng nói

– Kudo sắp nổi đoá rồi kia kìa, đừng có nói nữa đi nếu không muốn ăn đủ!

– Các cậu…!!! Đứng hết đó!!!

Trên phố Beika rộng lớn… một chàng trai đang hừng hực lửa hận đuổi theo cả đám lố nhố 28 con người cong đít co giò vắt chân lên cổ mà chạy kia…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tèn tén ten Chuyên mục tự kỷ cùng Bon đã bắt đầu

Vậy là fic đã cán mốc 20 chap, và kì này chúng ta sẽ công bố kết quả
FunQuiz đoán tên DM do siêu đạo chích đẹp trai và hào hoa của chúng ta
Kuroba Kaito gợi ý cho Bon đặt

Đáp án là Detective Magic!!!

– Giải Nhất: bạn CkuKonKute

– Giải Nhì: bạn Bông Chi

– Giải Ba: bạn PhmLena

Xin chúc mừng các bạn đã dành giải nhé

Có giải khuyến khích nữa đây: tặng chap cuối cùng của fic cho bạn ran
mohara và bạn kha can nhé Hai bạn đã rất tích cực trong việc đoán FunQuiz


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.